Đây là lần thứ hai cậu Thành hỏi cô câu này rồi, cô không biết ý của cậu đang muốn gì, là cậu thật lòng muốn giúp cô hay đằng sau đó còn có lý do nào khác. Nhưng dù là gì thì câu trả lời của cô cũng chỉ có một. Cô nhìn cậu nghiêm túc trả lời:
_ Tôi đã từng nói với cậu rồi mà, cuộc sống của tôi, tôi sẽ tự lo liệu. Còn bây giờ tôi không có quyền lựa chọn ở lại hay là đi, vận mệnh của tôi vẫn nằm trong tay Phạm Gia.
Chưa khi nào cô thấy cậu Thành bị mất bình tĩnh như lúc này. Hai bàn tay cậu đặt lên vai cô rồi siết chặt, ánh mắt sâu hút của cậu nhìn thẳng vào mắt cô, cậu gằn lên:
_ Chị được quyền lựa chọn mà, chị chỉ cần nói chị muốn tự do, tôi sẽ giúp chị.
Cô lắc đầu:
_ Tôi không muốn…..
Nhận được câu trả lời của Đào, cậu Thành bất lực buông thõng cánh tay xuống. Cậu không nói thêm một câu nào nữa mà lẳng lặng bỏ xuống dưới nhà. Chẳng phải tự nhiên mà hôm nay cậu lại cử xử thô lỗ như vậy đâu, tất cả là có lý do….
Bà nội đã chờ cậu sẵn ở trong phòng, hôm nay trên môi bà luôn nở nụ cười, vẻ mặt bà rạng rỡ hơn khi nào hết. Ngày hôm nay, hai tin vui đến cùng một lúc khiến tâm trạng bà phấn chấn lạ thường.
Bà đưa cho cậu Thành một chiếc phong bì dày cộp rồi nói:
_ Tiền lương của con ta đã chuyển khoản rồi, còn đây là ta thưởng thêm cho con, con đã vất vả nhiều rồi.
Cậu Thành đưa hai tay nhận lấy chiếc phong bì từ tay bà:
_ Con cảm ơn bà.
_ Ừ. Thông tin mà con báo cho ta lúc sáng sớm nay là chuẩn xác chứ?
_ Dạ. Con đã xét nghiệm máu beta HCG rồi ạ, người đó đã chuyển phôi thành công.
Bà nội gật gù:
_ Con làm tốt lắm, dù chưa biết giới tính đứa bé là trai hay gái, nhưng trong người đang mang giọt máu của Phạm Gia thì cũng đã là người của Phạm Gia, ta cũng nên có chút quan tâm. Ngày mai con sắp xếp cho ta và cô gái đó gặp nhau nhé, ta muốn nhìn xem, người đang mang thai cháu nội ta là người thế nào.
_ Người này….. bà cũng biết đó ạ.
_ Ta cũng biết sao? Là ai?
_ Là điều dưỡng Linh…. cô ấy muốn trả ơn cho Phạm Gia.
_ Thú vị thật, hóa ra lại là người quen. Nếu là con bé Linh thì ta yên tâm rồi, con bé quả là đứa sống có tình nghĩa, không uổng công ngày xưa ta cưu mang nó.
Nghĩ lại năm đó, vào một buổi sáng mùa đông, bà đang ngồi nhâm nhi tách trà thì từ bên ngoài, người làm chạy vào báo có một đứa bé bị bỏ rơi trước cổng Phạm Gia. Bà nghe thấy vậy liền vội vàng đứng bật dậy chạy ra ngoài cổng, một đứa bé đỏ hỏn đang nằm cọ quậy trong giỏ quần áo. Bà nhanh chóng bế đứa bé lên, ôm chặt vào lòng để sưởi ấm.
Đứa bé ấy sinh cùng năm với thằng Khiêm và thằng Thành. Năm đó, công ty đang trên đà phát triển nên bà rất bận, chỉ có thể đưa đứa bé cho con dâu một mình chăm sóc, nhưng mà con dâu bà không phải là đứa khéo, một tay không thể chăm được hai đứa, mà lúc ấy bên nhà ông Thức, ông nội thằng Thành đánh tiếng muốn nhận đứa bé ấy về nuôi vậy là bà đồng ý.
Từ đó con bé Linh được bên nhà ông Thức nuôi dưỡng và dạy dỗ. Con bé càng lớn, càng xinh đẹp và giỏi giang, cũng chính vì vậy mà bà cảm thấy tiếc nuối cho con bé, nếu lỡ sau này, vì chuyện đẻ thuê mà con bé không lấy được chồng thì quả thật là quá thiệt thòi cho con bé rồi.
Nhưng bà biết con bé nó không phải là đứa bốc đồng, chắc chắn là nó đã suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra quyết định này, vậy nên bà cũng sẽ không suy nghĩ gì nhiều nữa. Trong thời gian con bé mang bầu, và cả sau này, bà chỉ có thể bù đắp cho con bé bằng vật chất để con bé có cuộc sống thoải mái nhất.
Bà dặn dò cậu Thành:
_ Con hãy đưa cái Linh đến căn biệt thự ngoại thành, từ giờ cho đến lúc sinh, con bé sẽ sống ở đó. Và ta sẽ thuê thêm người để con bé được chăm sóc chu đáo hơn.
_ Vâng ạ.
_ Con còn chuyện gì muốn nói với ta nữa không.
_ Dạ không ạ.
_ Ừ. Vậy con đi làm đi, ta không làm mất thời gian của con nữa.
Cậu Thành chào bà rồi ra bên ngoài, lúc đi ngang qua Đào, cậu lướt qua thật nhanh vờ như không nhìn thấy cô. Còn cô thì vẫn giữ phép lịch sự, vẫn nở nụ cười chào hỏi cậu mặc dù biết cậu sẽ không đáp lại.
Cậu Thành đi được vài phút thì bà nội cũng ra ngoài chuẩn bị đi làm, trước khi đi bà dặn Đào:
_ Tối nay ăn cơm xong thì vào phòng ta nhé, ta có chuyện muốn nói với con.
_ Dạ…
Từ khi cậu Khiêm tỉnh lại, cô ít được gặp bà hơn bởi thời gian của bà chủ yếu là ở công ty, nghe chị Hương nói bà đang nỗ lực củng cố lại địa vị và uy quyền để sắp tới đây, khi cậu Khiêm khỏe hẳn, bà sẽ trao lại cái ghế chủ tịch hội đồng quản trị cho cậu.
Ngày Phạm Gia xảy ra chuyện, ai cũng bàn tán nhau rằng, thời kỳ hoàng kim của Phạm Gia đã sụp đổ, không sớm thì muộn Phạm Gia sẽ lâm vào cảnh phá sản. Thế nhưng rồi, đã hơn nửa năm trôi qua, công ty đã vượt qua thời kỳ khủng hoảng và Phạm Gia đã bình an vô sự.
Phạm Gia vượt qua sóng gió và bình an được đến ngày hôm nay là nhờ bàn tay lèo lái của bà nội. Ở cái tuổi như của bà mà vẫn còn đứng lên lãnh đạo được tài tình như vậy thì quả là đáng khâm phục.
Nhưng cùng với đó là những nếp nhăn trên khuôn mặt của bà ngày càng nhiều hơn, mái tóc đã thêm phần bạc trắng. Thương bà vất vả, buổi tối hôm đó, Đào trưng cho bà một hũ tổ yến rồi đem vào phòng cho bà.
Cô ngồi xuống bên cạnh, vừa bóp chân cho bà cô vừa hỏi:
_ Bà có chuyện gì muốn nói với con vậy ạ?
_ Lâu rồi ta với con không ngồi nói chuyện với nhau rồi nhỉ? Ta chỉ muốn hỏi han con chút thôi, con với thằng Khiêm dạo gần đây thế nào rồi.
_ Mối quan hệ của bọn con vẫn thế thôi ạ.
_ Vẫn không tiến triển gì à?
_ Dạ…..
Bà nội bỗng nhiên im lặng, bà chậm rãi ăn hết hũ yến sào rồi mới quay sang Đào nhẹ nhàng nói:
_ Tính ra thì con với thằng Khiêm cũng chưa là gì của nhau cả, nếu hai đứa cảm thấy không hòa hợp thì ta nghĩ tốt hơn hết là hãy dừng lại ở đây thôi, tránh sau này xảy ra những chuyện không hay.
Nói đến đây, bà nội khẽ liếc mắt nhìn Đào có ý dò xét, sau đó bà nói thêm:
_ Đây chỉ là suy nghĩ của ta thôi, còn con thấy thế nào thì cứ hãy nói cho ta biết.
Nghe lời nói nói của bà là Đào đã hiểu hết được ý của bà muốn gì rồi. Có điều bà là một doanh nhân, là người có học thức cao nên bà nói chuyện có phần tế nhị và khéo léo hơn. Chứ nói thẳng ra là cô chẳng có điểm gì xứng với Phạm Gia, xứng với cậu Khiêm cả, bây giờ cậu đã hồi phục trở thành người hoàn toàn bình thường, vậy nên cậu có quyền chọn lựa người vợ môn đăng hậu đối, một người vợ giỏi giang, có học vấn để cùng cậu lèo lái công ty.
Câu nói của bà tuy nhẹ nhàng nhưng lại rất thấm, câu nói ấy chẳng khác nào một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt cô để cô tỉnh mộng, những ngày qua cô đã mơ mộng hão huyền quá nhiều rồi, bây giờ là lúc cô cần phải xem xét lại bản thân mình.
Cô nở một nụ cười buồn:
_ Con thấy bà nói rất đúng ạ, tốt hơn hết là dừng lại ở đây thôi ạ. Nhưng mà còn số nợ của nhà con thì sao ạ? Con chưa làm được gì cho Phạm Gia, nếu cứ như vậy mà ra đi thì con thấy áy náy lắm.
_ Ai nói là sẽ cho con đi….
_ Vậy…. con sẽ ở lại làm việc cho Phạm Gia để trừ nợ được không ạ?
_ Nếu thế thì con phải làm việc cho Phạm Gia ta cả đời thì mới có thể trả hết số nợ đó được, như vậy ta thấy tiếc nuối cho cuộc đời của con quá. Ta có ý này, trong vòng 1 năm nếu con giúp ta tìm được người nội gián trong Phạm Gia và thu phục được Nương Thi thì ta sẽ trừ hết nợ cho nhà con, và để con được tự do. Con thấy thế nào.
Chuyện này quả thật đối với cô không phải là dễ nhưng so với số tiền kia thì có vẻ như cô được hời hơn rồi. Cô không dám chắc rằng bản thân có thể làm được không nhưng cô vẫn muốn thử, bởi cô đâu còn lựa chọn khác.
Cô gật đầu đồng ý với bà:
_ Dạ con sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể ạ.
_ Thời gian này đang là thời kỳ hết sức nhạy cảm, ta phải dồn hết tâm huyết cũng như quyền lực để đưa được thằng Khiêm ngồi lên được chiếc ghế chủ tịch, vì vậy mọi chuyện trong nhà ta không quán xuyến hết được, vậy nên ta nhờ cả vào con nhé.
_ Dạ. À mà bà ơi, cậu Khiêm đã hồi phục rồi nên con xin phép được chuyển phòng ạ.
_ Ừ. Con thích chuyển đến ở phòng nào, để ta cho người dọn dẹp và sắp xếp.
_ Con xin được chuyển xuống dãy nhà dành cho người làm ạ, con muốn ở bên cạnh phòng cái Vân.
_ Được, ngày mai ta sẽ cho người sắp xếp.
_ Dạ. Con cảm ơn bà…..
Bây giờ cũng đã muộn, Đào không muốn làm phiền bà nữa nên xin phép về phòng để cho bà còn nghỉ ngơi. Ra khỏi phòng bà, cô khẽ thở dài, vậy là đêm nay là đêm cuối cùng cô được ở cùng cậu.
Cô lên tới phòng cũng là lúc cậu vừa ở trong phòng tắm bước ra, nhìn đầu tóc cậu ướt sũng, cô nhăn mặt bảo:
_ Sao cậu tắm muộn thế, tắm muộn không tốt cho sức khỏe đâu.
_ Tôi quen rồi.
Cô gật gật đầu rồi nằm lên chiếc giường quen thuộc của mình nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn về phía cậu. Người đàn ông kia cô đã từng được chạm vào, đã từng được nắm tay và đã từng ngồi bên cạnh cậu suốt đêm để tâm sự, tưởng chừng như mối quan hệ của cô và cậu đã rất gần, rất gần rồi, vậy mà bây giờ, chỉ còn đêm nay nữa thôi là cô và cậu sẽ trở thành người dưng, sẽ chẳng còn chút liên quan nào đến nhau nữa.
Dường như cậu đã phát hiện ra ánh mắt của cô đang nhìn cậu chằm chằm, cậu đặt chiếc máy sấy lên bàn, quay mặt lại nhìn cô, cậu hỏi:
_ Cô nhìn tôi lâu như vậy là có ý gì? Hay là cô muốn sinh con cho tôi???
Đêm nay là đêm cuối cùng nên cô không muốn tranh cãi với cậu, cô chỉ lắc đầu rồi bật cười. Một lúc sau, chờ cho cậu sấy tóc xong, cô mới chậm rãi nói:
_ Ngày mai tôi chuyển đi rồi, căn phòng này trả lại cho cậu.
Cô chuyển đi đột ngột như vậy khiến cậu Khiêm có chút bất ngờ, cậu cau mày hỏi:
_ Cô chuyển đi đâu?
_ Tôi chuyển xuống dãy nhà dành cho người làm.
Tưởng chừng cậu chỉ hỏi qua loa vậy cho có lệ thôi, ai ngờ khi nghe thấy cô nói vậy thì khuôn mặt cậu bỗng nhiên tối sầm lại, cậu lớn giọng:
_ Trên nhà này thiếu phòng à mà cô phải xuống dãy nhà dành cho người làm để ở, tôi không đồng ý.
_ Tôi bây giờ đâu còn là người trong Phạm Gia nữa đâu mà được chọn phòng.
_ Trên danh nghĩa cô là vợ tôi kia mà…
Cô mỉm cười chua chát:
_ Cậu có bao giờ coi tôi là vợ của cậu chưa? Nói thẳng ra là tôi chưa từng bao giờ là vợ của cậu…… Cả trên danh nghĩa, cả trên giấy tờ, chưa có một ai công nhận. Tôi và cậu thật ra chỉ là hai người dưng mà thôi….
Phải khó khăn lắm cô mới có đủ bình tĩnh để nói ra được hết suy nghĩ trong lòng, nói xong cô vội vã quay mặt vào góc tường để giấu đi những giọt nước mắt đang chực trào nơi khóe mắt. Cả đêm hôm đó, cô không dám nhắm mắt một giây phút nào cả, bởi cô muốn trân trọng những giây phút cuối cùng còn được ở bên cạnh cậu.
Sáng hôm sau, cậu dậy từ rất sớm. Dường như hôm nay bắt đầu cậu sẽ đến công ty làm việc thì phải, cậu diện một chiếc áo sơ mi trắng và chiếc quần tây màu đen, bên ngoài khoác thêm chiếc áo vest. Bình thường cậu đã rất đẹp rồi, nay mặc bộ đồ này trông cậu càng thêm lịch lãm và quyến rũ.
Dù hình thể của cậu rất hấp dẫn nhưng cô không dám nhìn lâu, sợ bị cậu phát hiện. Cô lảng tránh nhìn ra chỗ khác rồi hỏi:
_ Cậu chưa khỏe hẳn mà đã định đi làm rồi à?
Cậu Khiêm không nhìn cô, bàn tay thon dài vừa thắt cà vạt vừa nói:
_ Tôi có thể nhấc bổng được cả người cô lên rồi đấy….. như vậy vẫn chưa đủ khỏe sao?
Nói xong, cậu xoay người đi thẳng xuống dưới nhà, còn cô thì cũng chuẩn bị bắt tay vào dọn dẹp đồ đạc của mình.
Thế nhưng bà nội đã gọi người làm đến phụ giúp nên cô cũng không mất quá nhiều thời gian. Chỉ hơn một tiếng là cô đã chuyển hết được đồ đạc về phòng mới. Cô rất thích căn phòng này, nhỏ nhỏ, xinh xinh và đặc biệt cô được tự do ra vào thoải mái mà không phải khép nép, dè chừng ai.
Dọn dẹp xong vẫn còn sớm nên cô xin phép bà về thăm nhà, nói là về thăm nhà nhưng thực chất là cô đến tìm bác Liên. Nhưng hôm nay là ngày rằm nên khi cô đến nhà bác thì bác đang bận rộn chuẩn bị đi lễ chùa. Thấy cô đến, bác cũng liền kéo cô đi theo, ngôi chùa ngay gần nhà bác nên chỉ đi bộ 5 phút là tới.
Lâu lắm rồi cô cũng không được đi chùa làm lễ cùng bác, cảnh vật ngôi chùa vẫn luôn yên bình và ấm áp, mỗi lần bước chân vào ngôi chùa, được ngồi tụng kinh cùng các thầy, cô luôn cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm và thanh thản đến lạ.
Tụng kinh xong, cô cùng bác Liên dâng hương hoa cúng phật. Tháng nào cũng thế, cứ đến ngày rằm và mùng một bác sẽ đi chùa lễ phật, sau đó bác sẽ ở lại chùa nấu cơm chay cho các thầy.
Ở nơi đây đông người qua lại nên cô không tiện nói chuyện, lúc bác nấu ăn, cô cứ thấp thỏm đi qua đi lại khiến bác cũng phần nào đoán được, bác nhìn cô hỏi:
_ Muốn nói gì, nói đi.
Cô nhìn trước, ngó sau rồi nói nhỏ vào tai bác:
_ Bác giúp con thu phục Nương Thi đi mà, bà nội nói nếu con thu phục được Nương Thi và tìm được nội gián trong nhà thì sẽ trừ hết nợ cho nhà con, và sẽ để con được tự do. Còn nếu không làm được thì con phải ở đợ cho Phạm Gia cả đời để trả nợ đó ạ, bác lỡ để con chôn vùi cả cuộc đời ở đó hay sao ạ.
Bác Liên khẽ nhếch khóe miệng lên rồi nhìn cô nói:
_ Sao??? Ta nói có sai đâu, đang là vợ của cậu cả trong nhà, bây giờ bị hất xuống làm đầy tớ rồi à?
_ Là tại con thấy mình không xứng thôi, với lại con là gán thân để trả nợ, chứ có phải cao sang quyền quý gì đâu mà dám đòi hỏi. Phạm Gia đối xử với con như vậy là đã quá nhân nhượng, ưu ái với con và cả gia đình con rồi.
_ Nhưng con có biết là con đã mắc mưu của bà nội rồi không?
_ Là sao hả bác, con không hiểu?
_ Các thầy cao tay và ngay cả bác đây còn không dám nhận làm chuyện này vậy mà con thì….. Con có biết rằng con đang đánh cược tính mạng của mình với qu.ỷ dữ không???