Mười một giờ, mẹ Lâm nấu xong cơm trưa thì Lâm Hạo cũng từ ngoài đi vào bếp.
Hôm nay mặt trời lên khá cao, tia sáng đã xuyên qua rèm cửa, mà căn biệt thự kéo rèm của Lâm Diệp cũng ngập trong sắc vàng ấm áp.
Lâm Hạo vẫn còn chút đau đầu, hôm qua uống nhiều cũng may là ký được hợp đồng nên sáng nay sếp có bảo cậu nghỉ ngơi một hôm, khỏe hẳn rồi đến.
Vừa nghe chỉ thị, Lâm Hạo đã sung sướng mà nhảy cẫng lên, thế nên hôm nay cậu ở nhà.
Mẹ Lâm thấy con trai, mặt bà nghiêm trọng, nhỏ giọng thì thầm: "Hôm qua chị con về nhà rất muộn!"
Lâm Hạo 'hả' một tiếng, bị mẹ Lâm nhíu mày vì sợ giọng cậu làm kinh động.
Lâm Hạo cùng mẹ ở trong nhà bếp to nhỏ: "Chị về sao?"
"Đúng vậy! Hình như còn khóc nữa, con nói xem có phải nó có bạn trai rồi không? Hai đứa nó còn vừa mới cãi nhau." Mẹ Lâm nghi ngờ muốn hỏi dò từ chỗ Lâm Hạo.
Trong đầu Lâm Hạo là hình ảnh ngày hôm qua, lúc cậu rời khỏi phòng bar thì thấy Lục Hàn Thuyên, anh dường như vừa cãi nhau với chị gái mình xong.
Mẹ còn nói tối qua Lâm Diệp về muộn, lúc cậu về đến nhà cũng gần mười hai giờ, Lâm Diệp ở lại đó... Chắc đã chạm mặt Lục Hàn Thuyên lần nữa.
Sau đó, anh ta chắc đã nói gì đó khiến chị gái đau lòng.
Lâm Diệp khóc?
Lâm Hạo nhớ, lần cuối cùng thấy chị gái khóc là năm cậu tám tuổi, chẳng may bị sốt, Lâm Diệp lúc đó vừa cõng cậu em trai nóng hừng hực như lửa trên lưng vừa chạy đến trạm xá vừa gọi vang bác sĩ.
Trong làn mưa, chị gái vừa khóc vừa gọi tên cậu, còn nói với cậu rất nhiều thứ. Kể từ đó, Lâm Diệp chưa từng khóc vì cái gì nữa.
Lúc học thể dục bị thương, hai đầu gối Lâm Diệp lấm tấm máu me, chị gái chỉ nhíu mày nhịn xuống cơn đau cũng chưa từng rơi giọt nước mắt.
Đêm qua chị ấy khóc xem chừng Lục Hàn Thuyên không thoát khỏi tội, Lâm Hạo vỗ vai mẹ: "Chắc mẹ nghe nhầm thôi! Chị con làm sao lại yếu đuối như vậy!"
Lâm Hạo không nói gì nữa, mẹ Lâm thấy con trai không muốn nói bà cũng chẳng ép.
Đi đến kéo ghế ngồi xuống, Lâm Hạo xoa mi tâm, rên rỉ nũng nịu sự quan tâm của mẹ: "Con đau đầu quá! Mẹ... Con đau đầu!"
Người đàn ông hai mươi mấy tuổi, ngồi ở trên ghế làm nũng như một đứa trẻ ba tuổi, trông còn ra thể thống gì không?
Mẹ Lâm thật sự không còn lời nào để nói với Lâm Hạo, bà lườm cậu, lắc đầu ngao ngán: "Con với chả cái! Lần sau đừng có uống bán sống bán chết như vậy nữa!"
Lâm Hạo ủy khuất với mẹ, tuy bà hay mắng nhưng thật ra lại rất quan tâm.
Đặt trước mặt Lâm Hạo tách trà giải rượu, mẹ Lâm dặn dò nghiêm khắc: "Uống đi, uống xong ăn miếng cơm rồi đi nghỉ! Mẹ đi gọi chị con!"
"Ôi mẹ! Mẹ đừng đi!" Lâm Hạo nắm mẹ lại, cậu lắc đầu khuyên ngăn: "Mẹ để chị nghỉ ngơi đi, mẹ không thấy dạo này chị rất bận sao!"
Mẹ Lâm chỉ vào trán Lâm Hạo: "Lâm Hạo! Có phải con và Lâm Diệp giấu mẹ chuyện gì không?"
Lâm Hạo lắc đầu kiên quyết: "Không có!"
"Con với Tiểu Diệp, không biết khi nào mới làm cho mẹ hết lo!"
"Mẹ! Mẹ cứ an nhàn mà sống đi, chỉ cần mỗi ngày đều nấu ăn ngon, vui vẻ hạnh phúc là được. Con với chị, mẹ đừng nghĩ nữa."
"Không nghĩ làm sao được? Lâm Diệp đã 28, 29 tuổi, con cũng 22, 23 tuổi rồi. Chẳng đứa nào đem bạn trai, bạn gái về cho mẹ! Thật là!"
Lâm Hạo cười hì hì cho qua truyện.
Nói đến bạn trai, bạn gái… thôi thì tốt nhất nên dẹp sang một bên cho yên chuyện.
Mẹ Lâm cũng biết mấy chuyện tình cảm của giới trẻ bây giờ không ép được, nhưng chờ đợi cái gì mà 'yêu từ đầu ánh nhìn' thật là không tưởng tượng nổi.
***
Lâm Diệp ở trên phòng ngủ sớm đã ngủ không nỗi nữa, cô ôm chăn hết xoay trái liền xoay phải, bực bội nằm trên giường mà không có lấy chút thoải mái.
Điện thoại vừa kêu lên một tiếng chuông, Lâm Diệp đã nghe máy.
"Giáo sư Lâm! Em là Lĩnh Niệm!"
Lâm Diệp gật đầu: "Có việc gì em cứ nói!"
Lĩnh Niệm bên kia: "Em muốn tham gia đề tài nghiên cứu tâm lý của trường! Cô có thể hỗ trợ em không?"
"Được!" Lâm Diệp đồng ý.
"Em cảm ơn cô, giáo sư Lâm!"
"Lĩnh Niệm!" Lâm Diệp gọi một tiếng khi Lĩnh Niệm định tắt máy.
Cô bé nhìn điện thoại, thắc mắc: "Giáo sư?"
"Em vẫn ổn chứ?"
"Em..." Lĩnh Niệm do dự một giây, gật đầu: "Em vẫn ổn! Cảm ơn cô! Giáo sư Lâm, em nghe giọng cô không tốt, cô không khỏe ạ?"
Lâm Diệp lắc đầu, cô vuốt mái tóc rũ rượi trước mặt ra sau, để lộ khuôn mặt sáng trong ánh nắng: "Cô không sao! Nếu em cần gì thì nói với cô!"
"Dạ được! Tạm biệt giáo sư!"
"Tạm biệt!"
Tắt điện thoại xong Lâm Diệp xỏ dép đi xuống giường, cũng không quên cằm theo điện thoại.
Ngón tay ấn tìm số trợ lý, thân thể hướng đến tủ quần áo.
Lúc đi vào nhà tắm, còn nghe Lâm Diệp căn dặn công việc.
"Sắp xếp bệnh nhân tái khái, tầm một tiếng nữa chị sẽ đến! À, việc sáng nay chị nhờ đã làm rồi chứ?"
"Vâng ạ! Em đã gửi đi rồi!"
"Không có hồi âm gì sao?"
"Không ạ! Do em gửi sớm quá, có lẽ người ta cũng không biết là em gửi thay chị!"
"Được! Cảm ơn!"
Cứ như vậy mà kết thúc điện thoại.
Lâm Diệp tắm rửa xong, xuống nhà. Mẹ Lâm đang xem tivi, Lâm Hạo ngồi ăn trái cây bên cạnh, lười biếng phun vỏ phèo phèo khắp sàn.
Thấy cô, mẹ Lâm liền giảm âm lượng tivi nhỏ đi, xoay đầu về hướng bóng dáng Lâm Diệp: "Đi đâu vậy? Không phải con ở nhà sao?"
Lâm Hạo cũng nhoài người qua thành sofa: "Chị! Mua cho em..."
"Thằng nhóc em, dọn sạch nhà cho chị!" Lâm Diệp nắm lỗ tai em trai, kéo lên răng đe.
"Úi úi... Đau, đau..." Lâm Hạo la oai oái.
Đến khi được Lâm Diệp bỏ ra, cậu nhoài đến ôm mẹ, mách lẻo: "Mẹ, chị đánh con!"
Lâm Diệp trừng mắt, định vung tay đánh người thì mẹ Lâm ngăn lại.
Nhìn đến mẹ, Lâm Diệp đi đến hôn lên trán bà một cái, sau mới nói: "Bệnh viện có bệnh nhân tái khám! Con phải đi làm!"
Nói xong liền nhanh chóng rời khỏi biệt thự.
Mẹ Lâm nói vọng theo: "Đi đường cẩn thận! Nhớ ăn cơm đó!"
Lâm Hạo cũng chen vào: "Chị! Nhớ mua cho em vài cân anh đào! Em muốn ăn!"
Lâm Diệp không xoay đầu, cứ thế mà đi ra xe, mở cửa ngồi vào, tra chìa khóa rồi lái đi.
***
Buổi sáng, Lục Hàn Thuyên vừa đến nơi thì đi ngang phòng văn thư, thấy anh cấp dưới gọi giật lại, sau đó đưa cho anh một tấm phong bì.
"Anh cả! Có một cô gái nói là đưa cái này cho anh!"
"Có biết là ai không?" Lục Hàn Thuyên nhìn bì thư, trước sau đều không có ghi cái gì.
Cấp dưới lắc đầu: "Cô ấy chỉ nói là gửi cho anh, còn là ai thì không nói!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Được rồi! Cảm ơn!"
Cấp dưới cười hì hì: "Không có gì!"
Cầm theo phong bì đi vào trong văn phòng, lại đi vào phòng làm việc. Lục Hàn Thuyên lúc này mới mở ra xem, giấy cũng không quá cao cấp, là loại giấy viết thư bình thường ngoài tiệm.
Rút bên trong ra một tờ giấy A4 màu trắng xếp thành bốn, mở ra xem thì mấy chữ 'Đơn xin nghỉ việc' ghi rất rõ, cái tên ở dưới chính là tên của Lâm Diệp, còn lý do nghỉ việc...
Lục Hàn Thuyên đọc xuống, bất giác mỉm cười.
Lâm Diệp ghi lý do nghỉ việc: "Không hòa hợp được với cấp trên. Ý kiến bất đồng không làm nên một đội hình đoàn kết, qua đó không có niềm tin và nghị lực vào công việc."
Anh trả ruột thư vào vỏ thư, mở ngăn tủ kéo bỏ vào. Đúng là chỉ có Lâm Diệp mới dám ghi cái lý do đó vào đơn xin nghỉ của mình.
Tư Du gõ cửa phòng làm việc của Lục Hàn Thuyên vì biết anh đã đến từ sớm, Lục Hàn Thuyên cho vào cô mới dám mở cửa đi vào.
"Anh cả! Khương Hạo có chứng cứ ngoại phạm, e là sẽ không giữ người được lâu!"
Lục Hàn Thuyên đẩy ghế đứng lên: "Nếu không liên quan đến vụ án giết hại Phùng Ti Ti, vậy thì lấy tội danh quấy rối đêm qua bù vào!"
Tư Du không hiểu lý do tại sao đội trưởng hôm nay lại có chút hơi khác lạ, nhưng cô không tiện hỏi, gật đầu rời đi.
Tiểu Bạch gõ cửa, đi vào, trên tay còn cầm theo một cái laptop, cậu tiến đến chỗ Lục Hàn Thuyên đặt laptop lên bàn: "Anh cả! Anh xem!"
Sau đó ấn nút bắt đầu cho đoạn video bên trong phát lên, Tư Du đi đến cũng ghé đầu vào xem.
Lục Hàn Thuyên nhìn màn hình, ở trong một góc camera, đột nhiên xuất hiện hai cô gái, cả đường hành lang dài như vậy hai cô gái đó xuất hiện đầu tiên trong máy quay ở trên cao.
"Bảo Dục Minh và Tiểu Hắc đến trường học! Tiểu Bạch, cậu cùng Khúc Hổ không được để Khương Hạo ra khỏi đây, ít nhất cũng phải giam giữ hai ngày. Tư Du, em cùng tôi đến nhà Phùng Ti Ti!" Lục Hàn Thuyên phân phó cho Tiểu Bạch, anh cùng Tư Du rời khỏi sở cảnh sát.
Tiểu Bạch nhìn theo anh cả đầy khó hiểu, mà đáp lại dáng vẻ nghi ngờ kia thì Tư Du chỉ ngậm ngùi lắc đầu.
Sao lại muốn giam giữ Khương Hạo?
Rõ ràng là anh ta không liên quan đến cái chết của Phùng Ti Ti, còn chuyện đêm qua... Nghe Dục Minh nói, Khương Hạo quấy rối một cô gái, còn đó là ai thì hai người Tiểu Hắc, Tiểu Bạch không biết.
Chỉ có Lục Hàn Thuyên là biết rõ, anh đang mượn chuyện công trả thù riêng.