Ẩn Sát

Chương 480: Thục Nữ




Chiếc áo màu tím nhẹ bay, dưới ánh đèn, thân ảnh kia trông rất cao quý nhưng lại lạnh lùng, cũng không biết là vì sao, hơn hai trăm người tụ tập ở trên con đường này lại trở nên yên tĩnh, họ có thể nghe rõ tiếng bước chân vang lên.

Kelly mặc một bộ quần áo đơn giản nhàn nhãn dựa vào xe hơi, mỉm cười nhìn cảnh tượng này, xung quanh toàn là thành viên xã hội đen bất thiện, nếu nhìn từ phía trên thì sẽ thấy, đám người này đã vây con đường chật như nêm cối.

Trát Lôi Đặc (1) diện mục âm trầm quan sát toàn bộ.

(1): tên này phiên âm sang tiếng Anh cực kỳ khó chịu, mình để tiếng Trung.

Để thành lập được một tổ chức xã hội đen lớn như thế này, hắn đương nhiên là phải đánh nhau không ít, cũng có những trận lượm được mạng sống từ biên giới cõi chết, cho nên hắn mới có địa vị như ngày hôm nay.

Hiện giờ cảnh tượng tuy rằng kỳ quái, nhưng mà vẫn chưa khiến hắn sợ hãi được, nhìn 3 cô gái trước mắt đang có thái độ vô cùng ung dung, có thể khẳng định họ có điều gì đó làm chỗ dựa, hắn thu hồi cái lắc đầu khinh địch, hiện giờ hắn chỉ có một quyết định duy nhất.

Đàm phán phải dựa vào khả năng và thực lực, hiện giờ 3 cô gái đang tỏ thái độ không coi ai ra gì, nếu như ra điều kiện, họ sẽ chẳng coi hơn 200 con người này vào đâu, cho nên nếu mà đứng à ê thì không bằng chiếm lĩnh chủ động.

Mắt thấy cô gái mặc trang phục ưu nhã đi xuyên qua đám người, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, phất phất tay:

"Không cần phải nói chuyện gì nữa, giết các nàng."

Nói xong câu đó, hắn xoay người rời đi.

Nhưng mà chỉ mới xoay người được một nửa, hắn đã ngẩn ngơ đứng tại chỗ, bởi vì trước mắt hắn, Natalie đã xuất hiện với nụ cười ưu nhã, cái áo dài trắng bay trong không khí, giống như là nàng đã đứng đó từ rất lâu rồi, chỉ chờ hắn xoay người là thấy.

Không khí lúc này như đọng lại, trong một phòng của khách sạn cách đó mấy trăm mét, Đông Phương Uyển không thể tin tưởng dụi dụi mắt.

Sau một khắc, cô gái kia khẽ cười, cất tiếng thánh thót:

"Ngươi thực sự quyết định như vậy?"

Thanh âm kia mang nét đặc trưng của quý tộc Bắc Âu, cảnh tượng như mộng như ảo có một ma lực giống như thôi miên, nhưng mà Trát Lôi Đặc đã kịp phản ứng, hắn nắm bàn tay to lớn lại, không chút thương hương tiếc ngọc đấm lên khuôn mặt của mỹ nữ.

Cùng lúc đó, chiến đấu cũng bộc phát, vô số người cầm mã tấu, cương côn, xích sắt đập vào chiếc xe.

Trong xe có rèm, ở vị tró phó lái, có một người thở ra một luồng hơi trắng.

Natalie nhẹ nhàng nâng tay trái.

Giống như bị một lực đạo vô hình ngăn cản, trọng quyền của Trát Lôi Đặc từ từ xượt qua đỉnh đầu của Natalie, một quyền chưa xong, quyền thứ hai của hắn đã tung ra, đánh về phía tiểu phúc của nữ từ mềm yếu, vừa nãy bị cảnh tượng làm cho kinh sợ, tới bây giờ hắn mới toàn lực phản kích.

Quyền của hắn xé gió rít gào trong không khí, Natalie mỉm cười lui ra phía sau một bước, lại lui tiếp một bước nữa, quyền thứ 3… quyền thứ 4, thứ 5… Vốn đang tập trung toàn bộ tinh thần vào những cú đấm, đột nhiên Trát Lôi Đặc sững sờ.

Cô gái trước mắt, bay!

Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác giống như ảo giác, nếu như không phải hắn tập trung toàn bộ tinh thần vào trước mặt, thì hắn sẽ không phát hiện ra sự thực khó tin này. Nguồn truyện: doctruyen.me

Chiếc áo tím đung đưa, giống như là một vũ công đang bước, nhưng mà hai chiếc giày cao gót kia đúng là rời khỏi mặt đất, tuy cách đất không cao, nhưng mà hắn có thể khẳng định, cô gái đã hoàn toàn tách khỏi mặt đất, giống như là bị quyền phong hung ác của hắn thổi bay.

Ngay khi phát hiện ra sự thực này, cánh tay mang bao tay trắng muốt của cô gái đã đột phá qua phòng ngực của hắn, ngón tay nhỏ dài điểm vào ngực hắn một cái.

Trong nháy mắt này, Trát Lôi Đặc cũng đấm mạnh một quyền, hai thân ảnh lập tức tách ra.

Thân hình Trát Lôi Đặc giống như một ngôi sao bị đẩy bay ra ngoài, khi thân hình còn đang ở giữa không trung, hắn có một nghi vấn, quyền kia của hắn không biết có trúng đối phương hay không, hắn cảm nhận là hình như chẳng trúng gì cả.

Trong tầm mắt của hắn, hắn thấy cô gái kia bay lên, giống như bị trọng quyền của hắn đánh trúng phải xoay tròn, tà áo nhẹ bay, sau đó là những tiếng cười to "ha ha" chẳng kiêng nể chút nào.

Trong không khí đột nhiên hiện lên những đường đen không bình thường.

Thân hình Trát Lôi Đặc ngã phịch xuống đất.

Lần này rơi đương nhiên không nhẹ, nhưng với một người trải qua trăm trận như hắn đương nhiên biết điều chỉnh lực rơi, ánh mắt hắn liếc ngang sang phía cột đèn bên cạnh.

Một thân ảnh trắng xóa đang xoay tròn, nhẹ nhàng rơi xuống đất, hai tay ưu nhã vung lên, những thanh âm ba ba xuất hiện, nàng tươi cười, đột nhiên ánh đèn vụt tắt.

Đèn trên đường vẫn sáng, chiếu sáng con đường như ban ngày, mất đi một cái đèn cũng chẳng ảnh hưởng tới thị giác, nhưng mà chuyện phát sinh sau đó đã đả kích hắn mạnh mẽ.

Bên cạnh cô gái có 4 người đột nhiên bay lên, 4 người này vốn định xông tới hỗ trợ hắn, nhưng mà bị người khác không một tiếng động cắt cổ, máu phun thành vòi, 4 cái thi thể không đầu ngã xuống đường, cây cột bắt đầu nghiêng về phía đám đông và đổ ầm xuống.

Trát Lôi Đặc lúc này mới đại khái đoán được chuyện gì xảy ra, thân hình của cô gái kia xoay tròn, nhưng mà những đao phong vô hình đã liên tiếp chém đứt những người ở xung quanh nàng.

"Gặp quỷ rồi!"

Cảnh tượng này ít ra cũng có thể giải thích được vì sao 3 cô gái này lại không sợ hãi, Trát Lôi Đặc bỗng nhiên sờ tay vào ngực, hắn còn chưa kịp rút súng thì một thân hình to lớn đã bay tới, đập thẳng vào người hắn.

Người máu này chính là Sơn Sư, hắn nghiêng đầu nhìn lại, đã thấy cô gái mặc áo trắng kia trở tay tóm lấy Hôi Lang, xoay một vòng như cối xay gió, ném lên không trung, đầu hắn đập vào cột đèn đường, máu tươi chảy ra, đèn đường chập chờn, lúc sáng lúc tối, cây cột sắt cũng bị hõm vào, cô gái tên là Giản Tố Ngôn thuận thế xoay tròn một cái.

Cái mã tấu trên tay của Hôi Lang lúc này nhanh như điện bổ vào đầu một đại hắn, mấy người xung quanh ngã xuống, có người đứt tay, đứt chân, có người ngực bị bổ tung, chắc là không sống được bao nhiêu nữa, thủ đoạn giết chóc của nàng biến nàng thành một cô gái ma quỷ.

Đám người này ở trong một đại bang, đương nhiên ai cũng có súng, nhưng hiện giờ là đang ở trong tổng bộ, giả như có mấy trăm người triển khai bắn nhau ở đây thì không khác gì bạo động vũ trang, cho dù cảnh sát Paris hiện giờ không biết, thì sau này bọn họ đừng mong đặt chân ở Paris.

Mặt khác, vốn hắn cũng đoán được hôm nay sẽ có đánh nhau quy mô lớn, nên mới tập trung anh em về đây, định giải quyết người của đối thủ, đồng thời mở một vũ hội cuồng hoan, hiện giờ trong đầu hắn chỉ có một ý niệm đó là hối hận sâu sắc.

Cho dù thế nào thì cũng có người mang theo súng, mặc dù đang bị đánh tan tác nhưng đối phương cũng chỉ có 3 người, ưu thế vẫn ở bên hắn, huống chi ở trên cao hắn còn an bài người tập kích… chỉ cần có thể sống qua trường hỗn loạn trước mắt này đã...

Trong đầu hiện lên sự an ủi như vậy, Trát Lôi Đặc nằm trên mặt đất cắn răng một cái, rút súng lục ra, cùng lúc đó, mấy người khác cũng cầm khảm đao hét lớn xông về phía Natalie.

Đột nhiên, bốn cái đầu của bốn người xông tới văng ra ngoài, không ai dám la hét, không ai dám lao tới.

Natalie mỉm cười đi tới chỗ Trát Lôi Đặc, hai ngón tay giống như nhạc trưởng điểm trong không khí.

Người xông tới đầu tiên đột nhiên bị một cơn gió cuốn lên không trung, sau đó Natalie lại điểm một ngón tay vào hắn.

"Bằng"

Tiếng súng vang lên, thân hình người kia nổ tung như hoa tuyết, những mảnh vụn thi thể rơi xuống trước mặt Trát Lôi Đặc.

Cô gái kia vẫn không dừng lại tiếp tục tiến bước.

"Ma quỷ!"

Lại một tiếng súng vang lên, một cỗ thi thể khác lại nổ tung, ba người này lần lượt biến thành cái lá chắn trước người Natalie, không còn ai dám xông lại, mấy người vốn hơi lao ra bây giờ hốt hoảng xoay người, đám người ở phía sau loạn thành một đống, Trát Lôi Đặc lớn tiếng kêu gào, nhưng làm gì còn ai có động cơ nữa.

"Bằng, bằng, bằng, bằng."

"Cách"

Natalie xuất hiện ở trước mặt, ngón tay nàng vươn ra, điểm một cái, một thanh âm thanh thúy vang lên, ngay sau đó, những tiếng kim loại va chạm liên tiếp vang lên.

Trát Lôi Đặc nhìn thấy không biết ở trước họng súng của mình từ lúc nào lại xuất hiện một tấm sắt đen kịt, nó đang bay lên trên không trung, toàn bộ những viên đạn đều bắn vào tấm sắt, một viên đạn không biết lạc kiểu gì lại trúng vào một tên nam nhân đang định tiến lên tập kích Giản Tố Ngôn.