Ẩn Thế Hào Môn

Chương 31




Vì đang lúc ngái ngủ nên lời nói đó chỉ như gió thoảng qua tai, cô nghĩ mình nghe nhầm nên không nghĩ ngợi gì nhiều mà nhanh chóng chìm vào vào trong giấc ngủ. Có điều chưa chợp mắt được bao lâu thì bỗng nhiên cô nghe thấy tiếng hét chói tai ở phòng bên cạnh, cô giật mình bật dậy, vì sợ cô gặp ảo giác nên cô ngồi im lắng tai nghe thật kỹ, khi nghe thấy tiếng khóc thút thít của các Vân, cô mới vội vã chạy sang phòng nó.

Vừa bước chân vào phòng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cô kinh hãi đứng bất động. Máu như bị rút hết khỏi não, cô cảm thấy choáng váng đứng không nổi. Con mèo tam thể mà cái Vân thích nhất đã bị móc mất hai mắt, còn bị một vết cắn ở cổ, máu vẫn đang nhỏ từng giọt, từng giọt xuống sàn nhà, cả căn phòng sặc mùi máu tanh.

Cái Vân vì quá sợ hãi nên chỉ ngồi run rẩy một góc rồi khóc nấc lên, khi nhìn thấy cô hai mắt nó như sáng rực, nó nhìn cô như thể đang muốn cầu cứu, mà cô thì phải lấy tất cả dũng khí mới có thể lết nổi cái chân về phía nó, cô ngồi xuống, ôm ghì lấy cơ thể đang run rẩy của nó rồi vỗ nhẹ vào lưng nó như để an ủi. Lúc này cô không hỏi nó điều gì cả, chỉ ngồi im lặng bên cạnh nó bởi cô biết bây giờ nó vẫn còn đang rất sốc, nó cần nghỉ ngơi để có thể bình tâm trở lại.

Cô lau mồ hôi trên trán nó rồi khẽ hỏi:

_ Chị đưa em lên giường nằm nghỉ nhé, còn chú mèo này chị sẽ giúp em chôn cất nó, được không?

Cái Vân nhìn cô, nước mắt lại tuôn ra như mưa, nó nấc nghẹn:

_ Một tay em nuôi nấng, chăm sóc bé con khi nó vừa mới lọt lòng mẹ, bây giờ bé con mất rồi, em cũng muốn tự tay chôn cất nó.

Nhìn cái Vân đau đớn, cô không kìm được lòng mà rơi nước mắt. Không cần phải suy nghĩ cô cũng có thể đoán ra được ai đã làm ra loại chuyện man rợ này, chỉ có loài qu.ỷ dữ mới có thể xuống tay một cách dã man như vậy. Cô căm phẫn mím chặt môi nhìn chú mèo nhỏ đáng thương nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo, trong chuyện này cô cũng có lỗi, bởi cô biết người mà Nương Thi muốn nhắm tới là cô, nhưng vì bên người cô có lá bùa nên nó không làm gì được, vì thế mà nó đã lấy chú mèo nhỏ này ra làm vật thế thân. Có điều cô không biết được hành động ngày hôm nay của nó là có ý gì, là muốn thách thức cô, muốn dằn mặt cô hay là muốn báo trước cho cô biết rằng, rồi một ngày nó cũng sẽ làm cho cô ch.ế.t một cách thê thảm như con mèo nhỏ này.

Nhớ đến lời bác Liên từng nói với cô, nếu muốn trị được Nương Thi thì phải đánh đổi mạng sống của mình, nghĩ đến đây tâm tư của cô bỗng cảm thấy nặng trĩu….

Cô thở dài rồi nặng nề đứng dậy, cô cho xác bé mèo vào trong một hộp gỗ nhỏ, sau đó cùng cái Vân mang ra bên ngoài vườn nhãn, cô chọn chôn bé mèo ở một góc vườn, bởi chỗ này yên tĩnh không có người qua lại và cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến ai.

Đắp mộ xong cho bé mèo rồi mà thấy cái Vân vẫn còn ngồi thẫn thờ ngoài đó cô không khỏi chạnh lòng, cô vỗ vai nó an ủi:

_ Đêm muộn, sương muối xuống dễ bị ốm lắm, em vào nhà nghỉ ngơi thôi, ngày mai chị với em đi chợ mua ít hoa quả về thắp hương cho bé mèo nha.

Cái Vân ngoan ngoãn gật đầu, cô đưa nó về phòng rồi an ủi thêm mấy câu:

_ Bé mèo sẽ mãi nhớ đến em, một cô chủ nhỏ vừa tốt bụng lại vừa đáng yêu. Em đừng tự dằn vặt bản thân, em đã chăm sóc bé mèo rất tốt rồi, chỉ mong rằng kiếp sau bé con sẽ có một cuộc sống đẹp đẽ hơn mà thôi.
_ Em cũng mong là như thế, nhưng mà chị cũng biết ai hại bé mèo phải không?
_ Ừ, chị biết.

Cái Vân rụt rè nắm chặt tay cô, nó khẽ nói:

_ Em cảm thấy sợ lắm chị ạ, hôm nay Nương Thi đã gi.ế.t con mèo mà em yêu quý nhất, vậy ngày mai sẽ đến lượt em phải không??? Em đã nhìn thấy ánh mắt khát m.á.u của cô ta nhìn em chằm chằm, em thật sự rất sợ…..

Cô kinh ngạc nhìn cái Vân, cô hỏi lại nói:

_ Sao cơ, em đã nhìn thấy Nương Thi.
_ Dạ, em đã tận mắt nhìn thấy cô ta sát hại bé mèo, nhưng vì sợ hãi quá nên em chỉ bất lực trốn một góc, có phải do em nhát gan nên mới khiến bé mèo ch.ế.t oan ức như vậy phải không?
_ Không phải đâu, em làm vậy là đúng bởi cô ta rất mạnh, không thể biết trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Chị nghĩ do ngày hôm nay chúng ta đã chọc giận đến cô ta nên cô ta mới phá phách như vậy, nhưng sẽ không sao đâu, cô ta chỉ bắt nạt được bé mèo yếu ớt thôi, còn chúng ta là con người, cô ta sẽ phải dè chừng hơn…..

Cô cảm nhận thấy bàn tay cái Vân cầm tay cô vẫn không ngừng run rẩy, dù cô đã cố gắng trấn an nó nhưng có vẻ như nó vẫn không cảm thấy an tâm. Mà cũng đúng thôi, một cô gái còn nhỏ tuổi như nó, lần đầu tiên bắt gặp cảnh này làm sao không sợ hãi cho được, đến ngay bản thân cô, đã từng theo bác Liên nhiều năm, đã từng chứng kiến nhiều chuyện tâm linh, nhưng khi lần đầu tiên gặp Nương Thi cô cũng không khỏi kinh hoàng, và đến cả bây giờ cô vẫn luôn cảm thấy sợ hãi mỗi khi đối diện với cô ta.

Cô lấy lá bùa bình an ở trong người ra rồi đặt lên tay cái Vân, đây là lá bùa cậu Khiêm đã cho cô, đưa cho cái Vân cô có chút tiếc nuối nhưng cô nghĩ lúc này cái Vân cần dùng lá bùa này hơn cô. Cô vuốt tóc nó rồi khẽ nói:

_ Lá bùa này sẽ bảo vệ em, Nương Thi sẽ không dám lại gần em nữa đâu.

Cái Vân đôi mắt đỏ quạnh ngước lên nhìn cô:

_ Em không dám nhận đâu, đây là lá bùa bình an của chị mà, chị cho em rồi thì chị biết phải làm sao?
_ Em đừng lo, chị sẽ không sao cả, em quên là chị có một người bác rất giỏi về bùa chú à, mai chị về nhà sẽ xin bác ấy thêm một cái nữa.
_ Nhưng…. còn đêm nay thì sao, hay là chị ngủ cùng em nhé, lá bùa này sẽ bảo vệ hai chị em mình.

Cô suy nghĩ một chút sau đó liền gật đầu, cô nghĩ cái Vân lúc này rất cần có người ở bên cạnh để làm nó thêm yên tâm hơn. Còn cô thì bây giờ đã không còn quá sợ hãi Nương Thi nữa rồi, những chuyện mà cô ta đã gây ra khiến cô cảm thấy căm phẫn hơn là sợ hãi. Cô không muốn ngồi chờ đợi thêm nữa, ngày hôm nay là bé mèo nhỏ, ngày mai sẽ đến lượt ai cô cũng không dám nghĩ tới nữa…..

Chờ cho cái Vân đã chìm vào trong giấc ngủ cô mới rón rén bước xuống giường rồi trở về phòng của mình, nhưng lúc đi đến hành lang, đột nhiên có một cánh tay thò ra đập vào vai cô khiến cô khẽ giật mình quay lại, nhìn thấy cậu Khiêm cô mới ôm ngực thở phào:

_ Cậu dọa ch.ế.t tôi rồi….

Cậu Khiêm khẽ mỉm cười:

_ Cô mải suy nghĩ chuyện gì mà nhìn mặt căng thẳng thế?

Cô thở dài:

_ Giá cậu về sớm hơn chút nữa thì sẽ biết chuyện gì xảy ra.
_ Đã xảy ra chuyện gì?

Vì lúc này đã muộn lắm rồi nên cô không muốn làm mất thời gian nghỉ ngơi của cậu, cô kể lại ngắn gọn chuyện của bé mèo cho cậu nghe, sau đó không chờ cho cậu lên tiếng, cô đã giục cậu:

_ Cả ngày cậu phải làm việc chắc mệt mỏi lắm rồi, chuyện của bé mèo tôi sẽ tự tìm hiểu thêm, còn bây giờ cậu về phòng nghỉ ngơi đi thôi.

Dường như cậu Khiêm không có ý định về phòng thì phải, cậu tiến đến, tựa đầu vào vai cô rồi khẽ nói:

_ Hôm nay tôi mệt lắm, tôi muốn ngủ cùng cô được không…

Thấy cậu có vẻ mệt nên cô không lỡ đẩy cậu ra, cô đứng im cho cậu tựa vào vai mình một lúc, sau đó mới cất giọng nói nhỏ:

_ Giường của tôi vừa nhỏ vừa cứng, cậu nằm ở đây sẽ không thoải mái đâu, tôi nghĩ cậu nên về phòng của cậu thì sẽ tốt hơn.
_ Hai tháng nay tôi chỉ nằm ngủ trên ghế, hôm nay được nằm trên giường đã là tốt lắm rồi, tôi sẽ không chê giường cô bé đâu….

Nói xong câu ấy, cậu chẳng cần biết cô có đồng ý hay không, cậu cúi thấp người xuống bế cô lên. Trong đêm tối, bốn mắt nhìn nhau bỗng trở nên sáng rực, hô hấp nặng nề của cậu bao trùm cả cơ thể cô khiến cô khẽ run lên.

Cậu đặt cô xuống giường, sau đó cậu gục đầu lên phần xương quai xanh của cô mà hít hà, cậu nói nhỏ bên tai cô:

_ Chỉ có ở nơi cô tôi mới thấy được thoải mái và bình yên.

Cô khẽ liếm nhẹ môi một cái, sau đó dè dặt nói:

_ Hình như hôm nay cậu đã uống nhiều rượu rồi thì phải?
_ Ừ, đã uống rất nhiều…..
_ Cậu phải hạn chế lại thôi, uống rượu nhiều không tốt.
_ Vậy…. ở bên cô sẽ tốt hơn phải không?

Cô ngước mắt lên nhìn cậu, trong giây phút ấy cô cảm nhận trái tim mình đang rung động mạnh vì câu nói ấy của cậu. Cô mỗi khi ở bên cậu đều không thể kiểm soát được bản thân, cô rất dễ mủi lòng cũng rất dễ thổn thức bởi một câu nói vu vơ của cậu.

Cậu vẫn ôm lấy cô, ngón tay siết chặt eo cô, sau đó nhẹ nhàng cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, thế nhưng đôi môi cậu vừa chạm nhẹ vào cánh môi mềm mại của cô cũng là lúc cô thức tỉnh, cô vội vàng quay mặt đi tránh né nụ hôn ấy của cậu.

Còn cậu thì vẫn giữ nguyên tư thế ấy, cậu hôn nhẹ vào má cô một cái, sau đó nói với cô:

_ Tôi muốn chịu trách nhiệm với em về cái đêm ấy, đêm đầu tiên của em….

Một giọt nước mắt vô thức chảy ra rồi rơi xuống gối, cảm xúc trong cô vừa dâng trào nhưng đã bị sự thật làm cho dập tắt, cô cảm nhận thấy cậu thật gần nhưng cũng thật xa, cô rất muốn chạm vào cậu nhưng bàn tay còn chưa đưa ra đã vội rụt lại. Dù cô đã cho cậu cái ngàn vàng đi chăng nữa thì cô cũng không thể nhắm mắt làm ngơ nỗi đau của người khác để đến bên cậu được.

Cô nhắm chặt đôi mắt một mình gặm nhấm nỗi đau, phải khó khăn lắm cô mới thốt ra được hai từ:

_ Không cần.

Cậu bất động nhìn cô, trên khuôn mặt không chút dao động nhưng bàn tay lại nắm chặt đến nỗi trở nên trắng bạch, cậu gằn giọng hỏi:

_ Có phải cô đã có người trong lòng?

Cô không chút lưỡng lự liền gật đầu đáp:

_ Đúng thế.

Cậu lại hỏi:

_ Là thằng Thành phải không?

Cô không dám nhìn cậu cũng không dám trả lời, câu hỏi này đối với cô thật khó, cô có thể dối lòng, dối cậu nhưng không thể đem cậu Thành ra làm lá chắn cho mình, bởi giữa hai người bọn họ không những là những người bạn thân mà còn là anh em ruột thịt. Cô không nên vì chuyện tình cảm của bản thân mà làm sứt mẻ tình cảm bao năm của anh em bọn họ, vậy nên lúc này cô chọn cách im lặng.

Nhưng mà ánh mắt cậu Khiêm vẫn không rời khỏi cô, tận sâu trong đáy mắt cậu hiện rõ sự thất vọng. Một lúc sau cậu đứng dậy rồi lẳng lặng rời đi, bỏ lại mình cô trong căn phòng tối.

Cô liếc nhìn theo bóng dáng cậu cho đến khi cậu đi khuất, cô mới ngồi bật dậy, cô đưa tay dùng hết sức bóp lấy trái tim đang đau đớn co thắt lại từng cơn. Cô sờ tay lên chỗ cậu vừa nằm, vẫn còn rất ấm nhưng cậu đã không còn ở đây nữa rồi, nước mắt thật khó mới hết lại tiếp tục rơi xuống, đôi vai gầy không thể cưỡng lại sự lạnh lẽo của số phận mà run lên từng đợt.

Một đêm cô mất ngủ, vậy nên khi trời vẫn còn chưa sáng, cô đã rời khỏi giường, đi dạo một vòng Phạm Gia. Phạm Gia thì vẫn vậy, vẫn luôn thật sạch sẽ và trong lành, có điều bây giờ đã là mùa đông, lá trong vườn đã rụng hết, nhìn vườn cây xơ xác, lòng cô khẽ cảm thấy man mác buồn.

Đi dạo xong một vòng, cô trở vào nhà nấu ăn sáng cho cả nhà, cô nấu cả phần ăn riêng cho cậu, nhưng khi chuẩn bị đưa thức ăn lên thì anh Hưng liền bảo:

_ Đêm qua cậu về có một lúc xong đi luôn rồi mà, cậu có ngủ lại ở nhà đâu mà em nấu đồ ăn sáng cho cậu làm gì.

Nghe anh Hưng nói, cô chỉ gượng cười rồi bảo:

_ Vậy ạ, em không biết, em tưởng cậu vẫn còn ở nhà.
_ Mà đêm qua cậu về muộn thế em cũng biết hả.

Cô thấy chột dạ liền nói dối:

_ À…. dạ… đêm qua em không ngủ được nên nghe thấy tiếng xe của cậu về.
_ Tai em thính thật đó.

Cô cười cười rồi nhanh chóng lảng đi làm việc khác, lo xong ăn sáng cho mọi người, cô cùng cái Vân đi chợ mua ít hương hoa về thắp hương cho bé mèo. Lúc đang chọn hoa quả, đột nhiên cái Vân kéo tay cô rồi chỉ sang gian hàng bên cạnh:

_ Cậu Thành kìa chị.

Nghe cái Vân nói thế, cô lập tức ngẩng đầu lên nhìn, thấy cậu Thành đang mua nho, cô vui vẻ lại hỏi:

_ Sao hôm nay lại đích thân cậu đi mua hoa quả thế này???

Nghe có tiếng người hỏi, lúc này cậu Thành mới ngẩng mặt lên, cậu tỏ rõ sự ngạc nhiên khi vừa nhìn thấy cô, nhưng vài giây sau cậu nở một nụ cười ấm áp, cậu gãi đầu bảo:

_ Ở bệnh viện tôi có quen một bệnh nhân nhí, cô bé bệnh nhân ấy rất thích ăn nho, nhưng mà tôi không biết chọn hoa quả ngon, cô có thể chọn giúp tôi được không?
_ Được chứ, cậu quả là một vị bác sĩ vừa có tâm lại có tầm, sau này tôi mà có bị bệnh, nhất định sẽ chỉ muốn làm bệnh nhân của cậu thôi.
_ Rất hân hạnh được chăm sóc cô……

Nói đến đây cậu có chút ngập ngừng, sau đó cậu ghé vào tai cô nói nhỏ:

_ Chăm sóc cô cả đời cũng được.

Cô bất giác quay sang nhìn cậu, hai má đỏ bừng ngại ngùng, cô đẩy cậu ra xa hơn một chút rồi bảo:

_ Chỗ này là chỗ đông người, mong cậu cẩn thận lời nói kẻo bị người khác hiểu lầm.
_ Kệ người ta, tôi không sợ…

Cô khẽ lườm cậu một cái, cô rất muốn mắng cho cậu một trận nhưng vì chỗ này đông người nên cô phải kìm lại. Cô đưa túi nho cho cậu rồi bảo:

_ Tôi chọn cho cậu xong rồi này, cậu tính tiền rồi đi làm đi kẻo muộn.

Cậu Thành nhận túi nho từ tay cô, sau đó cười cười:

_ Cảm ơn cô nha.
_ Không có gì, à mà lâu rồi sao không thấy cậu đến Phạm Gia chơi, cậu bận à.

Cô thấy sắc mặt của cậu Thành thay đổi khi cô nhắc đến Phạm Gia, cậu trầm mặc một lúc rồi cười buồn:

_ Phạm Gia không chào đón tôi nữa rồi.
_ Tại sao cậu lại nói vậy, chẳng lẽ là vì chuyện của cậu Long hay sao?
_ Cũng một phần, nhưng sau này cô sẽ hiểu ra thôi. Bây giờ tôi phải đi làm đây, à tôi thấy nhớ bến sông Hoàng Hạ rồi đó, khi nào rảnh, nhất định cô phải dẫn tôi đi tiếp đó nhé.
_ Nhất trí rồi.

Cô tạm biệt cậu Thành rồi cùng cái Vân trở về nhà, trên đường về cái Vân khẽ thở dài nói với cô:

_ Cậu Long chính thức đối đầu với Phạm Gia rồi, cậu Thành làm sao còn mặt mũi nào dám đến Phạm Gia nữa. Cùng là anh em trong nhà vậy mà bây giờ lại đấu đá nhau, cái cậu Long ấy thật đáng khinh.
_ Ừ, từ lần đầu tiên gặp cậu Long đó chị đã chẳng thấy ưa chút nào rồi, cậu ta có vẻ là loại người ma mãnh và lắm chiêu trò, nhìn tướng mạo rất tiểu nhân phải không?
_ Em cũng thấy vậy, mỗi lần cậu ấy đến Phạm Gia, đôi mắt liếc dọc, liếc ngang là em đã cậu ta không tốt đẹp gì rồi. Mà em thấy đám anh Hưng bảo cậu ta đang chiếm ưu thế, hầu hết các cổ đông đều muốn đưa cậu ta lên chiếc ghế chủ tịch, không biết bà nội và cậu Khiêm sẽ chống đỡ kiểu gì đây.

Cô chưa từng làm việc trong công ty, cũng chẳng hiểu biết gì chuyện đấu đá của những người có quyền, có tiền. Những thông tin mà cô biết được chỉ là qua các tờ báo hoặc là qua miệng người khác, mà những tin tức này cô nghĩ chỉ lên tin một nửa bởi những tin tức thật sự, những điều bí mật xảy ra trong nội bộ công ty thì chỉ có những người trong cuộc mới biết được. Vậy nên lúc này chưa thể nói trước được điều gì, kẻ mạnh chưa chắc đã là kẻ chiến thắng, mà là kẻ chiến thắng mới chính là kẻ mạnh.

Có điều muốn chạm tay được đến chiến thắng thì phải trải qua được vô vàn sóng gió, Phạm Gia bây giờ quả thật rất hỗn loạn, ngày nào cũng có chuyện không vui ập đến khiến nếp nhăn trên khuôn mặt bà nội càng ngày càng nhiều thêm.

Ngày hôm nay là một ngày tồi tệ với Phạm Gia, khi cô và cái Vân còn chưa về đến nhà thì đã nghe thấy người dân túm lại bàn tán với nhau:

_ Các ông các bà biết chuyện gì chưa?
_ Có chuyện gì thế?
_ Bà cả Phạm Gia đâ.m ch.ế.t người rồi, nghe nói đâu nạn nhân là quản gia trong nhà
…………….