Bạch Nhược và Lý Ưu cùng đi với một số bạn học nữ trong lớp không phục kết quả chọn nhân vật, mấy người bọn họ đứng ở sau trường nhìn bọn người Mục Chấp đang chơi bóng rổ.
Bạn nữ A. "Không lẽ để con nhỏ vừa chuyển trường kia đóng vai cùng với Mục Chấp sao? Con nhỏ đó quên mùa chết được."
Bạn nữ B."Đúng vậy, hết mái tóc dài che tận mắt lại ngày ngày kè kè cái khẩu trang. Chậc chậc chắc chắn là quá xấu nên mới xấu."
Lý Ưu ngồi bên cạnh đám người ghen tức này, châm chọt vài câu thêm thì thấy Bạch Nhược ngồi im như phỗng.
"Nhược Nhược, cậu có sao không?"
Làm sao mà không có sao được, cả trường này ai cũng biết Bạch Nhược có quan hệ sâu xa với nhà Mục Chấp, nên ở trên trường không có ai dám làm khó cô ta, cung phụng cô ta như bà hoàng vậy mà.
Bạch Nhược mặt mày nhăn nhó khiến gương mặt đã động qua dao kéo càng trở nên khó coi hơn, trán thì thấp cằm thì nhọn khiến tổng thể thiếu mỗi cái mũi dài là làm được bà phù thủy trong truyện rồi.
"Tớ không sao."
Đột nhiên có một bạn học nữ chợt nhận ra điều gì đó.
"Hay là chúng ta thuyết phục Mục Chấp thêm làn nữa đi. Lớp ta thiếu gì đứa xinh đẹp hơn con nhỏ quê mùa đó."
"Đúng vậy. Nhưng mà chắc gì cậu ấy đồng ý với chúng ta chứ?"
Bạn học vừa đưa ra ý kiến ấy quay người nhìn về Bạch Nhược, lên tiếng.
"Bạch Nhược, không phải trước đây cậu nói có thân thiết với Mục Chấp sao? Vậy thì cậu hỏi thì cậu ấy sẽ đồng ý đấy."
Bạch Nhược tái xanh mặt, thầm rủa một trận. Làm sao nhà cô có cửa mà thân thiết với Mục thiếu gia đó chứ. Chỉ do mải mê khoe khoang mà bây giờ vác đá đập chân.
"Tớ sợ mình không thuyết phục cậu nổi dù sao bên người lớn hơi thân thiết với nhau thôi."
Một bạn học nữ thấy Mục Chấp tạm nghỉ liền cầm tay kéo Bạch Nhược đứng dậy, đẩy cô ta về phía trước.
"Cậu ấy kìa, bọn mình tin tưởng cậu."
Bạch Nhược trong lòng rối rắm, cô ta lâm vào tình trạng tiếng thoái lưỡng nan. Nếu đi thì sẽ bị mất mặt do Mục Chấp từ chối, không đi thì vỡ lẽ ra những chuyện trước kia do ả ta bịa ra.
Bạch Nhược hít một hơi bước tới can đảm, đưa cho Mục Chấp một chai nước, mặt đỏ ngượng ngùng.
"Mục... Mục Chấp, mình có thể nói chuyện với cậu không?".
Mục Chấp lảng tránh chai trước mặt, đưa tay vói lấy chai nước mà hồi nãy An Tĩnh đã ngồi đây uống, làm một hơi chai nước. Anh lạnh lùng chau mày.
"Có chuyện gì thì cô nói nhanh đi."
Bạch Nhược lên hết dũng khí, nhìn lui bọn bạn đứng sau rồi mới dám mở lời.
"Cậu có thể đổi vai diễn công chúa của An Tĩnh được không?"
Mục Chấp nheo mắt, nhìn lạnh lùng khiến cho Bạch Nhược lạnh sởn gáy.
"Cô nói lại coi, tôi nghe không có rõ lắm?"
Bạch Nhược cầm chặt hai tay nói lại lần nữa.
"Tớ nói là cậu có thể đổi vai công chúa của An Tĩnh không?"
Thấy Mục Chấp không nói năng gì, Bạch Nhược như mở cờ trong bụng, không nhanh không chậm chê móc mỉa An Tĩnh.
"Cậu thấy đó, cả lớp đều nói cậu ta không phù hợp lại với cậu. Cậu ta chắc rất xấu nên hàng ngày kè kè chiếc khẩu trang, đã thế là học sinh vừa chuyển đến, vừa quê mùa vừa nghèo thì làm sao xứng với cậu chứ?".
Trong lòng Mục Chấp bỗng dưng nổi bão đùng đùng, sắc mặt đáng sợ hơn.
CMN! Ông đây tốn công nhìn cả đống thẻ tên của cô ấy cả buổi mới lên bốc trúng tên đó! May mắn cái bép! Đổi cái shit!
Không thấy Mục Chấp phản ứng gì, Bạch Nhược càng nói càng hăng hơn. Nhưng khi cô ta ngẩng đầu lên nhìn Mục Chấp, thấy gương mặt đáng sợ của anh, cô ta vội nuốt nước bọt mà đi lùi lại.
Mục Chấp đột nhiên cười mỉa lên rất đẹp nhưng vẻ đẹp này là của tên ác quỷ chuẩn bị khai đao sát giới.
"Nói nãy giờ chỉ vì cô ấy không phù hợp với tôi? Không lẽ cô hợp với tôi hay là bọn người đằng kia hợp với tôi ư? Mẹ nó ông đây không thích đánh con gái chứ không phải không dám đánh nhá."
Mục Chấp tức giận đấm mạnh vào một thân cây gần đó mà rống lên. Tiếng rống của Mục Chấp thu hút Chu Tần ở gần đó. Anh thấy Mục Chấp không kiểm soát được bản thân liền chạy vội tới ngăn lại.
"A Chấp, cậu bình tĩnh lại. Tớ thấy An Tĩnh chuẩn bị hướng tới đây. Cậu bình tĩnh lại đi."
Cơn tức giận của Mục Chấp dần tan thành mây khói khi nghe An Tĩnh sắp tới đây, anh không muốn ghi điểm xấu trước mặt cô.
Chu Tần thấy Bạch Nhược vẫn đứng yên bất động, anh vội xua tay.
"Cô mà không đi thì đừng trách tôi không nhắc nhở trước. Cô nên xem lại bản thân mình đi, cô hơi quản rộng chuyện của cậu ấy rồi đấy."
Chu Tần quay lưng chuẩn bị đi thì Bạch Nhược lên tiếng.
"Cậu ấy thích An Tĩnh ư?"
Chu Tần im lặng nhìn về phía Mục Chấp, không nặng không nhẹ cảnh cáo.
"Đúng vậy, mong cậu có làm chuyện ngu ngốc như hôm nay."
An Tĩnh vội vàng chạy tới chỗ mà hồi nãy mình để quên một chai nước cùng áo khoác thì thấy Mục Chấp vẫn đang chơi bóng rổ. Cô chạy lạch bạch tới thì thấy cái áo khoác mình biến mất cùng chai nước bị bốc hơi một cách bất thường. An Tĩnh gãi gãi đầu ngó nghiêng xung quanh chúng.
Cảnh tượng này khiến cho Mục Chấp đang chơi bóng chú ý đến, anh đột nhiên ra hiệu tạm ngừng không chơi tiếp nữa khiến cho mọi người chẳng hiểu chuyện gì.
Là một người anh em tốt của Mục Chấp, Chu Tần đã đứng ra thu hút sự chú của mọi người từ Mục Chấp và em gái nhỏ kia lên người mình, còn không quên nháy mắt rằng tôi giúp cậu đấy.
Mục Chấp cười cười gật đầu, bước chân nhanh về phía An Tĩnh đang loay hoay tìm kiếm.
Đột nhiên trước mặt mình xuất hiện một cái bóng lớn, An Tĩnh ngơ ngác nhìn phía sau thì thấy Mục Chấp đang đứng sau mình.
Do đứng khá gần nên cô ngửi thấy mùi bạc hà thoang thoảng còn sót lại, mồ hôi chảy làm cho áo dính sát vào thân hình săn chắc đó. Không biết là do vô tình hay cố ý mà Mục Chấp vén áo mình lên lau mồ hôi, đập vào mắt của An Tĩnh là đường nhân ngư gợi cảm cùng với cơ bụng săn chắc.
Đúng là mặc vào thì gầy nhưng cởi ra không chê vào đâu mà! Thật muốn sờ nó đi quá!
Tâm hồn hai mấy trong xác mười sáu tuổi này đang suy nghĩ đến những chuyện đồi trụy, không phù hợp với trẻ em, khuyên cáo mọi người nên thận trọng.
Mục Chấp thấy An Tĩnh nhìn chằm chằm vào mình mà không có biểu hiện như mấy cô gái khác, ánh mắt hơi thơ thẩn, ngạc nhiên khi có người đột nhiên xuất hiện sau mình, ánh mắt sạch không thể nào sạch hơn.
"Cậu đang làm gì vậy? Có cần tôi giúp không?"
An Tĩnh vội vội xua tay, từ chối sự giúp đỡ của Mục Chấp.
"Không có phiền cậu đâu, tôi đi tìm cái áo và chai nước tôi bỏ quên ở đây."
Vừa dứt lời thì thấy một chai nước quen thuộc xuất hiện ở trên tay Mục Chấp, cậu thản nhiên uống nước trước mặt cô.
Đó chẳng phải chai nước của cô sao? Sao lại trên tay Mục Chấp? Cậu ấy uống chẳng phải là hôn môi gián tiếp với cô sao?
Mặt của An Tĩnh đột nhiên đỏ bừng, không sống lại hai đời mà da mặt cô vẫn mỏng như vậy.
Thấy An Tĩnh nhìn chai nước trên tay mình rồi tai lại đỏ bừng lên, Mục Chấp không biết sao đột nhiên trong lòng ngữa ngáy.
CMN thật đáng yêu quá mà! Chắc là cô đang nghĩ đến việc hôn gián tiếp này! Thật muốn hôn thật ghê.
Càng nghĩ tới Mục Chấp càng khô khốc, nốc sạch hết ngụm nước cuối cùng trên tay.
An Tĩnh thấy bầu không khí trở nên ám muội, cô lấy cớ là đi tìm cái áo nên chuồn đi mất. Nhìn bộ dạng chạy trối chết của cô khiến cho Mục Chấp cười thích thú.
An Tĩnh không ngờ tới rằng cái áo của mình rơi vào tay của Mục Chấp, đầu óc lâng lâng khi nhìn thấy cảnh đó, làm cho lòng cô không khỏi nội thương trầm trọng.
A a mày đừng có cầm thú thế An Tĩnh! Cậu nhóc kia thua mày hơn 8 tuổi đấy!
Tinh thần bà cô hai mấy trở nên thật là rối rắm.