Đêm càng dần về khuya.
An Tĩnh không ngủ được, trong tâm trí của cô bây giờ đang nghĩ về chuyện của mẹ mình.
Ánh sáng mờ nhạt hắt lên khung kính vào phòng, đêm dài tĩnh mịch nay lại càng hơn khi chỉ riêng mình An Tĩnh thức đứng ở đó.
Phố xá bây giờ chìm nghỉm trong màn đêm, nuốt đi những hoạt động ồn ào náo nhiệt hàng ngày.
Ngồi thở dài ngẫm lại kiếp trước mình và kiếp này mình có đi đường hay không?
Một bông chớm nở nhưng bị thiên nhiên bị vồ vập lấy, chúng sợ hãi mà không dám nở tiếp nữa. Đó là An Tĩnh bây giờ, một An Tĩnh không phải bản thân mình từng biết.
Khi đến cái tuổi không còn đủ sức để mà mơ mộng hão huyền của tuổi trẻ tràn đầy màu sắc thì họ có gắng thu mình để tránh bị gai góc làm họ tổn thương.
Nếu không có Tô Nguyệt và Trần Uyển không khỏi mù mịt cả đời với tâm niệm vừa đáng thương vừa đáng trách.
Sống lại một đời, không cầu nguyện tiền bạc phú quý giàu sang làm gì. Chỉ cần một cuộc sống đủ tiêu, đủ dùng, đủ phụng cha mẹ già, sống một đời hạnh phúc cùng gia đình đã đủ.
Nhưng đó thật sự là điều cô mong muốn?
"Có phải cậu thích Mục Chấp không?"
Đây là câu khẳng định của Tô Nguyệt chứ không phải là câu hỏi đơn thuần nữa.
An Tĩnh không biết mình có thích Mục Chấp không, hay là mê muội khi đã thưởng thức trái cấm đầu mùa, cảm giác đê mê không phân biệt đường lối.
Thích ư? Mình còn đủ sức để thích không?
Câu hỏi chất chứa trong lòng không có lời giải đáp.
"Nếu cậu không thích Mục Chấp, vậy giả sử như Lạc Trần cũng đối xử với cậu như Mục Chấp, cũng cẩn thận lấy từng cọng rau thơm cậu ghét. Hay là cõng cậu đi quanh khuôn viên trường học cả đêm?"
Và
"An Tĩnh, cậu thật hèn nhát không dám đối mặt của bản thân mình. Yêu thì yêu, thích thì thích. Con người dám yêu dám hận trước kia của đâu rồi hả?"
An Tĩnh không biết mình có nên đối mặt vào nó không. Không phải là cô hèn nhát yếu đuối cũng không phải phai nhạt tình ái cuộc đời. Chỉ là cô có đủ sức để mở lòng hay không? Hay lại như kiếp trước?
Những ám ảnh dần được phai nhạt,những hồi tưởng cái gì cũng sẽ qua, tại sao cô lại không dám đối mặt chứ?
"Ngày con rời xa lồng ấp, ba mẹ rất vui mừng. Hai ta sống gió cả đời chỉ mong sao con của chúng ta một đời an ổn, sống tràn đầy hạnh phúc. Thế là tên của con là An Tĩnh bắt nguồn về quá khứ của chúng ta."
"Con à, con dù đã lớn nhưng con vẫn là con của mẹ. Hãy tự tin vào bản thân mình, hãy mở cửa con tim, lắng nghe con tim con đang mách bảo điều gì. Dù sao sau lưng con còn gia đình, nếu không được thì ba mẹ nuôi con cả đời."
"Mẹ đặt tên con là An Tĩnh, muốn con có một cuộc sống an ổn hạnh phúc. Không phải là để tính cách của trầm lặng sống tạm bợ qua ngày."
"Công chúa của mẹ, mẹ tin rằng con của mẹ sẽ là người giỏi giang, thành công nhất và hơn cả mẹ. Hãy nghe tiếng gọi con tim mình, lắng nghe nó muốn gì để sau này con không hối tiếc. "
…
Sáng hôm sau.
Trần Uyển biết rằng An Tĩnh tối hôm qua sẽ trằn trọc, bà hiểu con bé này quá mà. Miệng cứng nhưng tâm lại mềm như đậu hũ, đôi lúc cứng đầu khiến cho bà phát điên.
An Nhạc thấy con gái mình không xuống ăn sáng, liền hỏi.
"Con bé bị sao thế? Không đi học sao?"
Trần cắn một miếng bánh mỳ, tay vẫn phết bơ lên vừa nói.
"Em đã điện xin giáo viên cho con bé nghỉ học một buổi. Đừng kêu con dậy làm gì, nó cũng vừa mới chợp mắt mà thôi."
An Nhạc buông nĩa trong tay xuống, cầm khăn lau miệng.
"Con mình nó bị sao thế?"
Ánh mắt của Trần Uyển điềm nhiên, nhanh chóng trả lời.
"Bệnh tuổi dậy thì ấy mà! Để nó yên tĩnh thì sẽ tốt hơn thôi."
"Ừ."
…
Reng reng reng.
Tiếng chuông báo hiệu tiết học đã bắt đầu vào học, học sinh nhanh chân chạy vào lớp trước khi giáo viên bước vào.
Tô Nguyệt ngồi xuống đứng lên, thấp thêm ngóng An Tĩnh nhưng đã vào học rồi mà cô còn chưa tới.
Sau buổi chiều hôm qua, tuy Tô Nguyệt cảm thấy mình có chút quá đáng nhưng vì tốt cho An Tĩnh, bắt buộc cô phải làm thế.
Nhưng bây giờ An Tĩnh còn chưa tới khiến cho Tô Nguyệt không khỏi lo lắng.
Không chỉ riêng Tô Nguyệt, hai người đàn ông đằng sau cũng vậy.
Lục Ngạn ra đứng hẳn trước cửa mà chờ xem An Tĩnh có đến hay không.
Mục Chấp cầm điện thoại, hết nhắn tin rồi lại gọi điện, sắc mặt trầm mặc nhìn địa chỉ liên hệ.
Khi giáo viên bước vào lớp học thì lớp trưởng đứng dậy báo cáo sĩ số của lớp.
"Cả lớp, nghiêm. Chào giáo viên! Báo cáo giáo viên bộ môn, lớp 11A7 sĩ số 37 vắng 1 có phép. Báo cáo hết!"
"Mời cả lớp ngồi."
Lưu Chung như thường điểm danh đột nhiên một học sinh bất kỳ trong danh sách. Giở cuốn sổ đầu bài ra, hỏi với lớp trưởng.
"Em nào vắng mặt vậy? Lý do?"
Lớp trưởng đứng dậy, nghiêm chỉnh trả lời.
" Thưa thầy, An Tĩnh vắng mặt có phép, lý do là bị ốm ạ!"
"Ừ, em ấy nghỉ à? Vậy khỏi kiểm tra bài cũ, chúng ta bắt đầu vào học."
Cả lớp thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng môn lý lớp này đều do An Tĩnh nắm hết mọi câu hỏi của Lưu quản giáo ác bá này.
Không biết từ bao giờ việc Lưu Chung thường xuyên đặt ra những câu hỏi khó hiểu cho lớp học bình thường này, mấy câu hỏi đó chỉ dành cho học sinh lớp chọn.
Biết được lý do An Tĩnh vắng mặt, cả ba người đều an tâm mà bước vào tiết học.
…
Ở nhà họ An.
Thật ra An Tĩnh cả một đêm không có ngủ, khi bước xuống giường đầu không khỏi choáng váng, mặt mày xây xẩm nên lại nằm xuống.
Mò lấy điện thoại bỏ ở đầu tủ, An Tĩnh mở nguồn điện thoại. Xem thì thấy 6 giờ 35, cô cố gắng mở mắt ra để nhắn một tin nhắn Lương Vũ xin nghỉ học.
Hoàn thành xong, mí trên mí dưới của An Tĩnh đánh nhau dữ dội, khóe mắt đỏ cay do thức đêm cộng thêm với việc thút thít khóc cả đêm. Con mắt sưng vù, khuôn mặt trắng nhợt trong rõ thấy.
Thôi ngủ, có chuyện gì rồi nghĩ sau!
…
Chiều hôm đó.
Trần Uyển sau khi tan sở sớm hơn mọi hôm, sẵn tiện tạt ngang qua chợ một số thức ăn.
Tuy là một người quyền cao chức trọng nhưng không phải vì thế mà bà phung phí, chi tiêu thái quá. Bà thường chọn đi chợ để chọn được những thực phẩm tươi ngon lại vừa túi tiền nữa.
Về đến nhà thì thấy An Tĩnh đang ngồi xem ti vi, Trần Uyển buông được chút phiền muộn của bản thân.
"Mẹ có mua mận mà con thích đây, con có muốn ăn không để mẹ rửa?"
An Tĩnh không nói gì, chỉ gật đầu.
Trần Uyển bước vào bếp chưa được bao lâu thì mang ra một đĩa mận tươi ngon cùng với một chút muối ớt.
Ngồi bên cạnh con gái mình, cùng con bé vừa ăn vừa xem ti vi. Thấy An Tĩnh không có chuyện gì hết, bà nhẹ nhàng gợi chuyện.
"Con biết không, con người chúng ta cũng như trái mận này. Mỗi một ai đều có vị chua xót riêng, quả mận chua chát này khi chấm với muối ớt khiến cho con người càng không từ bỏ mà tiếp tục ăn quả này rồi lại quả khác."
Cả hai mẹ con đều trầm lặng, tiếng trong ti vi vẫn cứ phát ra những âm thanh, hình ảnh được ghi lại từ trước.
…
An cầm điện thoại đọc tin nhắn thì thấy Mục Chấp là người gọi và nhắn tin nhiều nhất. Không hiểu vì sao trong lòng lại ấm áp.
Cầm chiếc khăn len do chính tay cô đan, không khỏi có chút nghĩ suy.