Cốc cốc cốc.
Trần Uyển tay cầm một túi quà đứng trước cửa phòng An Tĩnh gõ cửa, giọng nói đanh thép vọng vào.
"An Tiểu Tĩnh, con nhóc có dậy không hả?"
An Tĩnh trong ổ chăn ngọ nguậy, mắt mở tèm nhem ngồi dậy trả lời mẹ của cô.
"Có gì không mẹ, con buồn ngủ lắm."
Trần Uyển nghe vậy liền mở cửa đi vào, lôi lôi kéo kéo cô vào phòng tắm, ra lệnh.
"Con vào sửa soạn đồ để đi chào hỏi mấy hàng xóm xung quanh cùng mẹ. Con gái lớn thân rồi mà vẫn còn nằm ườn ra đấy."
An Tĩnh rệu rạo tinh thần, mặt mày nhặng xị một cục. Kiếp trước mẹ mình có quản rộng vậy đâu, sao kiếp này mẹ khó ở vậy nhỉ.
Sau khi lèm bèm nhăn nhó thì An Tĩnh cũng lết xác xuống cùng Trần Uyển đi chào hỏi hàng xóm.
Chuyện là do mẹ cô lên chức Cục trưởng ngoại giao nên phải chuyển nhà tới đây cho tiện đi lại. Với cả ba cô cũng đi làm ở công ty có trụ sở chính ở thành phố này, trước kia nhà họ ở Phú An, một nơi rất yên tĩnh và đặc biệt là trong lành.
Tuy rất nuối tiếc chỗ ở cũ nhưng mà bây giờ họ cũng hòa nhập được cuộc sống nơi đây.
Kinh coong, kinh coong.
"Ai đấy?"
Một giọng của người phụ nữ hơi đứng tuổi vọng ra, Trần Uyển lịch sự trả lời.
"Chào chị, tôi mới chuyển nhà tới đây nên muốn sang chào hỏi mọi người a."
Cánh cửa chầm chậm mở ra, sau cánh cửa là một người phụ nữ trẻ tầm ba mươi bốn mươi, không biết có phải do bảo dưỡng tốt nên An Tĩnh không thể đoán được tuổi của người phụ nữ này.
Đột nhiên người phụ nữ này nhào tới ôm lấy Trần Uyển, rất vui sướng mà dụi vào mẹ cô.
"Uyển Uyển à, không ngờ là mình gặp được cậu! Gần mười năm rồi hu hu."
Trần Uyển khó xử, vội vàng an ủi Lạc Anh.
"A Anh à, cậu vẫn giống như trước. Vẫn cứ dễ xúc động như vậy."
Lạc Anh lau nước mắt trên mặt, lôi lôi kéo Trần Uyển vào nhà.
"Mình thất lễ quá, trước mặt con bé nhà bạn thật mất mặt quá. Cả hai mẹ con cậu vào nhà đi."
An Tĩnh chậm chạp đứng sau mẹ mình, lễ phép chào hỏi.
"Cháu chào cô ạ. Nhà cháu có chút quà mọn vào biếu cho cô ạ!"
Lạc Anh niềm nở nhận lấy, mắt vẫn còn đọng nước mà nở nụ cười.
"Quà cáp làm gì, cháu khách sáo quá đi."
Khi ba người bọn họ đi vào phòng khách, Trần Uyển và Lạc Anh không ngừng líu ríu hàn huyên chuyện cũ.
"Uyển Uyển, mười năm nay cậu đã sống thế nào? Chồng cậu sao rồi? Có ổn không?"
Trần Uyển ngồi nhâm nhi tách trà, không nhanh không chậm trả lời Lạc Anh.
"Cậu chả khác trước gì bao nhiêu, vẫn cứ nóng vội như trước.Nhà mình thì vẫn vậy, đủ ăn đủ dùng thôi. Mấy năm nay mình chuyển tới Phú An là phó cục trưởng viện ngoại giao, năm nay mình được thăng chức nên được chuyển về công tác ở đây. Còn chồng mình thì làm phó tổng cho một tập đoàn cũng trong thành phố này nên là hai vợ chồng mình chuyển nhà tới đây luôn. Còn nhà cậu thì sao?"
Lạc Anh nghe chuyện bạn mình xong thì thở dài phiền muộn.
"Hầy... Nhà mình thì cái gì cũng đầy đủ cả nhưng mình luôn phiền lòng hai thằng con nhà tớ. Một đứa thì mới 18 thì một thân mình bay nhảy bên nước Anh còn một đứa mới 16 thì chuyển ra ở riêng cùng đám bạn của nó."
Trần Uyển vỗ vỗ lên tay an ủi Lạc Anh, cũng không quên móc mỉa đứa con gái không nên nết của mình.
"Cậu cũng như mình vậy, đứa con gái của mình nuôi nó mà nó cũng chẳng nên nết gì cả. Suốt ngày rú rú trong nhà, quanh đi quẩn lại chỉ trong bàn học."
Cả hai bà mẹ buồn phiền cậu câu mình câu bóc mẽ những đứa con của mình, đều hận rằng không biết có cách nào cải tạo được bọn chúng không.
An Tĩnh nhàm chán nhìn hai người nói chuyện quên trời quên đất và quên luôn sự tồn tại của cô. Móc điện thoại ra thì chợt nhận ra không không có wifi, đành đánh bạo xin Lạc Anh.
"Cái đó cô ơi, cho cháu xin phép cắt ngang hai người. Cho cháu mật khẩu wifi nhà cô ạ?"
Lạc Anh quay lại cười cười, trêu chọc.
"Làm dâu nhà cô đi, cô cho biết hết!"
An Tĩnh sững sờ, xoắn xuýt hận không có một cái lỗ nào chui xuống đất ngay lấp tức.
"Không trêu cháu nữa, mật khẩu là Chấp Niệm không cách không dấu nha cháu."
An Tĩnh nghe được mật khẩu không khỏi nhíu mày, nghe cái tên này không biết nghe ở đâu nhưng rồi cô không nghĩ ngợi tiếp mà lướt có tin nhắn mới không.
Đột nhiên tầm chú ý của hai bà mẹ này lên An Tĩnh, cả hai đều thì thầm to nhỏ. Trần Uyển bày chuyện đầu tiên.
"Này A Anh, mình nhớ là hai đứa con trai của cậu tầm tuổi con bé nhà mình. Hay là chúng ta..."
Không cần nói hết câu thì cả hai ánh mắt của các bà mẹ xoẹt lên tâm linh tương thông. Làm thông gia với nhau!!!
Trần Uyển cùng Lạc Anh âm thầm thành công ký kết hiệp nghị, bạn học An Tĩnh vẫn mãi mê xem điện thoại mà không biết rằng mình đã bị bán một cái giá rẻ mạt
Một phút mặc niệm, nam mô!
...
Sau khi mẹ con của An Tĩnh về một lúc thì Mục Chấp mang đám bạn của anh về nhà ăn cơm ở nhà chính. Lạc Anh thấy thằng con trai mình về không khỏi càm ràm.
"Cái thằng trời đánh con, điện con về ăn một bữa cơm mà còn khó là điện thủ tướng nữa. Sao lại về trễ thế?"
Thấy mẹ của Mục Chấp đang nổi nóng, Chu Tần xung phong làm sứ giả giảng hòa hai người.
"Cô à, cô bớt giận đi ạ, A Chấp hôm nay có việc bận nên mới về trễ. Giận sẽ mau già lắm cô, nên mình phải cười nhiều lên mới đẹp nè."
Lạc Anh khúc khích cười, mặc dù Chu Tần luôn nói ra những câu nói không dùng não mà dùng đầu gối để nghĩ nhưng rất được lòng Lạc Anh.
"Mấy đứa đã ăn chưa, ở lại đây ăn cùng cô bữa tối! Hôm nay bạn thân cô mang tới ít bánh đặc sản và ít đồ ăn tự làm."
Chu Tần cùng Lục Ngạn nhanh chóng xung phong tiến quân vào càng quét bữa ăn, Lạc Anh kéo thằng con bất trị mình vào ăn cơm.
Lạc Anh trong lòng bứt rứt, hận thằng con trai mình không về sớm chút nữa thì có thể gặp được con bé xinh xắn đó.
Thấy mẹ mình đứng ngồi không yên, Mục Chấp tay cầm gắp một lát thịt cuộn bỏ vào miệng, không lạnh không nhạt.
"Mẹ có chuyện gì muốn nói thì mẹ nói đi, úp úp mở mở không phải tính tình của mẹ."
Lạc Anh không muốn giấu diếm nữa, nói ra.
"Chuyện là mẹ có người bạn thân từ thưở trẻ, mới gặp lại chiều nay. Mẹ thấy con bé nhà bạn mẹ rất xinh xắn và dễ thương nên mẹ định có ý làm mai cho con hoặc anh con.
Chu Tần nghe xong không khỏi ho sặc sụa, Lục Ngạn thì miệng méo xệch xuống. Còn Mục Chấp thì hiện thân đại ma vương càng rõ ràng hơn.
Đã vậy Lạc Anh hận không rèn thép thành sắc được, bèn bồi thêm một câu.
"Thằng nhóc thối nếu có thể về sớm hơn tí thì tốt rồi."
Mục Chấp mặt như đít nồi, buồn bực cầm một dĩa bánh bước lên phòng.
"Con không ăn nữa, mẹ ăn đi."
Thấy Mục Chấp rời khỏi bàn ăn, Lục Ngạn và Chu Tần nhanh chóng đánh bài chuồn trước khi mà mẹ của Mục Chấp vặn vẹo lại hỏi những câu hỏi không ai ngờ đến.
Lạc Anh bực bội thằng con mình lại tránh né đề tài, mắng.
"Đồ thằng con mất nết! Mẹ mày sợ mày ế nên mới lo ngược lo xuôi. Nếu mày không cần thôi, hứ! Cẩu độc thân như con làm sao xứng với con bé xinh xắn ấy chứ."
...
Chu Tần không sợ nước thêm loạn lại cười ha ha khiến cho mặt của Mục Chấp càng đen thêm vài tông.
"Không ngờ sống trên đời này lại thấy được cảnh A Chấp bị mẹ mình ép hôn. Cao tay, tại hạ xin bái phục."
Lục Ngạn không nói gì nhưng ánh mắt vẫn hiện nét cười, Mục Chấp bực bội nằm ườn lên giường.
Chu Tần không sợ chết liền lết tới giường của Mục Chấp, vỗ vỗ vào người cậu.
"Hay là cậu thử xem em gái kia ra sao? Lỡ xinh thì tiếc lắm đó."
Mục Chấp điên tiết đạp cho cho Chu Tần đang lên cơn lộn nhào xuống sàn, giọng lành lùng.
"Cút trước khi lão tử đánh cậu."