Mọi người trong nhà khi nghe thấy quản gia Tự hét lên như vậy thì liền hoảng sợ chạy vào phòng cậu Khiêm xem tình hình. Trong phòng, Gia Thành vẫn đang đánh giá tình trạng hồi phục của cậu Khiêm, thấy mọi người nhốn nháo chạy vào, Gia Thành có chút bất ngờ, anh nói nửa đùa nửa thật:
_ Phòng tân hôn của người ta mà mọi người kéo nhau lên đây làm gì mà đông thế, chả lẽ tò mò đêm động phòng của người ta hay sao???
Gia Thành vừa nói vừa cười khiến bà Kính thở phào nhẹ nhõm, bà kéo tay Gia Thành lại nói:
_ Vừa nãy bà nhìn thấy một con chim đen bay từ phòng thằng Khiêm ra, bà cứ sợ là có người về bắt nó đi chứ.
_ Vậy sao, con mải khám cho anh ấy nên không để ý. Lúc vừa nãy nhịp tim của anh Khiêm đập rất nhanh nhưng bây giờ lại trở về bình thường rồi, sức khỏe của anh vẫn ổn, bà không phải quá lo lắng đâu.
_ Ừ vậy bà cũng thấy yên tâm, nhưng khả năng hồi phục của thằng Khiêm có hy vọng không con?
Gia Thành thở dài:
_ Ngày nào bà cũng hỏi con câu này, nhưng câu trả lời của con vẫn như mọi hôm, để một người sống thực vật phục hồi được là rất khó, chỉ có thể chờ kỳ tích xảy ra mà thôi. Vậy nên bà đừng có hy vọng nhiều.
Phạm Gia Thành là cháu họ của bà Kính và là bác sĩ riêng của cậu Khiêm. Cả dòng họ theo con đường kinh doanh nhưng Gia Thành lại chọn làm bác sĩ, đó là ước mơ từ nhỏ của cậu ấy. Ban ngày Gia Thành vẫn làm trong bệnh viện, đến chiều khi hết giờ làm cậu Thành sẽ về thẳng Phạm Gia để thăm khám cho cậu Khiêm.
Bà Kính rất quý mến và tin tưởng đứa cháu họ này, Bà gọi Đào lại gần giới thiệu với Gia Thành, sau đó bà chỉ vào người nằm bất động trên giường rồi bảo:
_ Chắc con biết người này là ai rồi chứ, nó là Phạm Gia Khiêm, là chồng của con.
Nói đến đây, bà liền cầm tay Đào đặt lên tay cậu Khiêm, bà xúc động:
_ Con hãy yêu thương và chăm sóc nó thật tốt nhé…..
Tuy cậu Khiêm nằm bất động không biết gì nhưng vì lần đầu tiên được nắm tay đàn ông nên Đào vẫn cảm thấy ngượng ngùng. Cô còn bị bối rối hơn nữa khi nhìn lên khuôn mặt của người mà cô gọi là chồng, tuy gương mặt có nhợt nhạt và thiếu sức sống nhưng cũng không thể che được những đường nét đẹp như tạc tượng trên khuôn mặt cậu. Đào thầm nghĩ trong lòng, nếu không phải vì chồng cô sống thực vật thì cô còn lâu mới có cửa được bước chân vào Phạm Gia.
Cô chỉ đứng im nhìn chồng mình chứ không biết nói gì cả, mọi người trong nhà biết ý nên đi xuống dưới nhà hết, bà nội trước khi đi còn quay lại dặn cô:
_ Con ở trên đây tắm rửa, nghỉ ngơi chút cho khỏe đi nhé. Quần áo đã có sẵn ở trong tủ, thích bộ nào thì cứ lấy mà mặc.
Đào lễ phép ” Dạ” một tiếng, sau đó chờ cho bà nội ra khỏi phòng cô cũng vội vã chạy vào trong nhà tắm rửa sạch lớp phấn trên khuôn mặt của mình. Vì cô bị dị ứng với phấn nên mới trang điểm có một lúc thôi mà mặt cô đã ngứa râm ran lên rồi.
Cô rửa sạch mặt xong rồi đi tắm luôn, lúc tắm xong ra bên ngoài thì bắt gặp cậu Thành đang đứng trong phòng. Cậu Thành có lẽ sợ chị dâu hiểu lầm nên vội giơ ống nghe y tế lên giải thích:
_ Tôi để quên đồ nghề nên vào lấy. Xin lỗi chị nhé, tôi quên mất là trong phòng còn có cả chị nữa.
_ Không sao đâu cậu, cậu cứ tự nhiên.
Cậu Thành nở nụ cười rồi quay người định bước đi, nhưng dường như cậu đã nhìn thấy gì đó nên liền quay người lại, cậu nhìn chăm chăm vào gương mặt của Đào rồi lo lắng hỏi:
_ Mặt chị bị làm sao vậy? Hình như là bị dị ứng rồi.
Đào nghe cậu Thành nói vậy liền đưa tay lên sờ vào má mình, cô hỏi lại cậu Thành:
_ Mặt tôi đỏ lên rồi sao??
Cậu Thành gật đầu, sau đó bỏ chiếc balo trên vai xuống lấy ra một tuýp thuốc nhỏ, cậu đặt tuýp thuốc vào tay Đào rồi bảo:
_ Thuốc này chữa dị ứng tốt lắm, chỉ cần bôi một tí là da sẽ dịu ngay thôi. Chị vào phòng tắm soi gương rồi bôi luôn đi, chứ để thêm tí nữa là ngứa và rát lắm đó.
Đào gật đầu cảm ơn cậu Thành rồi chạy vào nhà tắm bôi thuốc. Đúng là thuốc của cậu Thành hiệu nghiệm thật, bôi đến đâu là da mặt mát tới đó. Chỉ sau một lúc, những vết mẩn đỏ trên mặt Đào dần dần biến mất. Cũng may gặp được bác sĩ đúng lúc nếu không khuôn mặt Đào tối nay sẽ khó coi lắm.
Cậu Thành đã ra khỏi phòng từ lúc nào, trong phòng chỉ còn Đào và người chồng nằm bất động. Đào rón rén bước lại gần giường chồng mình rồi giơ tay lên chào:
_ Chào cậu, tôi tên Thu Đào, là vợ của cậu….
_ Phải nằm yên một chỗ thế này chắc cậu buồn lắm nhỉ, từ giờ tôi sẽ nói chuyện thật nhiều với cậu để cậu không còn cảm thấy buồn chán nữa nhé.
_ Hôm nay trong nhà tôi có xảy ra chuyện nên tôi phải thay chị gái lấy cậu, mọi chuyện diễn ra đột ngột quá khiến tôi chẳng thể chuẩn bị được gì, tôi chỉ có cái vòng phong thủy này tặng cậu thôi, mong cậu luôn được bình an.
Nói rồi, Đào đeo chiếc vòng phòng thủy vào tay cho cậu Khiêm, bàn tay của cậu không những đẹp mà lại còn rất ấm, tự nhiên Đào lại muốn nắm lấy bàn tay cậu, không phải vì Đào đã thích cậu rồi đâu mà Đào chỉ muốn an ủi cậu. Một người vẫn còn tuổi xuân phơi phới như cậu mà phải nằm liệt một chỗ quả thật là đáng thương.
Vì Đào ngồi quay lưng với cửa phòng nên không hề biết có người đang đứng ở cửa nhìn, chỉ khi người đó lên tiếng, Đào mới giật mình quay lại:
_ Con mời mợ xuống ăn cơm ạ.
Đào vội đặt tay cậu Khiêm xuống rồi đứng bật dậy, cô bẽn lẽn gật đầu rồi cùng Vân đi xuống dưới nhà. Lúc đi xuống bậc thang, cái Vân vừa tủm tỉm cười vừa nói:
_ Mợ mê cậu rồi đúng không? Cậu chủ đẹp trai thế cơ mà.
Nghe cái Vân hỏi, Đào ngại ngùng đỏ hết cả mặt, cô lấp lửng:
_ Đâu có…..
_ Mợ còn dối nữa, vừa nãy con thấy mợ nắm tay cậu tình cảm lắm mà.
Cô đã nói không phải rồi mà cái Vân cứ cố tình trêu chọc khiến cô chẳng buồn giải thích nữa, kệ nó muốn nghĩ sao thì nghĩ, mà kể cả cô mê chồng mình thật thì cũng chẳng có gì là sai.
Lúc này, ở phòng ăn mọi người đã có mặt đông đủ ở đó, Đào chào mọi người rồi ngồi xuống bên cạnh bà nội. Trước khi vào bữa ăn, bà nội giới thiệu từng người cho Đào làm quen và chào hỏi. Phạm Gia bây giờ chẳng khác nào nữ nhi quốc, từ trên xuống dưới toàn là phụ nữ. Trụ cột trong nhà là bà nội rồi đến mẹ chồng cô, sau đó là chị dâu và bé Su.
Câu chuyện Phạm Gia bị trùng tang không ai là không biết đến, người trong vùng truyền tai nhau bàn tán mấy tháng trời, Đào cũng nghe được chuyện đó nhưng lúc ấy cô chẳng mấy bận tâm đến vì cô nghĩ chuyện của nhà người ta không có liên quan gì đến cô cả. Vậy mà không ngờ chỉ trong một ngày, cô lại trở thành con dâu nhà họ.
Bữa tiệc đón dâu mới tổ chức gọn nhẹ trong bữa cơm gia đình, một bữa cơm ngon với đầy đủ sơn hào hải vị nhưng chẳng có ai buồn động đũa. Bà nội thấy không khí quá ảm đạm liền lên tiếng giục:
_ Ơ hay, hôm nay là ngày đón dâu mới về, nhà có thêm thành viên thì các con phải vui lên chứ. Nào tất cả người làm trong nhà cũng ngồi xuống đây ăn cùng cho đông vui.
Người làm trong nhà nghe thấy bà nội nói vậy thì bất ngờ lắm, họ lén nhìn nhau rồi chẳng ai dám ngồi. Chỉ đến khi bà gằn giọng nói lại một lần nữa thì họ mới rón rén ngồi xuống. Bàn tiệc bây giờ đông người thật đấy nhưng không khí thì vẫn im lặng, chẳng ai nói với ai câu nào, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng thở dài phát ra.
Đến cuối bữa ăn, tự dưng bé Su ngây ngô hỏi:
_ Mẹ ơi sao ba đi lâu về thế, con nhớ ba lắm rồi, mẹ gọi ba về nhanh đi nhé.
Một câu nói ngây ngô khiến người khác đau lòng. Chị Hương đôi mắt ngấn lệ nhìn con gái, từng giọt nước mắt chảy dài trên hai gò má, chị nghẹn ngào bế bé Su lên rồi quay lại nói:
_ Con xin phép về phòng trước đây ạ.
Nhìn dáng người gầy tong teo của chị Hương mà Đào thấy xót xa, cú sốc mất chồng đã trở thành nỗi đau không gì bù đắp được trong cuộc đời của chị và cả những người phụ nữ trong Phạm Gia. Mẹ chồng cô thấy con dâu và cháu nội như vậy cũng không cầm được nước mắt. Bầu không khí vốn đã trầm lặng thì bây giờ lại càng thêm buồn thảm hơn.
Bà nội đặt bát đũa xuống bàn rồi không vui nói:
_ Chị phải mạnh mẽ lên để làm điểm tựa tinh thần cho con dâu và cháu nội của chị nữa chứ. Cả ngày con dâu chị làm việc trên công ty đã căng thẳng, mệt mỏi lắm rồi, vậy mà về đến nhà nhìn mặt chị cứ ủ rũ như đứa đám ấy, đến tôi còn thấy trầm cảm theo nữa là cái Hương.
Bà Thắm lau nước mắt, dù mặt bà có chút khó chịu nhưng giọng bà vẫn nhỏ nhẹ:
_ Chuyện cái Hương buồn là lỗi của con sao mẹ, tất cả mọi người trong nhà đều biết vì sao cái Hương nó buồn, mỗi mẹ là không chịu hiểu thôi.
_ Chị cho rằng tôi nói oan cho chị à, tôi già nhưng chưa lẩm cẩm nhé. Việc của công ty chị đã chẳng giúp được gì rồi, đến việc nhà chị cũng không quán xuyến nổi, tất cả cái Hương phải gánh vác cho chị hết. Thế mà bây giờ nó buồn, nó khóc, chị cũng chẳng động tâm vào hỏi han, an ủi nó, còn già mồm ngồi đây lý lẽ với tôi. Phạm Gia bao đời này chưa từng có cô con dâu nào mà vô dụng như chị cả. Đầu óc lúc nào cũng như trên mây thật khiến người khác phiền muộn.
Bà nội tuy là đang nói mẹ chồng Đào nhưng Đào lại cảm thấy nhột, Đào học không giỏi nên chỉ học hết cấp ba, từ trước đến nay, chị Thu Quỳnh luôn khinh miệt Đào là loại không có ước mơ, không có trí tiến thủ, nhưng Đào nghĩ rằng mỗi người trên đời này đều có quan niệm sống của riêng mình. Đối với Đào, tình yêu thương là điều quý giá nhất, Đào không mong cầu những thứ lớn lao, cô chỉ muốn một cuộc đời bình bình, an an bên cạnh những người thân yêu của mình.
Nếu không phải vì món nợ của gia đình thì có lẽ cả đời này Đào cũng không nghĩ đến chuyện lấy chồng. Cuộc sống bình yên của Đào bỗng chốc bị thay đổi, bữa cơm đầu tiên về làm dâu đã đầy sóng gió thế này thì không biết những ngày tiếp theo cuộc sống của cô sẽ ra sao.
Trước những lời nói đay nghiến của bà nội, mẹ chồng cô không chịu nổi mà đứng dậy bỏ ra bên ngoài, bữa cơm cứ vậy chẳng còn ai muốn động đũa nữa.
Thấy người làm bắt đầu rục rịch dọn dọn bàn ăn, Đào cũng lật đật đứng dậy dọn cùng, nhưng bà nội gọi Đào lại rồi bảo:
_ Việc đó là việc của người làm, còn con ra phòng khách ta có vài điều muốn nói với con.
Đào lễ phép ” Dạ” một tiếng, sau đó theo bà nội ra ngoài phòng khách. Đôi mắt bà lúc này cũng đã dịu hơn chứ không sắc lạnh như khi nãy nữa, bà ngắm nhìn Đào một lượt rồi mới lên tiếng:
_ Sáng mai chú Vinh tài xế sẽ đưa con đến bệnh viện nơi Gia Thành làm việc để khám sức khỏe, vì con sẽ phải xét nghiệm máu nên sáng mai con không được ăn sáng đâu nhé. Khám xong xuôi ta cho phép con về nhà ngoại làm lễ lại mặt, sính lễ ta đã chuẩn bị hết rồi, sáng mai cứ vậy là đi thôi.
_ Dạ vâng con cảm ơn bà.
_ Chị Loan đã nói với con rồi đúng không, nhưng ta vẫn muốn nhắc lại, nếu có bất cứ ai hỏi gì thì con cứ nói con vào nhà ta để làm giúp việc, tuyệt đối không được lọt sự thật ra bên ngoài, sẽ làm ảnh hưởng đến danh tiếng Phạm Gia. Còn con yên tâm, tuy về đây con có thể thiếu thốn tình cảm nhưng về vật chất thì ta sẽ không để con thiếu thốn bất cứ thứ gì, nếu con thích món đồ nào thì cứ nói với ta, không cần phải ngại ngùng gì nghe không?
Ngừng lại một chút, bà nội nhấp ngụm nước chè rồi thở dài nói tiếp:
_ Ta chỉ mong con thương thằng Khiêm thật lòng. Ta thì lo chuyện công ty bận tối ngày, còn mẹ thằng Khiêm thì con cũng biết đó, lúc nào cũng lơ mơ như người giời ấy, bây giờ ta chỉ biết trông chờ vào con, con hãy trò chuyện và ở bên cạnh nó thật nhiều nhé.
_ Dạ.
_ Con có điều gì muốn nói với ta không, nếu có chuyện gì cứ thoải mái nói, ta không ăn thịt con đâu mà con phải rụt rè thế.
Bà nội vừa nói vừa tủm tỉm cười làm Đào cũng cảm thấy dễ thở hơn. Cách bà nói chuyện với Đào nhẹ nhàng và ấm áp lắm, khác hẳn với khi bà nói chuyện với mẹ chồng cô.
Đào bẽn lẽn trả lời bà:
_ Con chỉ mong bà khỏe mạnh để gánh vác Phạm gia và giúp đỡ những người khó khăn. Phạm Gia trước nay luôn là tia sáng của những người nghèo khó và còn là ân nhân của cả vùng này nữa ạ. Nhà con cũng là nhờ Phạm Gia mới thoát nghèo, chỉ có điều do nhà con bất cẩn nên mới dẫn đến cháy hết cả trang trại.
_ Thế con không trách ta đã bắt con về để trừ nợ à?
_ Bà đâu có bắt ép đâu ạ, đó là gia đình con tự nguyện mà.
_ Một đứa bé thật hiểu chuyện. Được rồi, con về phòng nghỉ ngơi cho sớm đi để mai còn đi khám bệnh.
Đào đứng dậy chào bà rồi bước về phòng. Bà Kính nhìn đứa cháu dâu mới khẽ mỉm cười hài lòng, dù con bé học hành thấp nhưng được cái tính nết thật thà, chất phát, lại còn rất biết cách nói chuyện, chứ không như cô con dâu của bà, cả ngày cứ câm như hến, mặt mũi thì u ám nhìn phát bực.
Đào về phòng ngồi xuống bên cạnh cậu Khiêm, cô rất muốn nói chuyện với cậu nhưng nghĩ mãi chẳng biết nói chuyện gì, cuối cùng cô chỉ biết nói ” Chúc cậu ngủ ngon” rồi lên chiếc giường nhỏ được kê ở góc phòng, vì cô không phải là người suy nghĩ nhiều nên cô vào giấc ngủ rất nhanh, chỉ cần đặt lưng xuống giường chưa đầy một phút, cô đã có thể chìm vào trong giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chú Vinh đưa Đào đến bệnh viện khám sức khỏe. Gia Thành đã đứng cổng chờ sẵn, anh đưa cô đi làm thủ tục rồi dẫn cô đi đến từng phòng khám. Bà nội đã đặt lịch phòng khám vip cho cô nên cô không phải chờ đợi lâu như những người khác, các bác sĩ khám cho cô rất tận tình và tỉ mỉ. Chỉ có điều khi cậu Thành dẫn cô đến khoa sản, đôi chân cô liền khựng lại, cô ngại ngùng:
_ Phải vào đây khám nữa à cậu, tôi…..cảm thấy tôi rất bình thường, không có biểu hiện gì của bệnh lý ấy cả, có thể không cần khám được không?
Nghe những lời nói thật thà của chị dâu, Gia Thành không nhịn được mà bật cười, cậu nhẹ nhàng giải thích để chị dâu hiểu:
_ Chị biết lý do Phạm Gia cưới vợ cho anh Khiêm là gì mà phải không? Chị cần thăm khám trước khi làm các phương pháp sinh sản, xem chị và anh Khiêm phù hợp với phương pháp nào nhất. Chị không cần quá lo lắng đâu, tôi đã nhờ bác sĩ nữ khám cho chị rồi. Chị vào bên trong đi, tôi sẽ chờ chị ở bên ngoài.
_ Khám ở đây nữa là xong phải không cậu.
_ Đúng rồi.
_ Vậy cậu quay về làm việc đi, tôi tự lo cho mình được, cậu không cần mất công chờ tôi nữa đâu.
_ Hôm qua tôi trực đêm nên hôm nay được nghỉ. Với lại chúng ta là người nhà, chị không cần phải khách sáo. Chị nhanh vào trong đi không bác sĩ chờ.
Đào gật đầu rồi bước từng bước chậm chạp vào trong phòng khám, mùi thuốc sát khuẩn rồi tiếng lạch cạch của dụng cụ y tế kêu lên khiến Đào cảm thấy lành lạnh, gai ốc nổi khắp người. Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay Đào bây giờ mới biết đến phòng khám khoa sản, lần đầu tiên phải nằm lên chiếc giường khám kỳ lạ khiến Đào vừa sợ lại vừa ngại.
Đã vậy khi thăm khám xong ra đến bên ngoài, Gia Thành còn bảo:
_ Tôi đã xem các xét nghiệm của chị rồi, sức khỏe của chị rất tốt. Tháng sau, vào ngày thứ 2_3 của kỳ kinh, chị đến bệnh viện kiểm tra tiếp nhé.
Con gái mới lớn vẫn còn non nớt và e ấp lắm, đứng trước những lời nói thẳng tuột của Gia Thành, hai má Đào nóng bừng lên vì xấu hổ, cô trả lời cho qua chuyện rồi nhanh chóng ra về. Nhưng chưa kịp quay đi, Gia Thành lại nói:
_ Chắc bây giờ chị cũng đói rồi, chị ở lại ăn trưa đã rồi hẵng về.
_ Cảm ơn cậu nhưng hôm nay tôi về nhà lại mặt, giờ tôi phải về ngay để kịp ăn bữa trưa cùng gia đình rồi.
_ Vậy chị về cẩn thận nhé.
Đào chào tạm biệt cậu Thành rồi lên xe ra về. Về đến nhà, Đào đã thấy chị Thu Quỳnh đang ngồi vắt vẻo trên chiếc ghế nhựa xem TV, Đào lên tiếng chào hỏi:
_ Chị Quỳnh về nhà thăm ba mẹ ạ?
Thu Quỳnh nghe thấy tiếng em gái liền rời mắt khỏi TV, con Đào này hôm qua vẫn còn trông phèn phèn mà chỉ về Phạm Gia có một ngày đã hoàn toàn biến thành thiên nga, từ đầu đến chân rát toàn đồ hiệu đắt tiền.
_ Thiếu phu nhân Phạm Gia nom vẫn khác nhỉ, cao sang quyền quý quá, thế này tao có phải đứng lên hành lễ không nhỉ?
_ Chị cứ đùa, em vẫn chỉ là em gái của chị và là con gái của ba mẹ thôi mà.
_ Tao chị em gì với đứa ngốc như mày. Mà mày đưa cái túi xách của mày đây tao xem nào.
Đào đã quá quen với cách nói chuyện của chị Quỳnh nên Đào không cảm thấy khó chịu, Đào vui vẻ đưa chiếc túi xách của mình cho chị Quỳnh rồi vui vẻ:
_ Những thứ này toàn là đồ bà nội mua cho em đấy.
_ Ờ vậy hả, túi ” Gu Chì” cơ đấy, tao thích cái túi này rồi, mày đổi túi cho tao nhé.
_ Vâng. Chị thích thì cứ giữ mà dùng. À mà ba mẹ đâu rồi chị?
_ Buổi trưa thì chỉ có đi ngủ trưa thôi chứ còn đi đâu.
_ Vậy cả nhà ăn cơm rồi hả chị?
_ Ừ ăn rồi.
_ Thế còn cơm không chị, sáng nay em đi khám sức khỏe nên chưa ăn gì, giờ đói meo cả bụng rồi.
_ Còn ở trong nồi, vào mà vét.
Trong nồi còn đúng một bát cơm cháy, thức ăn đã hết nên Đào lấy một bát nước mắm ra chấm để ăn tạm qua cơn đói. Vừa ăn Đào vừa hỏi han chị Quỳnh:
_ Cuộc sống của chị với ba mẹ mới thế nào, chắc hai bác cưng chiều chị lắm nhỉ, có cô con gái vừa xinh lại vừa giỏi.
_ Ừ. Ba mẹ mua cho tao nhiều đồ lắm, có điều không xịn bằng đồ của mày thôi.
_ Đến bây giờ em vẫn chưa hết sốc đây này, nhưng dù là không có máu mủ nhưng chị em mình lớn lên cùng nhau nên vẫn sẽ là chị em của nhau nhé.
_ Biết vậy. Thôi tao đi về, chiều còn đi học nữa.
Chắc có lẽ tiếng xì xào nói chuyện của hai chị em đã đánh thức ba mẹ dậy, mẹ giữ chị Quỳnh ở lại chơi thêm với Đào lúc nữa nhưng chị không thể ở được, còn phải về soạn đồ lên thành phố để kịp giờ học.
Lúc này mẹ mới quay vào trong nhà nhìn Đào, thấy cô ăn cơm với nước mắm, bà liền trách:
_ Sao về mà không điện cho mẹ trước để cả nhà đợi con về cùng ăn.
Đào gãi đầu rồi cười tít cả mắt đáp:
_ Con quên mất.
_ Nhìn ăn có khổ không cơ chứ, muốn ăn gì để mẹ xuống bếp làm cho.
_ Không cần đâu mẹ, con ăn no rồi.
Nói đến đây, Đào ngừng lại rồi chỉ tay về phía bàn, Đào nói tiếp:
_ Lễ vật bà nội chuẩn bị cho con mang về để làm lễ lại mặt đó ạ.
_ Ui, bà thông gia thật chu đáo. Mà gia đình nhà họ đối đãi với con tử tế chứ.
_ Dạ.
_ Đó mẹ bảo mà, vào được Phạm Gia là có phúc lắm đó….
Phạm Gia không những trừ một nửa số nợ cho ba mẹ Đào mà còn giúp nhà Đào xây dựng lại trang trại để nuôi lợn nên trong mắt ba mẹ Đào, Phạm Gia không khác gì những vị thần. Mẹ Đào sùng bái Phạm Gia lắm, con gái mới về chơi một chút mà đã vội giục về, sợ dâu mới mà đi lâu quá bên nhà họ sẽ không thích.
Đào rất muốn ở lại nhưng trước sự cứng rắn của mẹ, Đào đành bất lực ra về, hay cho câu con gái đi lấy chồng về nhà mẹ đẻ chỉ là khách mà thôi.
Về đến Phạm Gia, Đào gặp mẹ chồng đang ngồi ngoài cửa, Đào lễ phép chào bà nhưng bà không đáp lại, cũng chẳng thèm nhìn Đào lấy một cái, miệng bà còn lẩm bẩm:
_ Chân vừa bước đến cửa, có con chim đen bay tới, là phúc hay là họa, là họa hay là phúc……