Giọng nói quỷ dị này có đang mơ thì cô cũng biết được là của ai, nhưng dù có nghe đi nghe lại bao nhiêu lần thì cô vẫn luôn cảm thấy ám ảnh. Giọng nói mang hơi thở từ cõi âm, phảng phất nỗi hận thù khiến cô nổi gai ốc. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi, cổ họng bị tắc nghẹn ú ớ không kêu lên lời.
Phải mất vài phút sau, cô mới có thể trấn tĩnh trở lại, đặt một tay lên ngực, cô từ từ mở mắt. Căn phòng quen thuộc hiện ra trước mắt cô, cô thở phào rồi nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn còn ánh nắng nhè nhẹ, cô khẽ cười, ngay cả khi ban ngày thì cô vẫn bị dọa cho ch.ế.t khiếp.
Nhưng mà…. Nương Thi tại sao lại có thể vào được phòng, tiếp cận được gần cô đến thế, từ ngày có lá bùa bình an trong người, cô không còn phải đối diện với những điều sợ hãi như thế này nữa, vậy chẳng lẽ lá bùa đã không còn tác dụng với cô ta.
Dù đau đớn nhưng cô vẫn cố gắng nhích người lên để tìm lá bùa ở dưới gối, nhưng lá bùa đã biến mất. Cô lục tung chiếc gối lên một lần nữa nhưng cũng không tìm thấy, lá bùa là vật hộ mệnh của cô nên cô gìn giữ rất cẩn thận, cô chỉ để hai chỗ duy nhất là dưới gối và sau chiếc ốp điện thoại mỗi khi ra bên ngoài. Bây giờ, cả hai chỗ đó đều không còn lá bùa, cô đoán chắc rằng lá bùa đã không cánh mà bay rồi, còn ai đã lấy nó đi thì vẫn còn là một ẩn số….
Không còn lá bùa bên cạnh mình, trong lòng cô bắt đầu dấy lên nỗi bất an. Người cô đang đầy thương tích, trong thời gian ngắn cô không thể chạy tới nhà bác Liên để xin lá bùa khác được, vậy nên cô không biết những ngày tiếp theo cô phải sống sao đây…
Đang nhăn mặt, cau mày vì bị mất lá bùa thì bỗng nhiên cô thấy cậu Thành xuất hiện ở trước cửa, nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt cô, cậu có chút lo lắng:
_ Vết thương vẫn khiến cô đau thế à, để tôi kiểm tra lại giúp cô.
Từ hồi cậu Khiêm hồi phục, cậu Thành không còn công việc gì ở trong Phạm Gia nên cậu cũng không thường hay đến nữa. Cũng từ sau đợt cậu giận cô đến nay cô mới gặp lại cậu, cậu vẫn điềm đạm, ân cần, chu đáo đúng với tính cách của một người bác sĩ.
Cậu xem vết thương rồi khử trùng và thay băng lại giúp cô, nhưng cô chỉ cho cậu đụng vào vết thương ở tay và chân, còn chỗ vết thương ở gần ngực thì nhất quyết cô không cho cậu động tới, cô cười ngại rồi bảo:
_ Chỗ đó tôi sẽ tự thay băng được.
_ Tay cô bị đau thế kia, cử động còn khó thì làm sao có thể tự khử trùng, thay băng được.
_ Nếu không làm được tôi sẽ nhờ cái Vân.
Cậu hơi nhíu mày lại nhìn cô:
_ Cô ngại đấy à? Cô cứ nhắm mắt vào, tôi làm nhanh thôi.
_ Tôi đã nói là tôi sẽ nhờ cái Vân mà, cậu cứ kệ tôi đi.
Trước sự cố chấp của cô, cậu Thành chỉ còn biết thở dài. Cậu ngồi im lặng nhìn cô không nói gì, còn cô thì không dám đối diện với ánh mắt đó của cậu, cô khẽ liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng đã dần tắt, những cơn gió heo may với cái se se lạnh của đầu mùa thu, chiếc lá vàng bay nghiêng trong gió. Cái thời tiết này khiến cho con người ta dễ nhớ nhung đến người trong lòng và đúng là tận sâu trong đáy lòng cô đang mong một người đi làm về….
Thời gian trôi dần trôi dần, trong phòng cô im ắng đến mức khiến cả hai rơi vào ngượng ngùng, mãi khi trời bắt đầu xẩm tối, cậu Thành mới khẽ lên tiếng:
_ Tại sao cô vẫn cứ cố chấp ở lại Phạm Gia cơ chứ, ở đây cô chẳng được gì ngoài những vết thương chằng chịt trên người. Sao cứ phải làm khổ bản thân vậy, cuối cùng cô cũng đâu có được người đó….
Cô có chút sững sờ quay mặt lại nhìn cậu Thành, nhưng rất nhanh cô hạ thấp ánh mắt xuống, cô nhìn vào bàn tay mình rồi thở dài:
_ Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì cậu mới chịu hiểu nhỉ, tôi là người của bà nội, chuyện đi hay ở là ở bà nội, tôi hiện tại không có quyền lựa chọn.
_ Tôi đã cho em quyền lựa chọn nhưng tại sao em không lựa chọn, chỉ cần bỏ ra 5 t.ỷ là có thể mua lại được em, nhưng tôi không làm vậy bởi tôi tôn trọng quyền quyết định của em.
_ Cậu tính mua lại tôi để làm gì, còn tôi thì làm người của bà nội hay người của cậu cũng có gì khác nhau đâu, cũng chỉ là kiếp ở đợ đến trả nợ mà thôi…
_ Khác chứ, tôi mua em để em thoát ra khỏi Phạm Gia và để em được tự do, tự do làm điều mình muốn và tự do quyết định cuộc đời của mình. Tôi không hề bắt em đi theo để cung phụng tôi, hầu hạ tôi.
Lần này cô quả thực hết sức bất ngờ, cô nhìn cậu bằng ánh mắt khó tin, cô ngờ vực hỏi cậu:
_ Tại sao cậu lại bỏ số tiền lớn như vậy chỉ là để tôi được tự do, tại sao cậu lại nhọc tâm vì tôi đến thế???
_ Bởi vì tôi thích em đó.
Từng câu từng chữ đó đã đánh động đến cô, cô ước mình đã nghe nhầm nhưng không, cậu nói rất chậm rãi và rõ ràng khiến cô không thể nào tự dối mình được. Trong lòng cô bối rối, cô luống cuống không biết phải trả lời ra sao nữa. Trái tim cô đã dành trọn cho một người rồi, cô còn tự nói với lòng mình, nếu không phải là người đó thì sẽ chẳng là ai khác, vậy nên trái tim cô mãi mãi sẽ không bao giờ thay đổi.
Cô ngẩng mặt lên nghiêm túc nói với cậu:
_ Đừng thích tôi, tôi chẳng có điểm gì để cậu thích cả, tôi vừa học dốt, vừa xấu xí, lại còn nghèo. Một người không có tài cáng gì như tôi, không đáng để cậu phải tốn công, tốn sức, tốn tiền của đâu.
Đúng là nhìn vẻ bề ngoài thì cô không có gì nổi bật cả, nhưng nếu yêu một người bằng vẻ đẹp bên ngoài thì đối với cậu điều đó quá tầm thường. Cậu là ai chứ, là một bác sĩ giỏi, còn là con cháu dòng dõi Phạm Gia, gái đẹp bên cạnh cậu không thiếu nhưng cậu lại chỉ để tâm đến người con gái bình dị có tấm lòng lương thiện. Cậu đã chứng kiến cô chăm sóc cho cậu Khiêm ra sao, lo lắng cho cậu ấy thế nào, cậu là người đã đi cùng cô qua những ngày tháng đó nên có thể nói cậu đã hiểu rất rõ về con người cô. Cô là một cô gái đơn thuần và trong trẻo, cô không tính toán hay vụ lợi, đã có những lúc cậu cảm thấy ngưỡng mộ xen lẫn ghen tỵ tình cảm và sự chân thành cô dành cho cậu Khiêm.
Tìm một người đẹp đối với cậu quả thật rất dễ nhưng để mà tìm được một cô gái giản dị, tốt bụng và sống hết mình vì người khác như cô mới là khó. Vậy nên cậu trân trọng cô, người con gái đã làm cậu xao động ngay từ những ngày đầu gặp mặt.
Dù đã biết trước câu trả lời của cô nhưng trái tim cậu vẫn không ngừng đau đớn, rên rỉ. Cậu đứng dậy ngoảnh mặt bước đi để che giấu ánh mắt buồn đến tuyệt vọng của mình, cậu mắng cô là loại người cố chấp nhưng chính cậu cũng là người chấp niệm, dù biết cô sẽ không thuộc về cậu nhưng cậu vẫn muốn theo đuổi cô đến cùng.
Cô thẫn thờ nhìn theo bóng dáng cậu Thành đi khuất, cậu ấy là một người tốt, dù cho cậu Khiêm có nghi ngờ cậu ấy thì cô vẫn một lòng tin tưởng. Còn tình cảm của cậu cô không thể đáp lại, bởi cô nghĩ cậu giỏi giang như vậy, tốt như vậy, cậu xứng đáng có được một cô gái xinh đẹp và phù hợp với cậu hơn cô gấp trăm ngàn lần.
Đang nằm nghĩ ngợi thì bỗng cô nghe thấy tiếng xe ô tô của cậu Khiêm trở về, bất giác khóe môi cô nở một nụ cười. Chẳng quá mong cầu rằng cậu sẽ ở bên cạnh cô, chỉ cần biết cậu đã về nhà an toàn, khỏe mạnh là cô đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi.
Một lúc sau cái Vân đem cháo xuống cho cô, vì cô không tự xúc được nên nó phải bón cho cô từng xìa một. Cô phiền muộn bảo:
_ Chị cứ làm phiền em hoài à, hay thôi em cứ để bát cháo đó rồi lên nhà đi, kẻo bà nội không thấy em đâu lại trách phạt, hôm nay nhà đang có khách mà.
_ Chị không phải lo đâu, cậu Khiêm cho phép em xuống đây chăm sóc cho chị rồi mà. Dạo này em thấy hai người có vẻ mập mờ lắm ấy nha, cậu Khiêm tự dưng biết lo lắng cho người khác đúng là điềm lạ…. Hay là…. giữa hai người đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nghe thấy cái Vân nói, khuôn mặt cô khẽ ửng đỏ, thế nhưng cô làm sao dám nói sự thật là cô đã ngủ với cậu, vả lại cậu lo lắng cho cô là bởi cô bị thương trong Phạm Gia, đường là chủ nhân của Phạm Gia, cậu phải có trách nhiệm với cô là lẽ đương nhiên rồi.
Cô nhìn cái Vân, lườm lườm nó một cái rồi bảo:
_ Em chỉ nghĩ linh tinh là nhanh thôi, nếu cậu có tình cảm với chị thì đã giữ chị lại làm vợ chứ sao một hai đòi đuổi chị đi.
_ Đúng chị nhỉ, chị hết lòng chăm sóc cho cậu, vậy mà cậu lại không biết…
_ Cần gì cậu phải biết đâu, dù gì thì đó cũng là trách nhiệm của chị, nhờ lấy cậu mà nhà chị được trừ nợ rồi còn được bà nội hỗ trợ cho gia đình chị rất nhiều. Phải nói sao nhỉ? Bà nội đã cứu sống gia đình chị một mạng, so với công chị chăm sóc cậu thì đâu thấm gì. Tính ra thì nhà chị được hời hơn đó chứ.
_ Nhà chị thì được hời rồi nhưng còn chị thì sao?
_ Chị không sao cả, Phạm Gia đâu có đối xử bạc đãi gì với chị, ngược lại chị còn cảm thấy ở đây còn có người lo lắng, chăm sóc cho chị mỗi khi chị đau ốm, như vậy chẳng phải là cuộc sống ở đây cũng rất tốt hay sao?
_ Dù tốt như thế nào cũng không bằng ở nhà với bố mẹ được.
Nghĩ đến gia đình cô lại cảm thấy chạnh lòng, bố mẹ cô có thật sự thương yêu cô không cô cũng chẳng rõ bởi cô chưa từng cảm nhận được sự lo lắng, nuông chiều từ họ. Trước kia khi còn ở nhà, ốm cô tự uống thuốc, bị thương thì tự mình băng bó, bố mẹ cô luôn nói họ rất bận, chị em cô phải biết tự chăm sóc cho mình nhưng điều đáng buồn cười là khi chị Quỳnh bị ốm thì cô không còn thấy ba mẹ bận nữa, họ ngày đêm bên cạnh chị, lo lắng, chăm sóc cho chị.
Hồi đó cô chỉ nghĩ đơn giản vì chị là niềm tự hào, là viên ngọc sáng của gia đình nên được ba mẹ nuông chiều hơn là lẽ đương nhiên nhưng bây giờ ngẫm lại thì cô thấy rõ sự thiên vị của ba mẹ dành cho chị.
Cô ước rằng giá như buổi chiều hôm đó cô không về nhà tìm chị thì chắc có lẽ gia đình trong mắt cô vẫn là tốt đẹp nhất và cô đã không phải đau lòng mỗi khi nghĩ về gia đình của mình. Cô hiện tại không muốn trở về đó nữa, nhiều lúc cô còn nghĩ rằng chính cô mới là đứa con nuôi chứ không phải là chị Quỳnh…
Cô thở dài nhìn cái Vân rồi khẽ hỏi:
_ Ba mẹ em chắc yêu thương em lắm nhỉ?
Nhắc đến ba mẹ, đôi mắt cái Vân bỗng sáng lên, cô thấy được cả niềm hạnh phúc trong đôi mắt ấy, nó cười tít mắt rồi bảo:
_ Vâng. Ba mẹ thương em lắm, dù ba mẹ em bận nhưng tuần nào cũng đến thăm em, còn làm bánh gấc cho em ăn nữa.
_ Ba mẹ em tuần nào cũng đến đây sao chị không bao giờ gặp nhỉ?
_ Ba mẹ em làm sao dám bước chân vào Phạm Gia, chỉ dám đứng ở gần cổng thôi.
_ À…. Mà mẹ em biết làm bánh gấc hả?
_ Dạ, mẹ em biết làm nhiều loại bánh lắm, nhưng tại em thích ăn bánh gấc nên mẹ chỉ làm bánh gấc cho em thôi, mà chị thích ăn bánh gì, để vài hôm nữa em nói mẹ làm cho chị….
Cô chưa kịp lên tiếng trả lời thì ở bên ngoài có tiếng quản gia Tự gọi cái Vân, nó nghe thấy quản gia Tự gọi liền để vội bát cháo xuống bàn rồi lật đật chạy ra ngoài. Thật ra cô định nói với nó cô cũng rất thích ăn bánh gấc, nhưng vì trước đây chị gái cô chỉ thích ăn bánh bao nên mẹ cô chỉ hay làm bánh bao chứ chưa một lần làm cho cô món bánh gấc.
Cô quả thật cảm thấy có chút ghen tị với cái Vân, gia đình yêu thương nó như vậy thật nào mà ngày đêm nó mong ngóng được về nhà, về vòng tay của ba mẹ.
Những suy nghĩ tiêu cực và không vui vẻ này khiến cô chẳng còn chút sức sống, cô chán nản với lấy chiếc điện thoại định gọi cho bác Liên nói chuyện cho đỡ buồn nhưng vì sợ bác bận nên cô lại bỏ chiếc điện thoại vào túi.
Lần trước bị phạt đánh, cô cũng bị thương phải nằm một chỗ nhưng hồi đó có cậu Khiêm ở cùng phòng nên cô không cảm thấy buồn chán chút nào. Còn bây giờ cô phải nằm một mình với bốn bức tường, cảm thấy thời gian trôi sao mà chậm thế, mới có một ngày trôi qua mà cô cứ cảm tưởng như cả tuần rồi. Cô khẽ thở dài hướng ánh mắt ra phía bên ngoài, cô biết rõ bản thân đang mong chờ điều gì, nhưng cuộc đời này vẫn luôn trớ trêu với cô như thế, người cô mong chờ thì không đến, còn người cô không hề muốn gặp nhất thì lại bất ngờ đứng trước mặt cô.
Chị Linh nhìn cô chằm chằm, trên miệng nở một nụ cười đầy giễu cợt:
_ Bộ dạng này đúng là hợp với cô thật đấy, giờ chắc là cô không thể mạnh mồm được nữa rồi nhỉ?
Cô nhắm mắt lại mệt mỏi không muốn trả lời, càng không muốn nhìn bộ mặt kênh kiệu của chị ta. Nhưng chị ta nào có để cho cô được yên, chị ta dùng tay ấn vào vết thương ở chân của cô khiến một bên chân của cô đau nhói, cô nhăn mặt rồi tức giận nói:
_ Chị bị đi.ê.n à?
_ Tưởng cô ch.ế.t rồi hóa ra vẫn còn sống.
_ Tôi còn sống nên chắc chị buồn lắm nhỉ?
Chị ta cười khẩy:
_ Cô sống hay ch.ế.t chả liên quan gì đến tôi, tôi chỉ xuống đây xem thử cô sống dưới thân phận người làm thì sẽ thảm hại tới mức nào, nhưng không ngờ là cô thảm hại tới mức người không ra người mà ma không ra ma thế này, quả thật nhìn cô tôi muốn buồn nôn quá.
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, đến nước này cô cũng chẳng muốn nhẫn nhịn, cô nở một nụ cười nhạt đáp trả:
_ Tôi thành ra như vậy mà vẫn có người ghen tỵ, tính toán, so đo với tôi, chứng tỏ tôi cũng không phải tầm thường đâu nhỉ?
_ Nực cười, cành vàng lá ngọc như tôi mà phải đi ghen tỵ với cô á, cô bị ngáo quyền lực à, hay vẫn nghĩ mình là phu nhân của Phạm Gia.
_ Nếu tôi là chị, tôi sẽ chẳng xuống tận đây để đôi co với một đứa người làm đâu, làm vậy khác nào chị đang tự hạ thấp bản thân mình, thật kém sang.
Khuôn mặt trang điểm đậm của chị Linh khẽ chau lại, chị ta ném ánh mắt sắc lạnh về phía cô. Sau đó lại chơi cái trò cực kỳ hèn hạ và bẩn thỉu, chị ta dùng móng tay bấm vào vết thương trên người cô rồi nghiến răng nói:
_ Đau không?
Cô đau đớn co rúm người lại, khuôn mặt cô đã chuyển từ hồng thành màu trắng bệch. Cô cảm tưởng như vết thương của mình đang bị móng tay chị ta chọc thủng, cô cố gắng giãy giụa nhưng càng giãy thì chị ta càng mạnh tay hơn. Cơn đau đớn buốt đến tận óc khiến cả người cô gần như bị tê liệt, lúc này vì không chịu đựng nổi nữa nên cô đã bật khóc, bật khóc vì đau đớn, bật khóc vì thương cho chính bản thân mình.
Nhìn thấy những giọt nước mắt của cô chị ta càng hả hê, càng bấm sâu vào vết thương hơn nữa, chị nói nhỏ vào tai cô:
_ Cầu xin tôi đi tôi tha cho….
Cô phẫn uất nhìn người phụ nữ đứng trước mặt, chị ta thật bỉ ổi và không có lòng tự trọng, cô mím chặt môi sau đó cố gắng với tay cầm bát cháo trên bàn đổ vào cánh tay chị ta, dù bát cháo không còn nóng, chỉ còn âm ấm thôi nhưng cũng đủ làm chị ta giật mình buông tay khỏi vết thương của cô.
Chỉ có điều cô không ngờ rằng, vào đúng lúc này cậu Khiêm lại từ đâu bước đến, cậu lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái sau đó vội vàng đến xem vết thương trên cánh tay chị Linh, giọng cậu hỏi chị ấy ấm áp hơn bao giờ hết:
_ Em có sao không?
Chị Linh có người bênh vực liền sụt sùi:
_ Em không sao đâu, chỉ hơi rát chút thôi.
Cậu Khiêm nhẹ nhàng xem vết bỏng trên tay của chị, sau đó nói với chị:
_ Trên phòng anh có thuốc bôi, lên đó anh bôi cho.
Chị Linh e thẹn gật đầu rồi quay qua ôm chặt lấy cánh tay anh, hai người bọn họ tình tứ rời khỏi phòng cô, chẳng ai còn thèm đoái hoài đến cô nữa. Nhìn hai bóng lưng của bọn họ, cô cũng phải cảm thán rằng, quả thật rất đẹp đôi….