Nụ cười bên môi trở nên cứng đờ, Đường Chung ngẩn ra một lát, bờ mi dính hạt mưa nhỏ bé run rẩy mấy lần, đôi mắt hạnh trợn to liền cong trở lại.
“Em chưa xem xong.” Cậu vừa nói vừa nhảy lên phía trước hai bước, “Đừng đuổi em đi vội thế chứ.”
Nhà bếp của căn chung cư này là kiểu bán mở, Đường Chung nhanh chóng tìm được tủ lạnh, mở cửa ngăn mát ra nhìn lướt qua đồ để bên trong một lượt, sau đó thò đầu ra khỏi cửa tủ lạnh thăm dò: “Có bí đao này, vừa hay có thể nấu canh.”
Doãn Kham cố ý lờ đi, bước vòng qua cậu đến trước bồn rửa, đặt túi nilon trong tay xuống, lấy ra hai cái đĩa, cứ thế mà bỏ cả rau lẫn nilon lên trên.
Đường Chung nhảy tới, hai tay vịn vào bên mép bàn: “Đừng cất chung với nilon, mất vệ sinh lắm.” Nghĩ nghĩ một lát lại cười rộ lên: “Có phải lười rửa bát không? Em biết mà.”
Loại thái độ biết rõ thói quen của hắn như lòng bàn tay này khiến trong lòng Doãn Kham dâng lên một trận bực bội khôn xiết, anh quay người đến bên tủ lạnh lấy chén cháo còn dư ban sáng, bỏ nó vào lò vi sóng đun cho nóng lên.
“Cháo không thể hâm như vậy được, nóng quá ăn không ngon đâu.”
Đường Chung nói xong còn duỗi tay gõ vào nồi mấy lần, bên trong còn thừa lại một ít cháo đã bị đông vón thành cục, thấy Doãn Kham không lên tiếng ngăn cản bèn đánh bạo cầm lấy cái bát rỗng đổ cháo còn dư vào.
Rốt cuộc canh bí đao vẫn không nấu được, Doãn Kham hâm cháo xong thì bỏ rau trộn vào khuấy lên, lại bóc một bình ớt chưng laoganma(1) lấy ra từ trong tủ lạnh, bưng tới cạnh bàn thong thả ăn.
Đường Chung ngồi đối diện anh, vừa dùng đũa khuấy cháo vừa hỏi thăm vài câu như là “Anh mỗi ngày đều tan làm muộn vậy sao?”, “Anh ngày nào cũng ăn cơm muộn thế à?” vân vân, không nhận được câu trả lời cũng không mất hứng, đẩy cái đĩa đặt giữa bàn về phía Doãn Kham, bưng bát cháo lên húp một miếng, nói một cách đầy tiếc nuối: “Nếu sớm biết anh ăn thứ này, em đã mang ít đồ ngon đến rồi.”
Từ khi tốt nghiệp đại học dọn ra ở một mình, mỗi ngày Doãn Kham đều giải quyết vấn đề cơm nước như thế này. Công việc ở bệnh viện quá bận rộn, thời gian tan làm không cố định là chuyện bình thường, ngay cả thời gian tìm cái bàn ngồi xuống ăn cơm cũng là điều xa xỉ, vậy nên anh sẽ cảm thấy như vậy không có vấn đề gì, cũng không biết “món ngon” trong miệng Đường Chung là sơn hào hải vị gì.
Có lẽ Đường Chung đã sống những ngày hưởng thụ quen rồi, cậu chê bai những món bình dân kia, cố ý chạy tới chỗ anh kén cá chọn canh… Doãn Kham chỉ có thể tìm ra được lời giải thích như vậy.
Ăn cơm xong, Doãn Kham đem bát thả hết vào trong bồn ngâm nước. Thời gian buổi tối có hạn, nếu trời lạnh anh sẽ để bát sang sáng ngày hôm sau rửa luôn một lượt.
Doãn Kham ngâm hết nồi bẩn bát bẩn vào trong bồn, canh nước chảy đến miệng nồi thì tắt vòi, xoay người vào phòng tắm.
Mười lăm phút sau, Doãn Kham đã tắm rửa xong xoa tóc đi ra, tới mở tủ lạnh lấy đồ uống, lại ngoài ý muốn không thấy chén bát ngâm trong bồn đâu nữa, giẻ lau tiện tay quẳng đâu đó cũng được giặt sạch sẽ bỏ sang một bên.
Trên sofa phòng khách, Đường Chung đang ngồi ôm chiếc áo gió mà Doãn Kham cởi ra sau khi về nhà, thấy Doãn Kham cầm một bình nước đứng ở cửa bếp thì ngẩng đầu cười với anh: “Trời đang chuyển lạnh, sao anh vẫn còn uống nước đá?” Không nhận được câu trả lời, cậu lại tiếp tục gấp quần áo, “Áo khoác vứt lung tung sẽ bị nhăn đấy, sao nhà anh lại không có giá treo quần áo chứ?”
Tay Doãn Kham rất nóng, bình nước lại có đá, trên vách bình nhanh chóng đọng thành một tầng hơi nước.
Một giọt nước theo đầu ngón tay anh chảy xuống, đáp lại trên nền nhà.
“Cậu muốn gì?” Anh hỏi lại lần nữa.
Đường Chung lúc này đã chuẩn bị xong phương án đối đáp, nâng chiếc áo đã gấp gọn gàng lên đến chóp mũi, khuôn mặt gần như chôn hẳn vào trong chúng, nhắm mắt chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Nhớ anh.”
Tin tức tố của alpha rất khó để che đi, lại dễ dàng dính vào đồ dùng xung quanh, đặc biệt là quần áo. Doãn Kham biết mình nghe được gì, cũng bởi vì biết nên đôi môi mới mím thành một đường thẳng, ở nơi người khác không thấy cắn chặt khớp hàm.
Loading...
Một câu đuổi đi đã đến bên miệng, Đường Chung bỗng nhiên mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn về phía Doãn Kham, nụ cười trên môi mang theo chút tinh ranh: “Không có mùi vị của omega khác, không giống với mùi dính trên chiếc ô kia.”
Thật ra trên ô cũng không có mùi của omega khác.
Y tá Giang là một beta, trên người không có tin tức tố, mùi hương đọng lại trên ô là mùi nước hoa cô thường hay dùng.
Nhưng mà Doãn Kham không giải thích, Đường Chung nghĩ như thế nào, vì sao lại nghĩ như vậy cũng chẳng liên quan đến anh.
Đóng cửa phòng ngủ một đêm, ngày hôm sau lúc thức dậy thì người đã không còn nữa.
Doãn Kham thở phào một hơi, rửa mặt rồi đi vào phòng bếp, mở tủ bát ra nhìn chồng bát đĩa sạch sẽ đã được xếp gọn trong đó, lấy ra một bộ đồ đựng, bắt đầu nấu cơm.
Bữa sáng của anh từ trước tới nay vẫn rất đơn giản, chỉ có cháo thừa cơm nguội thêm chút củ cải muối dưa, cháo hôm qua đã hết, vậy nên hôm nay đành phải chiên quả trứng để ăn.
Trứng vừa đổ vào chảo đã nhận được điện thoại của mẹ.
“Ăn sáng chưa?”
“Đang chiên trứng.”
“Buổi sáng ăn ít đồ dầu mỡ thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.” Lâm Ngọc Xu khi còn trẻ cũng rất chú ý chuyện bảo dưỡng thân thể, buổi sáng gọi điện tới chủ yếu là để giám sát chuyện ăn uống của con trai: “Đồ ăn sáng mua ngoài càng không thể ăn, không đảm bảo vệ sinh.”
Doãn Kham ăn ngoài hơn nửa năm, gần đây bị mẹ mình ép buộc mới ở nhà nấu cơm lật mặt trứng: “Ừm, biết rồi.”
Cả hai mẹ con anh đều là những người lạnh lùng không thích ồn ào, cho nên dù đã sống nương tựa nhau nhiều năm thì vẫn có vài phần xa cách.
Vậy nên lúc hỏi chuyện sinh hoạt yêu đương cũng không dịu dàng như mẹ nhà người ta, chỉ thấy trong đó có mang theo ý ra lệnh: “Bây giờ công việc đã ổn định rồi, mau tìm vợ đi, nhân lúc mẹ còn có sức giúp con trông cháu.”
Doãn Kham đặt điện thoại lên trên máy hút mùi, mở loa ngoài, vừa đổ trứng ra đĩa vừa nói: “Còn chưa ổn định, chưa có chức vụ gì cả, không vội.”
“Thế thì tìm người yêu cũng được.” Lâm Ngọc Xu nói, “Bệnh viện chỗ con không có nữ bác sĩ nào ổn à? Y tá cũng được, làm việc chung với nhau sẽ rất hiểu nhau. Mà beta cũng tốt đấy, thời đại này mấy cô gái beta đều hiền lành đảm đang, con đừng quá kén chọn.”
Doãn Kha “ừ” một tiếng, nghĩ đến điện thoại của Hạ Gia Huân ngày hôm qua, thầm nghĩ hai người này đã thông đồng với nhau rồi đúng không?
Lâm Ngọc Xu nghe ra anh đang trả lời cho có lệ, lại nói thêm: “Omega thì bỏ đi, nhà chúng ta giữ không nổi đâu.”
Doãn Kham rũ mắt không lên tiếng.
Hai bên trầm mặc vài giây, Lâm Ngọc Xu thử thăm dò: “Những omega đó trời sinh dâm đãng vô liêm sỉ, không thể ở chung với nhau được, không phải lúc con học ở cấp ba thành phố N đã gặp…”
“Con biết rồi.”
Doãn Kham không để mẹ mình nói tiếp, cũng không còn lời nào để nói. Anh có thể dùng lý luận khoa học để phản bác lại thành kiến của người khác, nhưng với Lâm Ngọc Xu, anh lại không nói được.
Bởi vì lời của bà là lời nói thật, cái gọi là lý luận khoa học đã bị sự thật trước mắt đâm một nhát vỡ tan.
Lúc ra tới cửa, Doãn Kham nhìn thấy một túi đựng film chụp X quang đặt ở bên cạnh, là kết quả kiểm tra của Đường Chung ngày hôm qua.
Nâng lên chiếu dưới ánh mặt trời một chút, quả đúng như lời y tá Giang nói, người bệnh không bị tổn thương tới xương cốt.
Doãn Kham bỏ tấm film vào lại túi, xách theo một bịch nilon ra khỏi cửa, đi thang máy xuống tới tầng để xe, nâng tay ném chúng vào thùng rác.
Hôm nay có một ca phẫu thuật cắt tuyến thể có độ khó cao, Doãn Kham giữ một chân trong đó.
Trước khi bắt đầu giải phẫu, bác sĩ Lưu mổ chính nhắc Doãn Kham phải nghiêm túc quan sát ca mổ này.
“Cắt bỏ tuyến thể ra đời đã được năm năm, nhưng đến nay xác suất thất bại vẫn lên đến 35%, những omega tình nguyện làm phẫu thuật này càng năm càng ít, nếu không luyện nhiều sẽ không thể nào tiến bộ được.” Bác sĩ Lưu hiện đã năm mươi tuổi nói, “Cơ hội khó mà có được, cậu nhớ nhìn cho kỹ.”
Doãn Kham đương nhiên là đồng ý.
Đây cũng là lần đầu tiên anh được quan sát phẫu thuật cắt bỏ tuyến thể, khi tri thức trên sách vở biến thành thực tế, anh mới biết được thật ra những ca mổ này đều rất tàn khốc.
Tuyến thể là bộ phận mỏng manh nhất trên người omega, nếu muốn loại bỏ hoàn toàn ấn ký mà alpha để lại trên người, hay không bị ảnh hưởng bởi tin tức tố, thì omega phải lấy hết tuyến thể lẫn bộ phận liên quan ra, sau đó dùng kính hiển vi tìm mạch máu liên kết cắt đứt, cũng xem như chặt đứt nó với thân thể.
Không chỉ có quá trình giải phẫu khó khăn, mà một phần nguyên nhân dẫn đến tỉ lệ thất bại rất cao là do quá trình hồi phục về sau.
Bác sĩ Lưu làm mổ chính nên lần giải phẫu này rất thành công, người bệnh sau khi được đẩy ra khỏi phòng chưa đến ba tiếng đã tỉnh lại. Nhưng khi mọi người còn chưa kịp vui mừng, nhịp tim đã xuất hiện dao động bất thường, thậm chí ngừng đập mất mười mấy giây, dưới tác dụng của thuốc mới miễn cưỡng ổn định, sau đó lại rơi vào hôn mê.
Khoảng thời gian cấp cứu kinh hoàng cuối cùng cũng kết thúc, Doãn Kham tháo khẩu trang y tế xuống, đứng trước cửa sổ cuối hành lang nghỉ ngơi.
Bác sĩ Lưu đi tới đưa cho anh điếu thuốc lá, anh lại lấy lý do không hút thuốc mà từ chối, sau đó lễ phép dùng bật lửa châm thuốc cho thầy mình.
Hành lang rất yên tĩnh, bác sĩ Lưu nhả ra một vòng khói, thở dài: “Dùng câu “đi một vòng từ quỷ môn quan trở về” để hình dung cuộc giải phẫu này cũng không quá. Tuy rằng cắt bỏ tuyến thể có thể giúp bệnh nhân không bị tin tức tố ảnh hưởng, mở ra cuộc sống mới, thế nhưng cái giá phải trả rất lớn, nếu không phải rơi vào đường cùng, người làm bác sĩ như chúng ta cũng sẽ không cho phép người bệnh bước vào con đường này.” Nói tới đây, ông lại vỗ vỗ vai Doãn Kham: “Những người xế bóng như thầy đời này sợ là không được rồi, chỉ có thể nhìn ánh bình minh như các cậu học hỏi kỹ thuật này cho giỏi, hạ thấp xác suất thất bại, tạo phúc cho người đến sau mà thôi.”
Có lẽ ca mổ vừa nãy đã mang đến chấn động rất lớn, vậy nên Doãn Kham tạm thời chưa hiểu được ý nghĩa tồn tại của loại giải phẫu này, nghe lời nhắc nhở cũng chỉ gật đầu một cái, ra hiệu mình đã nghe.
Hôm nay tan làm sớm hơn so với hôm qua, Doãn Kham ở lại phòng làm việc viết báo cáo một lát, lúc thu dọn xuống lầu thì thấy y tá Giang đang đứng trước quầy trực ban trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú, anh nhanh chóng đi tới, trả chiếc ô khô ráo đã được gấp kỹ cho cô.
“Thời tiết mấy hôm nay không tốt, có khi lát nữa sẽ lại mưa.” Y tá Giang đẩy dù lại tới trước mặt anh, nghe thấy mấy y tá bên cạnh lén lén lút lút cười trộm thì càng xấu hổ: “Bác sĩ Doãn cứ cầm đi, chờ hôm nào trời quang mây tạnh thì trả tôi cũng được.”
Lần này Doãn Kham không nhận nữa: “Hôm nay tôi lái xe.”
Y tá Giang bị từ chối thì lộ vẻ ngượng nghịu, bị nhiều người nhìn như vậy bèn lấy hết can đảm ra nói: “Thế… Cuối tuần này bác sĩ Doãn có rảnh không? Bệnh của ông nội tôi nhờ có anh mới khỏe lên được, muốn mời anh đi ăn bữa cơm.”
Chuyện là tháng trước ông nội của y tá Giang đột nhiên bị trúng gió giữa đêm khuya, lúc ấy nhờ có Doãn Kham đang trực đêm ở khoa cấp cứu chẩn đoán chính xác được bệnh mới có thể giúp ông ấy chữa trị kịp thời.
“Đó là chuyện bác sĩ như tôi nên làm.” Doãn Kham từ chối ngay tắp lự, “Ý tốt tôi sẽ nhận, cảm ơn.”
Trên đường trở về, chiếc xe con chầm chậm nhích lên giữa đoạn đường tắc nghẽn, Doãn Kham tay cầm vô lăng, tâm tư vừa rút ra khỏi cuộc giải phẫu căng thẳng ban ngày, trong não đã lập tức có những suy nghĩ vẩn vơ tràn vào.
Không phải anh không nhìn ra y tá Giang thích mình, cũng không phải không biết các đồng nghiệp trong viện lén lút đứng sau lưng anh chê anh lạnh lùng khó gần, mấy câu như “Ỷ là alpha nên không coi ai ra gì” anh cũng vô tình nghe được mấy lần.
Nhưng mà Doãn Kham đều không đặt chúng trong lòng. Nghề của anh là bác sĩ, những chuyện không liên quan tới trị bệnh cứu người đều không đáng để lãng phí thời gian của anh, vả lại anh cũng không cần phải đi giải thích với tất cả mọi người.
Anh từ nhỏ đã là như thế, tính cách kiệm lời cũng hình thành từ thói quen này.
Anh cho rằng mình không hợp để yêu nhau, từ trước đã không hợp, bây giờ lại càng không hợp.
Sau khi đỗ xe vào tầng hầm, Doãn Kham nâng tay nhìn giờ, tốn thêm mười ba phút so với đi tàu điện ngầm.
Anh đã quên mất nguyên nhân mình chọn lái xe vào ban sáng, đứng thang máy đi lên tầng hai mươi, vừa ra khỏi cửa chưa được hai bước, đã thấy trước cửa nhà mình có bóng người ngồi.
Hôm nay Đường Chung đổi sang một chiếc áo khoác ngắn bằng nhung, nhìn thấy Doãn Kham thì lập tức cười rộ lên, vừa nhổm dậy khỏi chiếc thảm trước cửa vừa gọi: “Anh về rồi.”
Hôm nay không phải tới tay không, trên tay còn xách theo một túi trứng vịt muối.
“Hè vừa rồi nội em ướp vài vại, đến giờ ăn còn chưa hết.” Đường Chung chen được vào nhà cởi giày, khập khễnh đi tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra xếp từng quả trứng vào, “Chắc ở thủ đô không thường ăn loại này đâu nhỉ? Cho dù có bán chắc chắn cũng không ngon như bà nội em muối, mấy quả trứng này em đều đã soi cả rồi, đảm bảo quả nào cũng chảy dầu(2) hết.”
Sắp xếp xong mới như nhớ ra gì đó, chạy tới chỗ cửa tìm kiếm, tìm không thấy bèn quay đầu hỏi Doãn Kham: “Film chụp X quang của em đâu?”
Doãn Kham cởi áo khoác ra, tầm mắt dừng ở chỗ khác: “Vứt rồi.”
“À…” Đường Chung có hơi mất mát, lại vì Doãn Kham chịu nói chuyện với mình mà mừng thầm, cắn nhẹ lên môi: “Anh không hỏi xem chân em bị sao ư?”
Doãn Kham không hỏi, Đường Chung lại không đánh mà khai: “Hôm qua lúc đi làm không cẩn thận, hôm nay cũng không được nghỉ ngơi, sáng sớm liên tiếp quay mấy cảnh đến tận tối mới xong việc. Tư bản chủ nghĩa chỉ biết áp bức bóc lột thôi, đúng là vô cùng tàn ác…”
Người không mời mà đến tất nhiên sẽ không được hoan nghênh, chưa chờ cậu nói xong, Doãn Kham đã xắn tay áo vào bếp, bắt đầu vo gạo nấu cháo.
Đường Chung không đi theo, Doãn Kham cho rằng cậu sắp bỏ đi, cháo nấu xong bưng ra, lại thấy cậu đang ngồi xếp chiếc áo khoác vứt trên sofa.
“Hôm nay cũng không có mùi của omega khác.” Đường Chung cười cong cả mắt, “Chiếc ô kia trả rồi à?”
Nghe lời khẳng định này, những bực dọc ngày hôm qua trong lòng Doãn Kham cuồn cuộn nổi sóng.
Người này trước đây cũng như vậy, nghĩ đâu làm đó, tự tiện hành động, càn rỡ xông vào cuộc sống của người khác, sau khi khuấy động mặt hồ thì lại bỏ đi, sạch sẽ như chưa bao giờ xuất hiện.
Bây giờ cậu lại xuất hiện một cách vi diệu, dịu ngoan ngồi đây xếp quần áo, dùng giọng nói mềm mại làm nũng như đánh dấu lãnh thổ, tỏ rõ chủ quyền, cho dù là người có tính khí tốt đến mức nào cũng phải tức giận.
Huống hồ tính khí của Doãn Kham vốn không tốt.
Nhưng anh không giỏi trút giận, thời đi học còn có thể cậy tuổi trẻ sung sức xả giận thông qua nắm đấm, nhưng bây giờ đã bước vào xã hội, giương oai giễu võ như lúc trước sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ấu trĩ vụng về.
Đường Chung nhận ra anh đang không vui, thả áo đi tới: “Anh giận à?”
Thật ra không cần phải hỏi, tin tức tố khi cảm xúc của alpha dao động mãnh liệt đã tràn ngập cả căn nhà, loại tin tức tố đầy bức bách này khi tản ra sẽ ảnh hưởng đến những người xung quanh, đặc biệt là với omega đã từng thân mật với mình.
Đường Chung vừa bước lên hai bước liền cảm thấy choáng váng, dưới chân mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.
Thế nhưng cậu không lùi lại mà đi về phía trước, lúc đứng trước mặt Doãn Kham, trên trán cậu đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, âm thanh dường như cũng run lên: “Anh, anh đừng dữ vậy mà.”
Rõ ràng là biết nên rời đi, cũng rõ ràng biết không thể lại gần nhưng Đường Chung vẫn nâng tay lên, nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo của Doãn Kham, không cho phép mình vì hoảng sợ mà lui về phía sau.
“Anh thích mùi trên chiếc ô này à?” Cậu đứng không được vững, lung lay dựa vào người Doãn Kham, “Anh thích mùi kia… mà không thích của em sao?”
Mùi vị thơm ngọt của cỏ cây quanh quẩn bên mũi, Doãn Kham không chỉ không phủ nhận, mà thậm chí trong nháy mắt, anh đã muốn gật đầu đồng ý với suy đoán này.
Nói như vậy không chừng Đường Chung sẽ lui bước, sẽ xoay người rời đi, chứ không phải đứng trước mặt anh, dùng ánh mắt chờ mong nhìn anh.
Đường Chung xem sự im lặng của Doãn Kham là ngầm thừa nhận, trong mắt hiện lên chút buồn bã, lúc ngẩng mặt lên đã lại tươi cười như lúc đầu.
Cậu thấp hơn Doãn Kham nửa cái đầu, ngước nhìn từ góc độ này khiến ánh đèn hắt lên mặt cậu, trong mắt ngoại trừ khát vọng còn lộ rõ vẻ cuồng mê.
“Thế… Em cắt bỏ tuyến thể nhé, được không?”
Tác giả có lời muốn nói: Trứng vịt muối – Mỹ vị nhân gian trong mắt Đường Mộc Đông
************
Chú thích:
(1) Laoganma: Là một nhãn hiệu ớt chưng dầu nổi tiếng của Trung Quốc, thường dùng trong nấu nướng hoặc dùng làm gia vị ăn kèm.
(2) Chảy dầu: Đây là hiện tượng khi trứng vịt được muối đến độ mặn nhất định, trứng càng nhiều dầu là lòng đỏ càng mặn, trứng vịt muối mà chảy dầu chứng tỏ trứng đó là trứng ngon.
Bonus kiểu bếp bán mở của nhà anh công:Chương 3