An Tĩnh Trong Em

An Tĩnh Trong Em - Chương 19: Chương 19




Đêm khuya, 2 giờ sáng.

Màn đêm dần trở nên tĩnh mịch khiến cho lòng người cũng cô đơn. Những chùm sao lập lòe hư ảo, càng trở nên lạc lõng hơn khi không có mặt trăng ở cùng.

Gió về đêm thổi từng cơn lạnh buốt dần, làm cho màn cửa bay phất phải, thỉnh thoảng còn tạo những tiếng lớp đẹp, ù ù trong rất ghê rợn.

Mục Niệm ngồi trong căn phòng tối đen như mực, chỉ nhờ ánh sáng lập lòe của các ngôi sao hắt vào mới thấy lờ mờ được mọi thứ bên trong phòng.

Mục Niệm không biết đã ngồi thẩn thờ bao lâu rồi nữa, chỉ biết rằng sau khi ăn bữa tối xong anh đã về phòng mình rồi.

Mặc dù anh là anh đã trọng sinh về năm 18 tuổi trước khi, nhưng trong lòng đôi lúc không biết xử lý mọi chuyện ra sao. Giống như chuyện hồi tối, anh biết rằng em trai mình phát hiện ra được anh đang khó xử, cũng nhận ra rằng anh có chút bất thường.

Mặc dù thân thể này là của anh nhưng tâm hồn anh đã gần 30 rồi, không còn là thằng nhóc choai choai mới lớn nữa.

Hầy thật là phiền não quá đi mà!

Mục Niệm lấy trên đầu giường một cuốn sổ của mình, mở ra là một loạt vẽ chân dung của một người con gái mà anh tâm tâm niệm niệm bấy lâu nay.

Không biết từ khi nào anh lại có thói quen đều tưởng tượng lại bóng đáng nhỏ nhắn trong đầu mình, lấy cây bút chì đã được mài nhẵn, từ từ phác họa từng nét đầu tiên.

Đột nhiên những giọt nước mắt rơi lộp đột trên giấy, làm thẫm đẫm cả những bức tranh bên cạnh.

Những giọt nước mắt rơi xuống, lăn lăn từ theo dọc sườn mũi mà rơi xuống này càng nhiều thêm, còn người Mục Niệm bất giác khẽ run rẩy.

Khi người phụ nữ khóc đó là chuyện thường tình vì khi sinh ra phụ nữ đã yếu đuối. Do vậy thượng đế cho họ nước mắt là vũ khí tiêu diệt sinh khí của đàn ông, họ có thể dùng nước mắt dùng để biểu lộ những xúc cảm bình thường.

Nhưng còn đàn ông thì... lại khác.

Đấng nam nhi thường thà đổ máu chứ không đổ nước mắt. Khi mà trên mặt của họ có một giọt nước mắt rơi xuống đó là giây phút trong cuộc đời họ bất lực nhất hoặc là niềm vui sướng vỡ òa không thể kìm nén được.

Mục Niệm lặng lẽ để hai hàng nước mắt cứ giãy giữa rơi xuống, cô đơn nhìn ra bầu trời đêm tối tĩnh mịch.

Đã làm ơn thì làm ơn cho trót! Nếu ông trời đã cho anh có cơ hội sống lại một kiếp thì hãy cho anh tìm thấy cô, để anh có thể vơi bớt đi những sai lầm do anh đã gây ra.

Hoặc là... đã không gặp được thì mong cho cô ấy một đời an nhiên. Anh nguyện một này để cầu nguyện cho cô gái anh yêu.

Lại một đêm không ngủ, lại một ngày chậm trôi...

...

An Tĩnh như thường lệ đều đi tới trường học mình, mà không biết rằng luôn có một bóng dáng cao gầy đi đằng sau cô. Việc này lặp đi lại cho đến khi ngày đó An Tĩnh phát hiện thì chuyện này lại rẽ ngang một trang khác.

Mục Chấp không dám đi quá gần vì sợ cô phát hiện ra anh, không biết đến khi nào anh có thể kết thúc được việc đeo bám hàng ngày.

Tuy vậy, Mục Chấp có thể phát hiện ra những sở thích của An Tĩnh. Cô gái nhỏ này rất thích trà tắc hay là thích những loại bánh màu sắc tươi tắn. Hay là thích lướt mắt nhìn về phía tây khi mặt trời lặn. Và còn những sở thích khác nữa...

...

Dạo này Chu Tần cảm thấy mình thường xuyên bị bỏ rơi lạc lõng, không kể đến người trọng sắc khinh bạn như Mục Chấp mà còn cả Lục Ngạn đầu đuôi không thấy, như bốc hơi đi không tồn tại trên đời này.

Có trời mới biết cậu ta chán đến nhường nào!

Đang thất tha thất thểu, tâm hồn thì phiêu bạt trên mây, Chu Tần cảm thấy trên đời này không có lẽ sống ở đời, lý tưởng cao cả để mình theo đuổi nữa!

Đột nhiên sau lưng Chu Tần có một tiếng hét "Coi chừng.", thì bỗng dưng cậu bị một lực lôi ngã qua một bên.Định chửi "Ôi cái đệt, thằng nào con nào đẩy ngã lão tử." thì lại bị đạp một phát lăn vòng vào bồn hoa bên đường.

Chưa kịp định thần thì có một chiếc xe tải lao vụt nhanh qua, tông thẳng vào một cái cây bên đường.

Đùng, rầm.

Quay đầu lại ân nhân cứu mạng mình, Chu Tần không khỏi ngỡ ngàng rằng người vừa nãy cứu mình là Tô Nguyệt. Anh biết cô nhóc này bởi vì cô ấy hay đi cùng người trong mộng của đại mà đầu Mục Chấp khiến cho mà vương đó thường ghen bóng ghen gió. Còn một nguyên nhân nữa là cô nàng ngốc nghếch này rất thích giao lưu ngôn luận mọi lúc mọi nơi mọi thời điểm trong lớp học. Ở đâu thấy cô nhóc này thì ở đấy rất phong phú màu sắc.

Tô Nguyệt vội xem xét người bị mình đẩy nhào ra đấy. Thật ra là cô không cố ý đâu, chỉ là do tình huống gấp quá, bộ não ngắn dùng hết công suất của mình để cứu người. Tuy không hoàn toàn ổn lắm nhưng mà cứu người là trên hết, quan tâm tiểu tiết làm gì cho phiền phức.

Tô Nguyệt móc ra trong túi mình một chiếc khăn vải nhỏ, khom người xuống đưa cho Chu Tần, giọng điệu mềm mại pha chút thành tâm khiến cho lòng ai đó đột nhiên điêu đứng.

"Cậu có sao không? Có cần đi đến bệnh viện không?"

Chu Tần dán chặt mắt mình lên cô gái nhỏ nhắn nhưng sức lực lại phi thường, đẩy anh một phát mà đã ngã nhào mấy vòng.

"Tôi không sao! Cảm ơn cậu đã giúp! Ơn cứu mạng này tôi ghi lòng tạc dạ. "

Với tính cách ngay thẳng không vòng vo tam quốc của Tô Nguyệt, cô vội xua tay.

"Không có gì thì tốt rồi, nếu là người khác gặp chuyện như vây thì tôi sẽ làm như vậy mà! Còn ơn nghĩa cứu mạng gì đó thôi đi, nghĩ ngợi làm gì cho mệt não."

Nói xong, Tô Nguyệt đi nhặt lại cặp sách mình, quay lại cười chào Chu Tần trước khi đi.

"Nếu cậu không có chuyện gì thì tôi xin phép đi trước đây. Tạm biệt."

Chu Tần si ngốc nhìn nụ cười tỏa nắng của Tô Nguyệt khiến cho tim của cậu lỡ nhịp. Không ngờ nụ cười của cô ấy lại đẹp như thế mà đến tận bây giờ anh mới nhận ra. Giống như tâm hồi nãy của Chu Tần đã âm thầm gieo cho cậu một hạt giống vào đó, không biết bao giờ nó sẽ nở rộ đây.

Nhìn bóng dáng của cô gái nhỏ dần khuất dần đi, Chu Tần mới nhận thức chuyện hồi nãy đáng sợ như thế nào. Đúng là mê gái quên cả nỗi sợ mà!

...

Trong lớp.

An Tĩnh như thường ngày lôi bài tập của mình ra làm không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Phải biết rằng có cơ hội sống lại thì cô phải tận dụng hết mọi khả năng để giúp mình sau này.

Dạo này cô dường như phai nhạt đi hết mọi chuyện nhỏ ở kiếp trước chỉ còn bận tâm đến sự cố xảy ra khi cô 24 tuổi thôi. Vây còn 8 năm nữa, trong thời gian này cô buộc phải nhanh chóng hoàn thiện bản thân mình.

Đột nhiên bên ngoài vang vọng tiết hét của các nữ sinh, An Tĩnh hơi chút tò mò hướng mắt nhìn lên thì thấy bóng dáng của Lạc Trần xuất hiện.

Cũng phải thôi, con gái cả khối này chả ai không phát cuồng khi thấy một chàng trai học bá, nhan sắc lại cao cấp nữa chứ!

Không quan tâm đến thị phi nữa, An Tĩnh lại một lần nữa vùi đầu vào trang sách.

Nhưng không được bao lâu thì mọi người đều chỉ chõ vào cô, không biết Tô Nguyệt ở đâu lù lù xuất hiện, kéo kéo cô hướng mắt về cửa ra vào.

"Cục cưng, Lạc học bá tới tìm cậu có chuyện gì kìa."

An Tĩnh ngơ ngác hết nhìn Tô Nguyệt lại nhìn ra cửa thì thấy Lạc Trần đang vẫy tay, khẽ cười muốn nói chuyện gì đó với mình.

An Tĩnh nhanh chóng thu dọn đòi đạc rồi cùng hướng ra cửa mặc cho mọi tiếng dị nghị của mọi người.

An Tĩnh đi chưa được bao lâu thì Mục Chấp trên tay xách vài ly trà tắc về. Đang định nhờ Tô Nguyệt đưa cho An Tĩnh thì lại thấy cả hai đi đâu hết cả.

Anh định ngồi xuống thì nghe được chuyện An Tĩnh được Lạc Trần tìm gặp khiến cho lòng anh nóng vội không thôi. Bèn chạy vụt đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.