Ẩn Sát

Chương 52: Gợn Sóng.




Tháng tám năm 1997, Tokyo, Nhật Bản.

Gần đến nửa đêm, tiếng xe gắn máy, tiếng súng đột nhiên vang lên, qua ánh đèn mờ nhạt ở ngã tư đường, một số hộ gia đình chung quanh nhìn xuống phía dưới qua cửa sổ thủy tinh.

Tháng sáu năm nay, đồng baht Thái bị tấn công đầu cơ quy mô lớn, đến tháng bảy đã càn quét cả thị trường chứng khoán, cuộc khủng hoảng tài chính cơ bản đã hiện ra (Khủng hoảng tài chính tiền tệ Châu Á).

Cùng với tình hình rung chuyển tài chính của Đông Nam Á, lại nhớ đến cuộc khủng hoảng tài chính như cơn ác mộng tại Nhật Bản vào năm 1995 (khủng hoảng Đông Á), phần lớn người dân Nhật Bản vẫn còn bị ám ảnh cho đến bây giờ, gần một tháng qua, tình hình xã hội rung chuyển, hành động của các thế lực xã hội đen cũng trở nên nhiều hơn, chẳng qua không đốt lửa lên người mình, mọi người vẫn duy trì thái độ mắt nhắm mắt mở.

Nghe thấy tiếng xe gắn máy đi xa, mọi người đều thở phào nhẹ nhóm, không lâu sau, một đám thanh niên mặt đồ tây đen, ngực đeo thẻ xông vào một tòa nhà bắt mắt nhất trên quảng trường, đây là một bệnh viện.

Bởi vì liên quan đến vị trí, thường ngày ở đây không có nhiều người lắm, thời gian này lại càng ít người hơn, mắt thấy phần lớn những người này đều thiếu một ngón út tay phải, bảo vệ bên ngoài, một vài y tá và thầy thuốc đều vô ý thức nhường đường cho bọn họ. Cắt ngón út, đó là quy định khi nhập hội Sơn Khẩu Tổ.

"Có một người Trung Quốc bị trúng đạn ở vai vào đây không?"

"Không có, chưa từng thấy..."

Tay phải những thành viên Sơn Khẩu Tổ này đều vô ý thức đặt ngang hông, rất rõ ràng bọn họ đều mang súng, chẳng qua khi hỏi thăm về tung tích một người Trung Quốc, đa số bác sĩ, y tá đều lắc đầu.

Người còn làm việc vào thời điểm này cũng không nhiều lắm, ngoài hành lang không có ai cũng là chuyện bình thường, sau một lát, một thanh niên mặc quần áo hoa cực kỳ lòe loẹt, như một người đi nghỉ phép bước tới:

"Tôi đã xem xét ở xung quanh một lần, đúng là ở chỗ này, cho mấy người chặn cửa ra vào lại, những người còn lại chia nhau ra tìm."

"Vâng."

Sau đó, mọi người phân tán ra.

Vòng qua lầu một một vòng giống như đi dạo, người thanh niên kia thỉnh thoảng lại xoa mũi giống như bị cảm, một lát sau, hắn dừng lại trước cửa một thang lầu dẫn xuống tầng hầm, khi đi xuống lại gặp một y tá đi từ dưới lên:

"Này, tiên sinh, phía dưới là nhà xác, anh không thể đi vào."

Người tuổi trẻ kia vuốt vuốt cái mũi đã hơi đỏ lên, trên mặt nở nụ cười tà dị, bước tới gần y tá. Trên mặt y tá lộ ra vẻ sợ hãi, sau đó thân thể liền cứng đờ, bởi vì chẳng biết từ lúc nào trên tay người tuổi trẻ kia đã có thêm một khẩu súng máy.

Họng súng vén chiếc váy ngắn lên, nhẹ nhàng dừng lại giữa hai chân y tá.

"... Thật, thật, thật xin lỗi..."

Y tá kia lập tức chảy nước mắt ra, người đàn ông ghé vào bên cổ nàng hít mấy hơi, sau đó nói:

"Ừ, thơm quá, tiểu thư y tá, ta thực sự muốn vào xem, chỉ xem thôi, có thể giúp đỡ không."

"Được... Được..."

Y tá kia bị dọa phát khóc, người đàn ông thu súng máy lại:

"Thật quá cảm động, lần sau sẽ mời cô ăn cơm, đừng khóc, khóc sẽ không đẹp."

Hắn vừa nói, vừa tiếp tục đi xuống phía dưới, y ta kia thấy bóng dáng hắn biến mất trong tầm mắt mới hoảng sợ lảo đảo chạy trốn.

Đi từ thang lầu xuống tầng hầm, không khí lạnh lẽo phả vào mặt, lối đi nhỏ hơi tối, trong căn phòng bị ngăn bởi rèm bằng nhựa ở phía trước có ánh đèn chiếu ra, đó chính là nhà xác của bệnh viện, tiếng hát thoải mái mà lưu luyến cũng truyền đó, giọng nữ rất dịu dàng mà thân thiết.

"Đàn bò rừng biến mất trên thảo nguyên,

Biết có nhiều người sẽ tới;

Những người kia sẽ khai khẩn một vùng đất mới,

Dùng đôi tay mang lại sinh mạng mới cho nơi này.

Lúa mạch vàng óng trên thảo nguyên mênh mông,

Chẳng bao lâu, thành phố đã xuất hiện;

Hoan nghênh các anh chị em,

Đến với khoảng trời mới xinh đẹp nhất này..."

Khi nhân ra được tiếng hát này chính là tiếng Trung, người thanh niên kia vô ý thức nhíu mày lại. Nguồn truyện: doctruyen.me

Vén rèm lên, trong nhà xác đặt một chiếc bàn mổ, một cô gái vóc người thon gầy đưa lưng về phía này, vừa ca hát vừa giải phẫu thi thể, cắt các loại nội tạng ra để sang bên cạnh, nàng đột nhiên "A" một tiếng rồi xoay người lại, dùng tiếng Nhật không lưu loát lắm, nói:

"Tiên sinh, anh là ai? Nơi này không thể tùy tiện tiến vào!"

Mặc dù rất đẹp, nhưng quả nhiên là người Trung Quốc... Người đàn ông xoa mũi, lười không muốn trả lời nàng, tiện tay kéo một chiếc tủ sắt để thi thể người ra, nhìn qua rồi lại kéo ra một cái tủ khác.

Sau khi kéo ba chiếc tủ đựng thi thể ra như vậy, cô gái người Trung Quốc kia cần dao phẫu thuật, bàn tay đầy máu xông lên ngăn cản:

"Anh muốn làm gì!? Nếu anh muốn lấy thi thể thì phải đưa giấy tờ ra, sau khi được đồng ý mới có thể xem, ặc..."

Còn chưa nói hết, nòng súng máy đã chỉ lên trán nàng:

"Ra ngoài."

"Không, không được... Hành động thế này của anh là không được phép..."

Xem ra cô gái rất sợ nhưng rốt cuộc cũng không chịu lui lại, người đàn ông kia không nhịn được vung tay lên, cô gái lập tức lảo đảo lui lại mấy bước, đụng phải bàn mổ rồi ngồi ngay tại đó. Nàng cau mày ôm lấy vai trái, rõ ràng nơi đó đã bị thương.

"Quả nhiên, người Nhật Bản... đều là kẻ man rợ..."

Những lời này là dùng tiếng Trung nói nhỏ, song rõ ràng là người đàn ông kia hiểu được, vuốt vuốt mũi rồi tiếp tục đi kiểm tra những tủ thi thể khác. Đến khi đã kiếm tra một vòng nhà xác, hắn mới quay lại, ngồi xổm xuống bên cạnh cô gái, lần này hắn dùng thứ tiếng Trung không rõ ràng nói.

"Ừ, thực ra... Người Trung Quốc đều xem người Nhật Bản là lũ man rợ, còn người Nhật Bản lại xem người Trung Quốc là đám chết nhát, ta cảm thấy như thế rất tốt, là thái độ rất chính xác. Ta ghét nhất chính là đám người Nhật Bản thích người Trung Quốc hoặc người Trung Quốc thích người Nhật Bản, mọi người rõ ràng là kẻ địch, vậy tại sao còn phải thích chứ? Vì vậy, vị tiểu thư Trung Quốc này, chúng ta cứ tiếp tục hữu nghị mà căm thù nhau như vậy đi. Ta tên là Chư Thần Vô Niệm, có thời gian rảnh sẽ đến tìm cô chơi."

Hắn vừa nói vừa đẩy cửa nhà xác đi ra ngoài. Một lát sau, cô gái Trung Quốc từ mặt đất đứng dậy, tiếp tục giải phẫu thi thể. Đại khái làm như vậy thêm khoảng nửa giờ nữa, nàng đi bỗng nhiên đi tới trước một tủ thi thể, gõ tay lên đó mấy cái rồi mới mở ra, nằm ở bên trong đã là một người đàn ông trung niên bả vai vẫn đang không ngừng chảy máu.

"Trần tiên sinh, ông vẫn ổn chứ?"

"Ừ, có thể tiến hành."

Người đàn ông suy yếu đáp,

"Chẳng qua viên đạn trên vai..."

"Lập tức sẽ tốt rồi."

Cô gái bỏ găng tay nhựa đeo khi giải phẫu thi thể ra, năm ngón tay thon dài ấn lên bả vai người đàn ông, sau một lát, dưới tác dụng của một luồng sáng trắng nhu hòa, một viên đạn bắn ra ngoài từ miệng vết thương, mà sau khi lấy viên đạn ra, miệng vết thương kia thậm chí cũng không đổ máu chút nào, rõ ràng đó cũng là do tác dụng của dị năng.

"Đầu đạn đã được lấy ra, tạm thời sẽ không vì mất máu mà ảnh hưởng đến tính mạng, chẳng qua nội thương trong người Trần tiên sinh lại càng nghiêm trọng hơn, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không chuyển biến tốt đẹp được."

"Ồ."

Người đàn ông trung niên kia nhìn nàng, gật đầu khen:

"Dị năng của cô rất tốt, ta luyện võ nhiêu năm như vậy, vốn cho rằng cho dù là tổng bộ của Bùi La Gia cũng không phải sợ hãi, nào biết chỉ là một người trẻ tuổi như vậy lại có thể dễ dàng đánh bại ta, khụ... Người Nhật Bản tên Chư Thần Vô Niệm kia rất mạnh, hắn nói có thể trở lại tìm cô, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cô cũng rời khỏi đây nhanh đi. À, đúng rồi, ta là Trần Cô Hạ.