Án Tình: Đội Trưởng Lục, Chào Anh!

Chương 102: 102: Người Yêu Nhau Rồi Cũng Sẽ Quay Về Với Nhau!




Đèn neon vụt tắt từ lúc nào không rõ, đem thành phố ngủ yên trong bóng đêm mờ nhạt huyền ảo, thứ không khí xe lạnh của thời tiết lại càng giúp con người ta ngủ ngon hơn.

Nằm trên giường nệm mềm mại, chui vào tấm chăn ấm dễ chịu, giấc ngủ chưa bao giờ nhẹ nhàng đến thế.

Gió nhẹ thổi xuyên qua cành lá, nhánh hoa đọng lại giọt sương cũng vì sự trêu đùa vô ý mà để lỡ mất giọt thủy tinh trong suốt thuần khiết.

Tầng tầng lớp lớp giác quan đều im lặng nghỉ ngơi, yên bình đến độ thoải mái.

Màn đêm, đèn đường, đây là lúc những thứ tưởng chừng như xa lạ hòa vào nhau, làm nổi bật những chất riêng của chúng, phô trương vẻ đẹp mà mặt trời không thể lột tả hết.

Trong căn phòng nhỏ của Lục Hàn Thuyên, trên chiếc giường sắc lạnh lẽo lót đệm mỏng.

Lâm Diệp nằm ở dưới, lưng tiếp xúc với vải mềm, còn Lục Hàn Thuyên lại đè trên người cô, cái bóng vô hình như đang đốt cháy ngọn lửa tình rạo rực của người đối diện.

Hai cánh tay thon dài nắm lấy bả vai anh, ngón tay mềm mại lướt dọc xuống bụng. Người đàn ông không tránh né sự ngang tàng đang đùa giỡn cơ thể mình, hiên ngang để cô gái phía dưới thân mơn trớn khiêu khích.

Ngón tay cô trắng nõn nhỏ nhắn, bàn tay xinh xinh lộ ra khớp xương, ở đầu móng tay còn đánh một lớp sơn dưỡng bóng loáng.

Lục Hàn Thuyên yên lặng thưởng thức tác phẩm nghệ thuật dưới thân mình, đôi mắt đẹp kia quá mức sáng, lấp lánh như ánh sao trời giữa đêm đông u tối.

Gò má nhỏ dưới ánh đèn ngủ phát sáng, căng mướt da thịt non ửng hồng như gọi mời nụ hôn.

Lâm Diệp đã từng được nghe kể về quá trình mà cô và Lục Hàn Thuyên sắp làm, nhưng sau đó cô chỉ có thể ở mức độ chuyên gia cho lời khuyên, chưa từng cảm nhận cũng như trải qua.

Ban đầu còn cho rằng, đây là điều kiện để xúc tác một mối quan hệ, nhưng không phải như vậy. Khi hai tâm hồn đồng điệu, chúng ta thường sẽ có suy nghĩ muốn dâng hiến.

Nhưng mọi việc giữa đàn ông và phụ nữ phải nằm trên nguyên tắc tình nguyện, chấp nhận, và hơn hết là một tình yêu đủ tin tưởng.

Đàn ông có thể cùng người phụ nữ anh ta không yêu lên giường, nhưng phụ nữ thì khác, cô ấy chỉ đồng ý lên giường với người đàn ông cô ấy thật sự yêu.

Lâm Diệp hé đôi môi mỏng căng mọng vì trước đó bị Lục Hàn Thuyên mút mát trong xe, cảm nhận cơ thể anh ngày một nóng lên qua lớp áo ngủ dày, cô muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói thành lời.

Lục Hàn Thuyên thấy cô định nói rồi lại thôi, anh chậm rãi cởi bỏ áo vest ngoài của Lâm Diệp liền quăng xuống sàn, giây sau anh cởi cúc áo sơ mi, từng cúc một cho đến khi...

Khí lạnh xâm nhập vào da thịt Lâm Diệp khiến cô bất giác run lên, căn phòng này không có điều hòa nếu như không phải nằm dưới thân Lục Hàn Thuyên, có khi Lâm Diệp sẽ bị cái lạnh thấu xương.

"Lạnh lắm không? Hay là để lần sau?" Lục Hàn Thuyên tỏ ý quan tâm.

Lâm Diệp thật hết nói nổi anh, cô nhướng mắt: "Bây giờ em về thì anh cũng đừng mong lần sau!"

Lục Hàn Thuyên nghe lời răm rắp, anh sợ lại làm cô giận nên ngoan ngoãn gật đầu.

Đồ ăn dâng đến miệng còn không ăn thì chỉ có kẻ ngốc. Anh cũng đã nói, may mà anh không phải kẻ điên, đề vụt mất cô anh sẽ sống không bằng chết.

"Diệp Diệp! Anh sẽ làm đấy?" Lục Hàn Thuyên vừa căng thẳng vừa chờ đợi.

Hai người còn chưa kết hôn, anh lúc này rơi vào hoàn cảnh không mấy tốt nhú trước. Lâm Diệp chịu theo anh, Lục Hàn Thuyên chỉ sợ cô vất vả.

Lâm Diệp hiểu ý tứ trong câu hỏi kia, nó không phải đang cần sự đồng ý của cô mà là đang nói với cô rằng "bản thân sẽ không được hối hận".

Ngay lúc này, nếu cô từ chối có khi Lục Hàn Thuyên sẽ để cô ra về.

Có điều, Lâm Diệp đã một mực nhất trí, sẽ không nuốt lời.

Lâm Diệp hít sâu một hơi, hai má đỏ lại càng thêm đỏ: "Nhẹ... một chút!"

Khả năng của Lục Hàn Thuyên đâu phải cô chưa từng nếm trải, lúc trước anh yêu thương nên ngoại trừ hôn và vui vẻ bên ngoài một chút thì anh sẽ để cô đi ngủ.

Còn hai người trong tình thế này, chính là đã nhất quyết không để đối phương an toàn bước ra khỏi vùng cấm.

Lục Hàn Thuyên gật đầu: "Anh sẽ nhẹ nhàng!"

Lâm Diệp "ừm" ngoan ngoan giúp anh cởi dây áo ngủ cột ở eo ra.

Chiếc áo ngủ trắng lớn sạch sẽ bọc lại cơ thể cường tráng đầy sức mạnh, khi cô tuột áo anh xuống cũng vừa vặn hơi nóng bên trong thoát ra, đem cả người Lâm Diệp nấu chín.

Xương quai xanh của anh cũng đẹp không kém mấy tấm ảnh người mẫu nam chụp lộ nửa thân trên, dưới một chút ẩn hiện từng múi cơ mạnh mẽ bởi vì anh đang hô hấp đều đều mà căng lên.

Lâm Diệp thở nặng, ngẩng lên nhìn Lục Hàn Thuyên.

Đôi mắt cô gái ẩn chứa ý định cầu xin, Lục Hàn Thuyên cười: "Đến lúc này mới sợ thì không kịp nữa rồi bé con."

"Hàn Thuyên..." Lâm Diệp chỉ kịp kêu một tiếng, lời muốn nói cũng quên mất sạch.

Người đàn ông này vốn dĩ tình trường cũng không mấy phức tạp, nhưng sao lúc ở trên giường lại mang theo dáng vẻ đe dọa thế này.

Cô gái nhỏ nuốt nước bọt, Lục Hàn Thuyên không huyên thuyên mất thì giờ, anh cởi áo sơ mi của Lâm Diệp quăng xuống sàn.

Chiếc áo tội nghiệp nằm trơ trọi bên cạnh chiếc áo vest. Chiếc giường nhỏ nhắn đủ một người nằm của anh chật vật chứa chấp hai cơ thể áp chồng lên nhau, nói ra thì có chút không thuận tiện nhưng nhìn vào lại vô cùng thuận mắt.

Cơ thể Lâm Diệp trắng nõn dịu dàng nhìn bằng mắt thường cũng có thể cảm nhận được sự mềm mại, Lục Hàn Thuyên lại quá mức cường tráng, bắp tay anh săn chắc lại thêm vòng eo cùng đùi hài hòa nam tính.

Thứ còn lại trên người Lâm Diệp chỉ có mỗi cái áo lót màu trắng mỏng tang ở trên, ở dưới vẫn nghiêm túc lịch sự.

Lục Hàn Thuyên thấy động tác của mình bị ánh mắt cô để ý quá nhiều, anh cúi đầu hôn lên môi cô gái nhỏ một phần để cô mất cảnh giác, một phần giúp Lâm Diệp bớt căng thẳng.

Tận hưởng nụ hôn dịu dàng đầy yêu thương của anh mà cô gái nhỏ quên mất phòng bị, đầu óc cô bị cái lưỡi điêu luyện kia câu mất lý trí, đại não chỉ còn lại một mớ trống rỗng đáng thương.

Đến khi Lâm Diệp hoàn hồn sau cái cắn thô bạo như trừng phạt của Lục Hàn Thuyên, mọi thứ trên người cô đã hoàn toàn bị lột sạch.

Lâm Diệp còn định phản kháng, Lục Hàn Thuyên đã đem cô lật úp xuống giường, anh đặt Lâm Diệp dưới thân, bàn tay vung lên đánh vào mông cô một cái.

"Á..."

Bị đánh đau, Lâm Diệp chỉ biết kêu, âm thanh vì bất ngờ nên có phần lớn tiếng. Lục Hàn Thuyên lại không nói cho cô biết cách âm ở ký túc xá tệ đến mức nào.

Cô gái nhỏ ủy khuất xoay đầu lại nhìn, Lục Hàn Thuyên cười đầy đắc ý, hai bàn tay lớn một cái liền nắm hết vòng eo nhỏ, mảnh khảnh đến nổi anh có cảm giác nếu thô lỗ quá mức sẽ khiến xương khớp cô bị bóp nát.

Chỗ bị đánh in rõ dấu bàn tay, Lâm Diệp cắn môi không hề phản bác, nhịn xuống cảm giác xa lạ đang chảy ngược trong cơ thể.

Cơ thể cô ngày một nóng, đến mức cô tưởng mình phát sốt. Lục Hàn Thuyên nhoài người tới, anh đưa tay bắt lấy cặp đồi căng tròn đang đung đưa, không chần chừ mà vừa xoa vừa nắn đủ hình dạng.

"Ưm... Hàn Thuyên..."

Lục Hàn Thuyên nghe cô gái gọi tên mình trong sung sướng khiến anh cũng phải bật cười thành tiếng, âm thanh trầm thấp theo tư thế của cả hai mà phà hơi nóng vào tai Lâm Diệp.

Cô thở nặng, ngửa cô kêu rên những âm thanh ái muội đỏ mặt.

"Bảo bối! Em không chạy được nữa rồi!"

"Ưm... anh đừng... đừng..." Lâm Diệp không hiểu tại sao lời từ chối trong miệng nhưng bật ra ngoài chỉ còn là tiếng rên ủy mị.

Cô biết Lục Hàn Thuyên đang vui vẻ, cô cũng hạnh phúc vì anh, nhưng mà... Cảm giác xa lạ nhưng quen thuộc này dường như chưa bao giờ có.

Trước đây cô và anh cũng không phải chưa nghịch ngợm thế này, nhưng mà...

"Hàn Thuyên... Em... em thấy lạ quá..."

Lục Hàn Thuyên cười trầm thấp, giọng anh lúc này trầm hơn cả những lúc bình thường, mang âm hưởng của dương cầm, mang cái sâu sắc của màn đêm bên ngoài khung cửa sổ.

"Lạ thế nào?"

"Em... không biết... Hàn Thuyên, em nóng, cả người em đều nóng!"

"Haha..." Người đàn ông nghe xong cười lớn.

Lòng ngực anh đánh vào lưng cô, lại truyền sang sự nóng bỏng như bị người ta đem lửa dụi vào da thịt.

"Diệp Diệp! Kiến thức chuyên ngành của em đâu hả?"

"Anh... anh đừng nói."

"Anh không nói thì làm sao em biết được, đây là những kiến thức thực tế mà đến cả sách giáo khoa của em cũng không bao hàm hết được!" Vừa nói Lục Hàn Thuyên vừa hôn xuống sau gáy nơi mà tóc Lâm Diệp không che chắn được.

Điểm nhạy cảm bị kích thích khiến cô không nhịn được rên lên, mị nhãn như tơ giăng kín một màn sương dày xám xịt.

Phía trước là thiên đường hay địa ngục cô cũng không biết, chỉ biết môi anh nóng rát, lúc hôn còn khiến cho da thịt nhạy cảm truyền đến cơn đau nhè nhẹ, trên ngón tay anh có lửa đỏ lướt đến đâu thì người cô bắt lửa đến đó.

"Hàn Thuyên, đừng..."

"Đừng? Là đừng như nào?"

Lâm Diệp khóc dở mếu dở, cả người phát run khi ngón tay người đàn ông lướt xuống địa phận riêng tư tại vùng cấm kỵ.

Như con sói đói tham lam tìm kiếm con mòi, Lục Hàn Thuyên dường như đã bắt chắc thời cơ, anh một mực lao đến, trong sự cầu xin vội vàng của Lâm Diệp không nói không rằng mà chạm vào.

"Hàn Thuyên... aaaa..."

"Diệp Diệp!"

"Ưm..."

"Diệp Diệp! Em ướt?"

Cô...

Cô không làm chủ được mình nữa...

Lâm Diệp hai mắt rịn ra giọt nước, mồ hôi cùng nước mắt theo đó mà rơi xuống.

Có trời mới biết, cảm giác này vô cùng khó tả.

"Hàn Thuyên, xin anh..."

"Xin anh cái gì hả?" Lục Hàn Thuyên trêu chọc, còn cười vô cùng nham nhở.

Lâm Diệp đỏ mặt, nói không thành lời. Chỉ hận lúc này không có cái lỗ chui xuống.

Cô thở dốc, lắc đầu.

Thấy dáng vẻ ngoan cường lúc bình thường lại đổi thành cô bé ngoan nhõng nhẽo, Lục Hàn Thuyên chỉ hận không thể yêu thương cô nhiều hơn, anh ước có thể một ngụm nuốt cô vào trong bụng.

Lật Lâm Diệp lại để cô đối mắt nhìn mình, Lục Hàn Thuyên cúi đầu hôn lên khóe mắt đẫm giọt thủy tinh mặn chát.

Cưng chiều bằng động tác vuốt ve mái tóc ướt nhèm mồ hôi, quả thật anh phải trân quý bảo bối nhỏ này.

Khi anh ngồi dậy, Lâm Diệp vẫn chưa hết ủy khuất.

Lục Hàn Thuyên thở dài ôm cô vào lòng: "Được rồi! Anh không đùa nữa!"

"Anh xấu tính!"

"Cũng là em bảo anh làm, bây giờ cũng là em ngại đến khóc!"

"Tại anh trêu em!"

"Haha... Vì em đáng yêu!"

Không biết là mơ hay thật, nếu là mơ Lâm Diệp cũng không muốn tỉnh lại, nếu là thật cô nguyện ý chìm sâu trong sự thật này, mãi cũng không thoát ra.

Người đàn ông cô yêu lúc này đang ôm cô thật dịu dàng, cưng chiều cô không tưởng.

Lục Hàn Thuyên ôm thân thể mềm mại mà thấy lòng ngực mình cũng giống như tấm đệm nhung, bị sợi lông vũ tinh khiết như Lâm Diệp phá vỡ sự yên tĩnh của mặt hồ.

Rào cản đã bị phá vỡ, tường thành cuối cùng đỗ sập xuống.

Người yêu nhau rồi cũng sẽ quay về với nhau!