Trường học.
An Tĩnh mắt hơi lờ đờ, cố gắng không ngã để vào lớp mình. Cô cảm thấy mình không được ổn cho lắm nhưng không đến nỗi tệ như thế này. Nếu như mà mẹ mình thấy thì thế nào cũng làm lớn chuyện cho xem.
Bước tới hành lang của dãy lớp 11, An Tĩnh tình cờ gặp phải Tô Nguyệt liền được cô ấy kéo đi ăn sáng.
An Tĩnh hơi mệt mỏi nhưng vẫn gật đầu, đem cặp mình nhờ một bạn cùng lớp 11A2 đem vào chỗ của mình, rồi đi theo Tô Nguyệt xuống căn tin trường.
Nếu như thường lệ thì An Tĩnh luôn chọn những món ăn theo tiêu chí nhanh gọn lẹ nhưng hôm này cô không có cảm giác được mùi vị, đành kêu một chén súp lót dạ.
Tô Nguyệt thấy lạ nhưng vẫn gọi một phần súp cho An Tĩnh và một cái bánh mỳ kẹp cho mình.
Thấy sắc mặt của An Tĩnh rất tệ, trắng không có chút máu nào, Tô Nguyệt lo lắng.
"Tiểu Tĩnh, cậu có sao không? Sao mặt cậu tệ vậy?"
An Tĩnh gật gù, cố gắng hết sức để mí mắt mình không dính lại, yếu đuối cười.
"Không sao! Khụ khụ khụ, mình tối qua không ngủ được nên bây giờ hơi mệt."
Tô Nguyệt lấy áo mình đưa cho An Tĩnh nhưng mà cô từ chối, kêu ăn sáng nhanh còn đi học.
Tô Nguyệt muốn nói gì nhưng lại thôi, trầm mặc im lặng nhìn tay của An Tĩnh đang run rẩy múc từng muỗng súp mệt mỏi.
Ăn xong bữa sáng, An Tĩnh cùng Tô Nguyệt đi về lớp nhưng An Tĩnh đột nhiên có chuyện khó nói nên đi vào vệ sinh nữ. Cô kêu Tô Nguyệt đứng chờ mình một lúc, cô ấy gật đầu.
Tô Nguyệt buồn chán đứng bên ngoài chờ An Tĩnh bên trong, thì đột nhiên có một người chạy gấp ngang qua cô, để rơi cái ví.
Tô Nguyệt nhặt lấy cái ví, mở hết công suất tông giọng để kêu người đang chạy đó nhưng mà cậu ta không hề nghe thấy.
Tô Nguyệt buồn bực đành chạy theo để trả cho người vừa đánh mất vừa nãy.
Trong lúc đó, trong phòng vệ sinh nữ.
An Tĩnh chậm chạp bước vào một phòng, mới khép cánh cửa thì cô đột nhiên choáng váng, thần trí lờ mờ không phân biệt được đông tây.
Một xô nước lạnh đổ ào xuống, xối thẳng vào người An Tĩnh khiến cho cô mất thăng bằng mà ngã nhào ra sàn. Tuy mắt không mở được nhưng bên tai cô vang vọng tiếng cười độc ác, tai của cô hơi ù do nước vào tai nên không phân biệt được là ai.
Đột nhiên An Tĩnh cảm thấy mặt của mình đau rát, tóc mình bị kéo căng cả da óc. Cô bị cầm lên rồi nện mạnh xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Sự đau đớn đã giúp cô sót lại một chút tỉnh táo, lờ mờ thấy được những bóng hình của đối phương rồi chìm vào bóng tối.
Tô Nguyệt sau khi đuổi kịp trả cho người vừa nãy đánh rớt ví tiền, cô nổi đóa chửi một trận cho nên thân.
Chợt nhận ra rằng An Tĩnh còn trong phòng vệ sinh, không biết tự dưng trong lòng nôn nóng.
Chết tiệt! An Tĩnh không biết bị sao không mà thấy lo quá!
Tô Nguyệt chạy vào trong thì thấy An Tĩnh đã nằm bất tỉnh trên sàn nhà, đã vậy còn bị xối nước lạnh ướt hết cả người.
Tô Nguyệt sợ hãi, khóe mắt không khỏi rơi lệ, sốt sắng kéo An Tĩnh ra ngoài tìm người giúp đỡ.
"An Tĩnh, cậu đừng dọa tớ sợ mà! Cậu tỉnh dậy đi!"
Ông trời quả không phụ lòng người tốt, Tô Nguyệt vừa kéo ra cửa phòng thì chạm mặt Lạc Trần đi ngang qua đó.
Lạc Trần thấy cảnh Tô Nguyệt chật vật kéo An Tĩnh đang bất tỉnh ra ngoài, anh không nói hai lời liền cởi áo khoác mình ra, choàng lên cho An Tĩnh rồi bế cô nhanh chóng vào bệnh viện.
…
Tô Nguyệt gấp muốn khóc nhếch nhác bắt taxi bên đường, hiện tại người có tính cách trầm ổn như Lạc Trần cũng rống giận lên tài xế hối thúc chạy nhanh tới bệnh viện gần nhất.
Cảnh tượng này vô tình bị một học sinh trong trường bắt gặp lấy, liền chụp lại đăng tải lên confession của trường khiến cho mọi người không khỏi chú ý đến. Dù sao Lạc Trần và An Tĩnh cũng là những nhân vật phong vân của trường mà!
Lớp A7.
Tống Nghiên đi vào lớp, bỗng dưng thấy lớp học hơi vắng, bà liền hỏi lớp trưởng Lương Vũ
" Lớp trưởng đứng dậy báo cáo sĩ số lớp mình cho cô. Sao hôm nay thấy thiếu vậy?"
Lương Vũ đang phát tài liệu học tập liền quay lại báo cáo.
"Thưa cô, lớp học vắng Tô Nguyệt ạ!"
" Lý đó?"
"Bạn ấy đã tới lớp nhưng lại ra ngoài không trở lại từ đầu tiết học!"
Tống Nghiên gật đầu đã biết, Tô Nguyệt tuy hay loi choi trong lớp nhưng rất kỷ luật, sẽ không có chuyện mà không xin phép như vậy. Bà móc điện thoại ra, nhấn dòng số có tên là Tô Nguyệt.
Chờ chưa được bao lâu thì Tô Nguyệt bắt máy, Tống Nghiên giọng hơi nghiêm khắc.
" Tô Nguyệt, em tại sao không có ở lớp vậy?"
Bên đầu dây, Tống Nghiên nghe thấy Tô Nguyệt đang nghẹn ngào khóc, chỉ kịp nghe.
"Thưa cô, cô cho em xin nghỉ phép một ngày ạ! Em về sẽ báo cho cô!"
Tống Nghiên chưa kịp nói câu tiếp theo liền nghe bên tai là tiếng khóc nấc của Tô Nguyệt cùng với tiếng la hét cấp cứu.
"An Tĩnh cậu tỉnh lại đi! Cậu không được ngủ nữa! Mở mắt ra nhìn mình đi mà!"
"Cậu mở mắt ra đi, mình xin cậu mà!"
" Tránh ra, đem bệnh nhân lên xe đẩy nhanh lên!'
"Không xong rồi, nhịp tim của bệnh nhân đang giảm dần. Nhanh chóng đưa vào cấp cứu. "
Liền tắt máy, Tống Nghiên gọi lại thêm mấy lần thì điện thoại chỉ đổ chuông nhưng không có ai bắt máy khiến cho bà không khỏi lo lắng. Bồn chồn, Tống Nghiên cầm túi xách liền nhanh chân bước đi.
Chu Tần không biết xem cái gì, hốt hoảng lay Mục Chấp đang ngủ gục trên bàn.
Mục Chấp rất bực bội liền muốn đạp cậu ta một phát thì Chu Tần nói năng lộn xộn.
"Cậu mau đi đến bệnh viện nhanh lên! Chị dâu à không An Tĩnh đang được đưa vào bệnh viện đó!"
Mục Chấp hơi sững người, cầm lấy Chu Tần đang lộn xộn không khỏi gằng lên.
"Cậu nói ai hả?"
Chu Tần vung loạn, gan hùm tán vào đầu Mục Chấp một phát mạnh, chửi lớn.
"Mụ nội nhà cậu Mục Chấp! An Tĩnh không biết sống chết trong bệnh viện ra sao, cậu rống giận cái beep với ai hả? Không lo cút óc vào đó xem cô ấy thế nào đi!"
Mục Chấp chết sững nhanh chân chạy ra lớp, để tới bệnh viện.
Trước phòng cấp cứu.
Tô Nguyệt run rẩy, cầm điện thoại gọi cho Trần Uyển, nói năng lộn xộn.
"Cô à, cô nhanh tới bệnh viện đi! An Tĩnh cậu ấy…cậu ấy…"
Lạc Trần bực bội, giật lấy điện thoại rành mạch. . Google ngay trang ++ TR UMtruyeИ. V N ++
"Cô là mẹ của An Tĩnh phải không? Vậy cô nhanh chóng tới phòng cấp cứu bệnh viện thành phố đi ạ! An Tĩnh đang cấp cứu ở đây!"
Tút tút tút.
Trần Uyển nghe xong không khỏi đứng không vững lấy may bà đứng bên cạnh thư ký không thôi bà đã ngã xuống mặt đất rồi.
Bà vội vàng mở cửa xe, nhưng mãi không được bà liền phát tiết lên xe.
"Chết tiệt! Tại sao không mở ra được!"
Thư ký thấy bà hoảng loạn không khỏi lo lắng, liền cầm lấy chìa khóa nhanh chóng mở xe nổ máy.
"Để tôi lái cho, chị ngồi đằng sau đi!"
Trần Uyển bây giờ lòng đã rối bời làm gì mà nghe chứ, bà liền gọi cho chồng mình.
"Anh đang làm gì vậy?"
An Nhạc bên đầu dây đang sửa văn kiện chuẩn bị họp.
Anh đang bận sửa văn kiện để tí họp. Em gọi anh có chuyện gì thế?"
Trần Uyển không kiềm chế được liền gào khóc qua điện thoại.
"Bận? Lúc nào anh cũng bận hả? Con tôi đang nằm trong phòng cấp cứu sống chết không rõ mà anh lại bận hả? Đến khi anh hết bận thì hai mẹ con tôi mồ xanh cỏ rồi!"
An Nhạc chưa kịp nói lại thì Trần Uyển đã ngắt máy ngay lập tức, ông không khỏi nôn nóng, lấy áo mình nhanh chóng đi tới bệnh viện thì gặp thư ký bảo chuẩn bị họp thì ông liền gắt lên.
"Họp nói phó tổng chủ trì đi! Tôi có chuyện gấp!"
Thư ký ngẩn người tại chỗ nhìn chủ tịch đi không khỏi thở dài.
Đúng là ăn cơm chúa múa tối ngày mà! Thôi lo lết xác đi thông báo mọi người thôi!