Án Trì Truy Xứ

Chương 19: Sơn bất yếm cao




Trong bộ lốt Tử Vong Sứ với chiếc mặt nạ dát vàng che chân diện, Mạch Kiếm Tùng cùng mười gã sứ giả tiến thẳng vào Vạn Thọ trang, khi tất cả đã bước vào gian chính sảnh mới nhận ra sự trống vắng khác thường của tòa biệt trang này. Không một bóng người, tất cả chỉ có sự im lặng mà nghe rõ mồn một tiếng lửa reo lách tách từ bốn chiếc chân đèn. Sự im lặng và trống vắng đó tạo cho Mạch Kiếm Tùng cảm giác gai lạnh trong cột sống.

Y lia mắt nhìn quanh nhưng tuyệt nhiên chẳng phát hiện ra điều khác lạ nào ngoài sự im lặng nặng nề cứ như Vạn Thọ trang đã bị bỏ hoang lâu ngày.

Bất thình lình, cửa tòa đại sảnh đóng sập lại sau lưng Mạch Kiếm Tùng. Tiếng cửa vỗ vào nhau buộc họ Mạch phải quay lưng nhìn lại, đứng sừng sững ngay ngưỡng cửa đại sảnh Vạn Thọ trang là Tử nhân kim diện.

Năm đôi mắt sáng rực đổ dồn về Sát nhân kim diện. Thiên Thiên trong bộ lốt Tử nhân kim diện cũng định nhãn nhìn họ bằng ánh mắt đầy sắc na của sự chết chóc. Mạch Kiếm Tùng nhận ra sắc na chết chóc đó trong hai con ngươi của Sát nhân kim diện.

Y nhạt nhẽo nói :

- Ngươi cũng là một Tử Vong Sứ?

Kim diện nhân lắc đầu.

- Không... Ta là tử thần lấy mạng các ngươi.

- Bổn sứ có nghe nói về ngươi, hóa ra ngươi là người của Vạn Thọ Trang?

- Ngươi chẳng biết gì cả.

- Ta không cần phải biết ngươi là ai, nhưng ngươi đã nhận Tử Vong kỳ.

Nói dứt lời, Mạch Kiếm Tùng chỉ tay về Thiên Thiên.

- Giết gã đi.

Y thốt ra câu nói đó bằng chất giọng cụt lủn, cụt lẳn và chẳng có chút biểu cảm gì. Cứ như đối với Mạch Kiếm Tùng, chuyện giết người là chuyện rất bình thường, hay đúng hơn đó là chức phận của gã.

Lệnh của Mạch Kiếm Tùng được phát ra. Ngay lập tức bốn gã hắc y sứ đồng loạt dụng ám khí. Bốn ngọn ám khí cất ra cùng một lúc hướng tới Tử nhân kim diện.

Không né tránh những ngọn ám khí của bốn gã hắc y sứ, Thiên Thiên phát tác chỉ kiếm đánh bật bốn chiếc ám khí đó rơi xuống đất. Bốn gã hắc y sứ tiếp tục dụng ám khí phát tác tập kích Thiên Thiên. Hàng loạt những chiếc ám khí như mưa sa chụp đến nàng.

Đôi ngọn thủ của Thiên Thiên xoay tròn tạo ra hai vòng tròn tỏa khí đón lấy những chiếc ám tiễn. Những chiếc ám tiễn hình cánh sao chạm vào hai vòng tròn tỏa khí huyền hoặc thì đứng hẳn lại và lơ lửng trong không khí.

Hiện tượng đặc dị đó khiến Mạch Kiếm Tùng phải sững sờ, y chợt buột miệng thốt :

- Y...

Lời còn đọng trên cửa miệng của Mạch Kiếm Tùng thì những chiếc ám tiễn bắn ngược trở lại nhanh hơn tinh sa. Có lẽ không đầy một cái chớp mắt mà những chiếc ám tiễn đã biến thành một tấm lưới thiên la địa võng chụp tới bốn gã hắc y sứ.

“Bộp... bộp... bộp... bộp...” Bốn gã hắc y sứ nhảy dựng lên và đổ gục xuống như những cây chuối bị chém ngang gốc.

Mạch Kiếm Tùng bàng hoàng trước dị công của Tử nhân kim diện. Y buột miệng hỏi :

- Võ công ngươi thuộc môn phái nào?

Thiên Thiên nhìn Mạch Kiếm Tùng.

- Ngươi có cần biết điều đó không?

Vừa nói Thiên Thiên vừa dấn bước về phía gã. Nàng vừa đi vừa cất giọng the thé nghe rợn cả người :

- Ta đã có lời thề không để một gã Tử Vong Sứ nào còn tồn sinh trên cõi đời này.

- Bổn sứ nghe không nhầm chứ?

- Chắc chắn là không.

Thiên Thiên vừa nói vừa phát động một chỉ đạo kiếm công thẳng đến Mạch Kiếm Tùng. Gã không né tránh chỉ công xé gió của nàng mà dựng chưởng thi triển Thạch Bản chưởng thủ đón thẳng, đỡ thẳng.

“Ầm...”

Sau âm thanh chát chúa đó, Mạch Kiếm Tùng thối liền bốn bộ và máu phún trào ra ngay giữa tâm trung bản thủ. Y vừa bàng hoàng trước chỉ công siêu phàm của đối phương vừa cảm nhận chưởng ảnh mình buốt nhói như thể có mũi dùi nóng bỏng vừa mới xuyên qua.

Mạch Kiếm Tùng ôm lấy hổ khẩu hữu chưởng đang tươm máu ròng ròng. Y nhìn Tử nhân kim diện bằng ánh mắt sững sờ và bàng hoàng.

Răng cắn chặt vào nhau, Mạch Kiếm Tùng đanh giọng nói :

- Hôm nay bổn sứ mới biết được võ công lợi hại của ngươi.

Y nói dứt câu, rít lên một tiếng dồn tất cả nội lực vào tả thủ, rồi giẫm mũi giày lướt thẳng đến Tử nhân kim diện.

Y vừa lướt đến Thiên Thiên vừa tập kích nàng bằng tuyệt học Thạch Bản chưởng mà y thụ nạp được.

Thiên Thiên không né tránh mà dựng chỉ kiếm đón lấy chưởng công của đối phương.

Chỉ và chưởng chạm thẳng vào nhau.

“Chát...” Một lần nữa chưởng công của Mạch Kiếm Tùng lại bị thủng, y văng ngược về sau, va lưng vào vách đại sảnh.

“Rầm...” Y rơi xuống sàn gạch.

“Huỵch...” Mạch Kiếm Tùng ngã sóng soài dưới đất, trong khi Thiên Thiên vẫn yên vị một chỗ với phong thái vô cùng bình thản.

Mạch Kiếm Tùng miễn cưỡng đứng lên.

Thiên Thiên nói :

- Ngươi đã đến số phải chết rồi.

- Với ta chết chỉ là chuyện nhẹ tênh như tơ hồng mà thôi.

- Ngươi cũng khí khái lắm đó. Cũng đáng mặt là anh hùng trong võ lâm.

- Ngươi không cần thốt ra những lời nói đó. Kẻ thắng thì có quyền lấy mạng kẻ thua. Nếu ta là ngươi thì cũng sẽ làm như vậy thôi.

- Được... ta sẽ giết ngươi.

Thiên Thiên vừa nói vừa toan phát động chỉ kiếm kết liễu Mạch Kiếm Tùng thì một tràng cười tiếu ngạo cất lên lồng lộng.

Cùng với tiếng cười đó, một kim diện nhân từ sau hậu điện bước ra.

Thấy Cẩm y kim diện nhân, Mạch Kiếm Tùng dù đang bị thương vẫn quỳ một chân xuống sàn gạch.

- Tử Vong Sứ tham bái chủ nhân.

- Đứng lên đi.

Tử nhân kim diện nhìn kim diện Cẩm y nhân. Ánh mắt của nàng long lên sòng sọc với sắc na tàn nhẫn và chết chóc.

Cẩm y kim diện nhân nhìn nàng nhạt nhẽo nói :

- Phùng Tử Hầu... Bổn nhân và ngươi lại gặp nhau.

Thiên Thiên gằn giọng đáp lời kim diện Cẩm y nhân :

- Ta không phải Phùng Tử Hầu.

- Ngươi tưởng đổi giọng thì bổn nhân không nhận ra ngươi sao? Ngoài ngươi ra đâu còn ai biết dụng chỉ kiếm. Nhưng ngươi còn quên một người. Ta cũng biết dụng chỉ kiếm.

Kim diện Cẩm y nhân nói dứt lời thì phát động ngay một đạo chỉ kiếm công thẳng đến Thiên Thiên.

Nàng không né tránh mà dụng chính chỉ kiếm đối phó với kim diện Cẩm y nhân. Hai đạo chỉ kiếm chạm thẳng vào nhau.

“Chát...” Thiên Thiên cảm nhận hổ khẩu của mình rát buốt, đau đến tận bả vai. Cẩm y kim diện nhân lộ vẻ sững sờ.

- Nội lực của ngươi sao tầm thường như vậy?

Vừa nói Cẩm y kim diện nhân toan phát động tiếp một đạo chỉ kiếm nữa nhưng Thiên Thiên đã dụng hỏa pháo xuống sàn gạch đại sảnh.

“Ầm...” Khói đen tỏa ra mù mịt, chực lan ra khắp tòa đại sảnh thì bất thình lình có một dòng xoáy chỉ huyền ảo xuất hiện, tạo thành một cơn lốc xoáy xung quanh vùng khói đen đó, một bức tường huyền ảo bao bọc lấy Thiên Thiên và màn khói đen kịt.

Dòng xoáy khí kia dừng lại và từ từ hiện ra trong đó một người vận thụng y trắng toát, có mũ trùm trên đầu và có cả chiếc mặt nạ dát vàng che mặt.

Thiên Thiên miễn cưỡng dụng chỉ kiếm công vào bước tường ảo khí bao bọc lấy mình để tìm đường thoát thân.

“Chát...” Đạo chỉ kiếm của nàng chạm vào bức tường khí thì bật dội trở lại, kéo theo cảm giác rát buốt hổ khẩu.

Bạch y kim diện nhân chắp tay sau lưng, trong khi Cẩm y kim diện nhân ôm quyền thủ lễ :

- Chủ nhân.

Bạch y kim diện nhân khẽ gật đầu rồi cách không phát chỉ điểm xuyên qua bức tường ảo khí công vào tịnh huyệt của Thiên Thiên.

Thiên Thiên rướn người lên rồi đứng thừ ra bất động.

Bức tường ảo khí nhanh chóng tan biến giải tỏa làn khói đen của hỏa pháo.

Cẩm y kim diện nhân bước đến trước mặt Bạch y kim diện nhân.

- Chủ nhân sai khiến.

Hất mặt về phía Thiên Thiên mà không cần thốt lời nào, nhưng Cẩm y kim diện nhân tự hiểu mình phải làm gì.

Y bước đến trước mặt Thiên Thiên gỡ bỏ chiếc mặt nạ dát vàng trên mặt nàng.

Cẩm y kim diện nhân quá đỗi ngơ ngác trước dung nhan của Thiên Thiên.

Y nhìn lại Bạch y kim diện nhân.

- Chủ nhân... y là nữ nhân... không phải là Phùng Tử Hầu.

- Đổng đàn chủ nhận ra chứ?

Kim diện Cẩm y nhân nhìn lại Thiên Thiên. Y quan sát nàng một lúc rồi nhìn lại Bạch y nhân.

- Thuộc hạ sẽ hỏi ả.

- Không cần... ta biết ả là ai. Ả chính là Mậu Thiên Thiên, ái nữ của Bạch Sơn trang chủ.

Thiên Thiên nhìn Bạch y kim diện nhân gằn giọng nói :

- Bổn cô nương đã thất bại rồi, các người còn chờ gì mà chưa ra tay diệt trừ hậu họa.

Bạch y kim diện nhân nhìn nàng nhìn nàng, cười khẩy rồi nói :

- Chưa đến lúc.

Thiên Thiên nạt ngang :

- Đừng chờ đợi gì ở bổn cô nương.

Hừ nhạt một tiếng, Bạch y kim diện nhân nhạt nhẽo nói :

- Đổng đàn chủ đưa ả về Mật cung.

- Tuân lệnh chủ nhân.

Nói rồi Cẩm y kim diện nhân cắp lấy Thiên Thiên thoát ra cửa đại sảnh.

Mạch Kiếm Tùng vẫn còn quỳ một chân dưới sàn gạch, máu vẫn còn trào ra từ đôi bản thủ của gã, Bạch y kim diện nhân bước đến trước mặt Mạch Kiếm Tùng.

- Đứng lên đi.

Mạch Kiếm Tùng miễn cưỡng gượng đứng lên.

Bạch y kim diện nhân vẫn tỏ vẻ lạnh nhạt nói :

- Đưa tay ngươi ra.

Mạch Kiếm Tùng ngoan ngoãn làm theo lời của Bạch y kim diện nhân. Bạch y kim diện nhân nắm lấy hổ khẩu song thủ của Mạch Kiếm Tùng, y cảm nhận ngay hai luồng khí ấm áp truyền sang tay mình và vết thương nơi tâm trung bản thủ nhanh chóng liền lại.

Buông hổ khẩu của Mạch Kiếm Tùng, Bạch y kim diện nhân chắp tay sau lưng rọi nhãn quan sáng ngời vào mắt gã.

Y nghiêm giọng nói :

- Mạch Kiếm Tùng Tử Vong Sứ học võ công để làm gì?

- Thuộc hạ muốn trở thành đệ nhất cao thủ trong võ lâm.

- Tại sao lại muốn trở thành cao thủ võ lâm?

- Mạch gia một đời đã là tiểu nhân, nay thuộc hạ phải thay đổi điều đó.

Bạch y kim diện nhân ngửa mặt phá lên cười the thé. Y bất chợt cắt ngang tràng tiếu ngạo, rồi đanh giọng hỏi :

- Nếu bổn tọa biến ngươi thành cao thủ đệ nhất trong giang hồ võ lâm, thì ngươi đối với bổn tọa như thế nào?

- Mạch Kiếm Tùng sẽ là Sát Thần của người.

Y đưa một tay qua khỏi đầu.

- Mạch Kiếm Tùng xin thề.

- Có những lời thề không cần nói ra bằng lời, bổn tọa cũng không cần lời thề của ngươi.

- Thuộc hạ sẽ hành động chứng minh lòng thành của mình.

- Bổn tọa đòi hỏi điều đó, hãy trả lời ta câu hỏi này bằng tất cả sự thành tâm của Tử Vong Sứ.

Mạch Kiếm Tùng ôm quyền thủ lễ :

- Mạch Kiếm Tùng thuộc hạ sẽ trả lời.

- Trên đời này, cái gì quý nhất đối với ngươi?

Mạch Kiếm Tùng không cần suy nghĩ mà đáp lời ngay :

- Hùm chết để da, người chết để tiếng.

Y nói rồi cúi mặt nhìn xuống mũi giày của Bạch y kim diện nhân.

Bạch y kim diện nhân ngửa mặt cười the thé.

Tràng tiếu ngạo của Bạch y kim diện nhân đập vào thính nhĩ của Mạch Kiếm Tùng. Những âm vực đó như len vào thính nhĩ gã rồi lan tỏa ra toàn châu thân tạo thành một cảm giác gai buốt trong cột sống.

Cắt ngang tràng tiếu ngạo, Bạch y kim diện nhân khẽ gật đầu.

- Tốt... ngươi sẽ là Sát Thần Tử Y Sứ. Đi theo bổn tọa.

Nói rồi Bạch y kim diện nhân quay bước chậm rãi tiến ra cửa.

Mạch Kiếm Tùng nối gót theo sau.

* * * * *

Bị chôn dưới đất chừa mỗi cái đầu phải hưởng chịu ánh mặt trời nóng bức, Mạch Kiếm Tùng ngỡ như thể pháp y đang rã ra từng mảnh thịt. Đã hai ngày qua y chịu đựng sự hành hạ này, và rơi vào cảnh sống đi chết lại. Có những lúc y muốn gào to lên để toát ra khổ cảnh cùng cực đau khổ, nhưng rồi lại tự nhủ với mình: “Không... Mạch Kiếm Tùng phải là Mạch Kiếm Tùng”. Y nhớ lại lời của Bạch y kim diện nhân: “Để trở thành người bất tử phải quên bản thân mình, ta không còn là ta nữa”. Mạch Kiếm Tùng cắn răng vào nhau. Mặc dù y đã cố gắng chịu đựng nhưng vẫn cảm nhận rõ mồn một sức nóng thiêu đốt của mặt trời đang rút dần từng chút sinh lực vốn đã cạn kiệt của y.

Mạch Kiếm Tùng định tâm cố nhớ lại một thời dĩ vãng mà y đã trải qua, mẹ y đã bán mình vào kỹ lâu để chuộc cha y ra. Rồi sau đó bị người ta đẩy ra khỏi kỹ lâu bằng tấm thân tàn ma dại. Mẫu thân y chết trong sự đói nghèo cùng khổ. Chết trong sự khinh miệt của mọi người, chết mà chẳng thể nào nhắm mắt được.

Làm sao Mạch Kiếm Tùng có thể quên được thời khắc oan nghiệt đó. Đôi mắt ngầu đục ưu hoài của mẫu thân Mạch Kiếm Tùng còn đọng mãi trong tâm thức y và lời trăn trối kia còn văng vẳng bên tai: “Mạch Kiếm Tùng... con phải làm một cái gì đó. Con phải là người đứng trên mọi người. Mạch Kiếm Tùng phải là Mạch Kiếm Tùng”. Mạch Kiếm Tùng liên tưởng đến những hoài kỷ mà nghiến răng ken két. Y tự nhủ thầm với mình: “Mạch Kiếm Tùng, ngươi là Mạch Kiếm Tùng”. Y lảm nhảm như thế mãi cho đến khi mắt mờ dần thần thức và chẳng còn nhận biết thực tại của bản thân mình.

Mạch Kiếm Tùng chỉ quay lại với thực tại khi cảm nhận hàn khí lan tỏa khắp châu thân mình. Y lại nhận ra một thực tại khác. Lúc này y bị ngâm trong một hồ nước đóng băng. Chung quanh y là những vách băng trong suốt tỏa khí lạnh thấm vào da thịt.

Thể pháp của y muốn kháng lại hàn khí nhưng nó càng chống cự thì càng trở nên bất lực. Cái lạnh càng lúc càng gia tăng khi Mạch Kiếm Tùng có được nhận thức. Hàn khí đang đóng băng cơ thể gã, đang muốn biến y thành một khối băng lạnh cóng.

Hai hàm răng Mạch Kiếm Tùng nghiến vào nhau ken két. Người y càng lúc càng tê dại và cuối cùng mất hẳn cảm giác.

Hai mắt Mạch Kiếm Tùng trợn ngược lên những tưởng đôi con ngươi sắp đóng thành băng kia sẽ rơi ra khỏi hốc mắt. Nếu so với lúc phải chịu đựng hỏa nhiệt từ vầng nhật quang hắt xuống thì cực hình trong băng này còn khủng khiếp hơn gấp bội phần.

Y vẫn còn nhận thức mình đang sống nhưng mọi giác quan của cơ thể cứ như đã biến thành băng mà rời bỏ nhận thức của y. Một cử động đơn giản nhất như nhúc nhích ngón tay, y cũng không làm được.

Mạch Kiếm Tùng chỉ muốn gào lên. Nhưng y tự biết nếu không vượt qua thử thách này thì y sẽ chẳng bao giờ đạt được mục đích của mình.

Y gục đầu xuống.

“Mạch Kiếm Tùng... ngươi là Mạch Kiếm Tùng. Ngươi có thể chết nhưng nếu còn sống thì ngươi phải là Mạch Kiếm Tùng”. Cửa băng thất mở ra, một ả cung nữ bước vào, nàng nhìn xuống Mạch Kiếm Tùng ngâm mình trong hồ nước băng giá mà chẳng có lấy mảnh vải che thân. Ngay cả sự lõa lồ của Mạch Kiếm Tùng cũng chẳng khiến cho nàng thẹn thùng.

Nàng đứng trên thành băng nhìn xuống gã.

- Công tử chịu đựng được chứ? Công tử có thể rời khỏi băng thất này, chỉ cần cầu xin chủ nhân một lời.

Mạch Kiếm Tùng nhìn lên nàng, y lắc đầu.

Nàng mỉm cười.

- Ý chí của Mạch công tử khiến tiểu nữ phải bội phục.

Y không đáp lời nàng mà nghiến răng lại. Y sợ thốt ra lời thì hàn khí sẽ tước đi sinh lực cuối cùng của y.

Nàng ngồi xuống ngay trước mặt gã với vẻ mặt rất dửng dưng, rồi từ tốn nói :

- Đây chỉ mới là những thử thách ban đầu thôi. Công tử sẽ còn chịu nhiều thử thách nữa. Tiểu nữ nghĩ công tử sẽ không chịu nổi đâu. Hãy ngỏ lời với chủ nhân mà bỏ cuộc đi.

Mạch Kiếm Tùng nhìn lên nàng. Y buông một câu cụt lủn bằng chất giọng lạnh lùng :

- Cô nương đi đi.

Y thốt dứt lời thì ngậm chặt hai cánh môi lại, thể pháp run lên bần bật. Nàng cởi chiếc áo khoác bằng lông thú, rồi nói với Mạch Kiếm Tùng :

- Chủ nhân phái tiểu nữ đến đón công tử.

- Tại hạ vượt qua rồi chứ?

- Đã vượt qua cửa ải thứ hai.

Mạch Kiếm Tùng được nàng dìu lên khỏi hồ băng, người y tím hẳn lại. Nàng bình thản khoác chiếc áo khoác lên người Mạch Kiếm Tùng.

Hai người rời băng thất, nàng đưa Mạch Kiếm Tùng về một gian biệt thất ấm cúng.

Mạch Kiếm Tùng choàng tấm áo choàng bằng da thú mà thể pháp gã vẫn cứ run cầm cập.

Nàng chuốc rượu ra chén rồi bưng cho y.

- Công tử uống chén rượu này đi.

Y gật đầu nhưng chẳng thể nào đón được chén rượu. Nàng phải áp chén vào miệng Mạch Kiếm Tùng, rượu chảy vào thực quản gã, tạo ra hơi nóng lan tỏa khắp châu thân. Y lắp bắp nói :

- Đa tạ cô nương.

- Công tử không phải khách sáo như vậy, Khảm Khảm có chức phận lo cho công tử mà.

Nàng chuốc thêm cho Mạch Kiếm Tùng uống liền một lúc ba chén rượu. Sau khi uống được ba chén rượu, y cảm thấy dễ chịu hơn. Hàn khí trong nội thể Mạch Kiếm Tùng như thể bị ba chén rượu kia xua đi.

Y nhìn Khảm Khảm nói :

- Tại hạ còn phải vượt qua thử thách nào nữa?

- Chủ nhân hỏi công tử đã bao giờ biết yêu chưa?

Mạch Kiếm Tùng lắc đầu :

- Tại hạ chưa từng vướng vào lưới tình.

- Nói như vậy, chưa có nữ nhân nào chen vào trái tim của công tử.

Mạch Kiếm Tùng gật đầu.

- Đúng, tại hạ chẳng hề màng đến điều đó.

Khảm Khảm nhìn y mỉm cười.

Nàng nghiêm giọng nói :

- Vậy công tử hãy thực hiện điều này.

- Điều gì?

- Công tử hãy tìm cho mình một nữ nhân và phải yêu người đó. Yêu bằng tất cả trái tim lẫn khối óc.

Mạch Kiếm Tùng tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng.

- Tại sao tại hạ phải làm điều đó?

- Công tử không cần biết và cũng không cần hỏi. Đó là lệnh của chủ nhân.

- Tại hạ không yêu, không biết yêu thì làm sao tìm được tình yêu.

- Nếu công tử không tìm được người mình yêu thì xem như đã không vượt qua thử thách mà chủ nhân đã đặt ra cho công tử.

Mạch Kiếm Tùng bối rối.

Khảm Khảm mỉm cười nói :

- Đây chính là ải tình.

- Nếu tại hạ yêu người đó mà ngược lại người kia không yêu tại hạ thì sao?

Khảm Khảm nhìn Mạch Kiếm Tùng.

- Công tử phải làm tất cả những gì có thể làm để có được trái tim người mình yêu.

Mạch Kiến Tùng cắn răng trên vào môi dưới. Y nhìn Khảm Khảm.

- Nếu tại hạ yêu cô nương?

Khảm Khảm phá lên cười, tiếng cười của nàng nghe thật trong như ngọc lưu ly va vào nhau.

- Mạch công tử sao vội vã như vậy... nếu công tử yêu Khảm Khảm này thì hãy bằng mọi giá chinh phục trái tim của Khảm Khảm.

Nàng nhìn vào mắt Mạch Kiếm Tùng.

- Mạch công tử cũng có gương mặt dễ nhìn lắm đó.

Nàng nói rồi nguýt một cái trước khi quay bước rời khỏi biệt thất.

Mạch Kiếm Tùng nhìn theo sau lưng Khảm Khảm.

“Tại sao chủ nhân lại buộc Mạch Kiếm Tùng bước vào ải tình. Trong ải tình có gì, ai sẽ là người yêu của Mạch Kiếm Tùng. Mình sẽ yêu ai?”.

Mạch Kiếm Tùng vừa nghĩ vừa cảm nhận chân diện mình nóng lên. Y lắc đầu nhẩm nói: “Ải tình... mình có bước qua được ải tình không?”.

Y buông tiếng thở dài và cảm nhận đây là cửa ải khó khăn nhất mà y phải chấp nhận để có được võ công tối thượng trở thành thiên hạ đệ nhất nhân.