Tháng bảy trời trong xanh, mây trắng như bông, không khí trong biệt thự Liễu gia thoải mái nhẹ nhàng.
Trong hồ bơi, Sa Sa với làn da bánh mật khỏe mạnh đang bơi lội xung quanh như một con cá heo. Bên bờ hồ bơi, Linh Tĩnh mặc bộ váy dài nằm trên ghế dài đọc tiểu thuyết, ôm con mèo tiểu Sửu lông trắng vào trong ngực, Gia Minh nằm úp sấp trên một cái ghế bên cạnh đọc tiểu thuyết.
Một cô gái khác đeo kính râm, mặc áo tắm màu trắng khêu gợi nằm giang tứ chi trên chiếc phao nổi giữa hồ, rên rỉ thoải mái:
"Đây mới là cuộc sống tự do... Quá hạnh phúc."
Đó là Trương Nhã Hàm.
Sau khi mang theo cô gái này trốn khỏi nhà vào đêm hôm đó, vốn Gia Minh định sắp xếp cho nàng ở trong căn nhà lúc trước Marilyn và Heidy đã ở, đáng tiếc vừa lúc lại gặp Hoài Sa đang trên đường về nhà, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nói ra chuyện Nhã Hàm đính hôn, về phần Gia Minh, đương nhiên là nói chỉ đứng bên ngoài tường để tiếp ứng.
Vì vậy, sau khi sự đồng tình của Sa Sa bị kích thích, Nhã Hàm liền trở thành một phần tử mới của biệt thự Liễu gia.
Sau khi Nhã Hàm rời khỏi Trương gia, Trương gia đã sai người phối hợp với cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, nhưng đương nhiên không tìm được Nhã Hàm đang trốn trong biệt thự Trương gia. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
Ngày đính hôn đó, Lưu gia tìm đến Trương gia để đòi người, Trương gia bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lấy ra cuốn băng Gia Minh cố ý để lại kia cho người của cả hai nhà cùng xem, sau đó nói con gái bởi vì chuyện này mà tức giận bỏ đi.
Lưu gia đuối lý, trong chốc lát cũng không phản bác được, sau đó trưởng bối của Lưu gia liền nói sẽ dạy dỗ Lưu Văn Lý cẩn thận, kế hoạch phát triển vẫn căn cứ theo Trương gia để làm, nhưng vẫn hi vọng Trương gia cho thêm một cơ hội, tìm Nhã Hàm về rồi khuyên nhủ cho tốt, sau đó lại đính hôn với Lưu Văn Lý.
Trương gia đương nhiên sẽ đồng ý chuyện này, chẳng qua sau chuyện này, việc tìm kiếm Nhã Hàm cũng không còn gấp gáp nữa.
Bình thường Liễu Chính sẽ không ở lại biệt thự này, ngôi nhà lớn này nghiễm nhiên trở thành một thế giới riêng biệt của mấy người. Ban đầu Nhã Hàm còn hơi gò bó, sau một thời gian ngắn đã sáp nhập vào gia đình nhỏ vui vẻ ấm áp này. Thời gian sau đó là nghỉ hè, bốn người ở trong biệt thự này bơi lội, phơi nắng, xem video, chơi game, trải qua cuộc sống vui vẻ mà đơn điệu.
Nhã Hàm lớn tuổi nhất trong bốn người, nàng đã làm cô giáo hai năm, tính cách hoạt bát rộng rãi, lại có tài nghệ về nhiều mặt, múa đẹp hơn cả Linh Tĩnh, công phu cũng mạnh hơn Sa Sa, biết ca hát, biết chơi vài loại nhạc cụ, biết Anh ngữ, qua một thời gian ngắn, hai cô bé đã xem nàng như chị cả, thỉnh thoảng Gia Minh dè bỉu sẽ bị ba người hợp lực lại bắt nạt.
Gia Minh đương nhiên không sợ Nhã Hàm nhưng đã bị hai cô bé bắt nạt thành quen, mỗi lần đều bị đánh đến u đầu liền đứng ở chân tường suy nghĩ xem có phải mình đã làm người tốt quá mức hay không.
"Hừ hừ, hiện giờ đã biệt sự lợi hại của chị rồi chứ!"
Khi hai cô bé bỏ đi, Nhã Hàm sẽ đến trước mặt Gia Minh đắc ý khoe khoang, sau đó nhận được là sự xem thường của Gia Minh:
"Cứu chị ra là sai lầm lớn nhất trong đời này của em, hiện giờ trên thế giới này người tốt luôn không được báo đáp."
"Ai bảo em luôn chiếm tiện nghi của chị, nghĩ lại một chút mà nói, chiếm tiện nghi của chị, chị đương nhiên cũng phải chiếm trở lại. Em đừng có hung hăng, còn hung hăng nữa chị sẽ nói ra bí mật của em..."
Mỗi lần cãi nhau ầm ĩ, hai người đều nhắm vào mông đối phương hung hăng đá, rất nhiều năm sau nhớ lại, đây dường như chính là phương pháp biểu đạt tình hữu nghĩ ấm áp, thú vị nhất giữa hai người. Về phần nói ra bí mật của Hạ Thiên, đó đương nhiên chỉ là chút uy hiếp nho nhỏ.
Không biết tại sao, ở trước mặt thằng bé nhỏ tuổi mà tính cách trưởng thành này, tình tình của nàng cũng trở nên đặc biệt cởi mở hơn, có lẽ bởi vì hắn là thằng bé đã nhìn thấy toàn bộ thân thể mình, cho dù thỉnh thoảng có tiếp xúc vô cùng thân mật, thậm chí ngày đó còn để hắn nhìn thấy hết thân thể mình cũng chỉ cảm thấy tự nhiên không có chuyện gì cả.
Mà tâm lý của hắn lại trưởng thành như người lớn, vừa không có cảm giác gò bó chút nào, đồng thời cũng khiến người ta cảm thấy sự chững chạc, an toàn, thỉnh thoảng nhớ đến bí mật của đối phương nàng cũng sẽ không tự chủ được suy nghĩ, ngay cả hai người bạn thân nhân của hắn cũng không hề hay biết, chỉ có mình biết được bí mất này, đây là bí mật chỉ riêng giữa hắn và nàng sao. Nghĩ như vậy, không hiểu tại sao trong lòng nàng lại cảm thấy ấm áp.
Biết Nhã Hàm cũng biết chơi vài loại nhạc cụ, Linh Tĩnh cũng cùng nàng học đàn dương cầm, trong biệt thự Liễu gia vốn có một cây đàn dương cầm, chỉ là trước đây không có ai chơi nên chỉ có thể dùng làm vật trang trí cao quý.
Nghe Nhã Hàm kéo vài lần, Linh Tĩnh đã bắt đầu yêu thanh âm tuyệt vời kia, mà khi bắt đầu học Nhã Hàm mới phát hiện Linh Tĩnh thậm chí có thiên phú kinh người trên phương diện này, ngắn ngủi trong một tháng, Nhã Hàm đã liên tục giật dây nàng sau này nhất định phải phát triển theo phương hướng đàn dương cầm, chắc chắn sẽ có thành tựu không tồi.
Tháng bảy cứ trôi qua như thế, đến tháng tám, thân thể Nhã Hàm dường như trở nên mệt mỏi, không có lý do gì mà vẫn trở nên tiều tụy, thân thể dường như không có chút sức lực, ba người Gia Minh hỏi nàng có gì không thoải mái nhưng nàng vẫn luôn nói mình không sao, rốt cuộc đến một ngày giữa tháng tám, nàng bắt đầu nóng rần lên, thân thể cũng đột nhiên sưng phù, cảm giác như toàn thân tính cả khuôn mặt đều bị bơm khí, dáng người vốn cân đối thướt tha đã biến mất không còn chút gì.
"Chị không muốn đi bệnh viện, Gia Minh, mua giúp chị một loại thuốc, Prednisone, trước đây chị... Vẫn thường uống loại thuốc này..."
Hai cô bé luống cuống chân tay, Nhã Hàm đã suy yếu như vậy rồi mà vẫn không muốn đi bệnh viện, xem ra nàng đã có bệnh từ trước, mặc dù Trương gia đã không tiếp tục tìm kiếm ở bên ngoài, nhưng nếu như vào viện thì chắc chắn sẽ bị điều tra ra, Gia Minh mang theo tên thuốc đi ra ngoài hai giờ, khi trở lại sắc mặt đã âm trầm.
"Toàn thân chị bị sưng phù, chính là dấu hiệu của bệnh thận, nhưng Prednisone lại là thuốc kích thích, nếu như bệnh tình của chị ổn định em sẽ mua thuốc theo ý chị, nhưng hiện giờ chị đã bệnh thành thế này, uống thuốc bậy bạ sẽ hại chết chính bản thân mình, hiện giờ chị chỉ có thể đến bệnh viện để tiếp nhận trị liệu."
"Không... Chị không muốn đi bệnh viện, bọn họ sẽ bắt chị trở lại..."
Phản kháng yếu ớt không có hiệu quả, Gia Minh ôm lấy cô gái toàn thân sưng phù, tứ chi không có sức lực, sau đó hai cô bé ra ngoài gọi xe đi thẳng tới bệnh viện tốt nhất của thành phố Giang Hải.
"Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa... Chị không muốn trở về kết hôn, chị muốn... ở chung một chỗ với các em, đừng đưa chị trở về, Gia Minh..."
Ở trên xe, Nhã Hàm suy yếu cầu xin ba đứa trẻ, vẻ mặt Gia Minh lạnh lùng, không nói một lời, Linh Tĩnh và Sa Sa đã sớm lệ rơi đầy mặt, song các nàng cũng biết lúc này Nhã Hàm phải đến bệnh viện lớn để trị liệu, vì vậy chỉ biết khóc an ủi Nhã Hàm. Nghe đến lúc không nhịn được, Gia Minh nói:
"Yên tâm, sẽ không để chị phải gả cho tên Lưu Văn Lý kia!"
"Em lại... Nói chuyện hư hỏng như thế rồi... Chị muốn... đá cho em một phát..."
Nhã Hàm cười yếu ớt.
Vào bệnh viện không được bao lâu, người của Trương gia cũng đã nhận được tin tức rồi chạy đến, lúc thấy ba đứa trẻ cũng không khỏi ngạc nhiên, lý do Gia Minh đưa ra đương nhiên là bọn họ từng học võ cùng một chỗ, hôm nay thấy Nhã Hàm toàn thân sưng phù, vì vậy liền đưa tới bệnh viện.
Mặc dù người của Trương gia vẫn hoài nghi bọn họ chứa chấp Nhã Hàm nhưng sau khi biết Gia Minh là thiếu gia của Hoàng gia liền không nói thêm gì nữa, về phần sau đó, cũng là một số chuyện nhỏ giữa Trương gia và Hoàng gia.
Không lâu sau mới biết được Nhã Hàm bị bệnh thận tổng hợp, dường như là bị từ nhỏ, thỉnh thoảng lại tái phát, lần phát bệnh gần đây nhất là năm ngoái.
Loại bệnh này nếu như cứu chữa chậm trễ sẽ biến chứng thành nhiễm trùng đường tiểu, thậm chí cuối cùng có thể dẫn đến thận suy kiệt, may là mặc dù làn này mấy đứa trẻ đưa nàng tới bệnh viện hơi trễ, nhưng dù sao cấp cứu xong, bệnh tình cũng không phát triển theo chiều hướng tệ hơn, nếu không sợ rằng chỉ còn cách thay thận.
Khuya ngày thứ hai tại bệnh viện, tiếng máy móc kêu tích tích trong phòng bệnh, Nhã Hàm đang ngủ say thì đột nhiên có người kéo tay, nàng suy yếu mở mắt ra, trong ánh mắt mơ hồ, khuôn mặt đáng ghê tởm của Gia Minh xuất hiện, hắn đang dùng ngón tay chọc lên những chỗ bị sưng phù trên mặt nàng, chọc tay xuống, ấn sâu vào, sau đó lại chậm rãi xoa xoa, dường như cảm thấy rất thú vị.
"Bên ngoài có người giám sát, sao em lại..."
Nhã Hàm mới hỏi được nửa câu liền nở nụ cười:
"A, chút nữa thì chị quên là em thần thông quảng đại..."
"Bây giờ nhìn chị đáng yêu hơn."
Lại lấy tay chọc lên khuôn mặt cô gái, Gia Minh nở nụ cười,
"Đến gặp chị muộn như vậy, không mang theo thứ gì, chỉ muốn hỏi xem chị muốn đào hôn theo cách nào."
"Ừ?"
"Hai chọn một, cách thứ nhất khá đơn giản, cũng không để lại dấu vết gì, tên Lưu Văn Lý kia nghe nói chị bị bắt trở về, tối ngày mai liền uống nhiều hơn mấy chén, vì vậy khi lái xe ra đường cao tốc, trời cao đố kỵ anh tài, tuổi trẻ mà mất sớm, chúng ta cũng rất đau xót; cách thứ hai phiền phức hơn nhưng cũng không phải không làm được, kéo dài ngày kết hôn của chị đến chừng tháng mười sang năm, sư phụ em có thể khiến cho toàn bộ Lưu gia sụp đổ, để chị tới tiếp nhận, đến lúc đó chị chính là nữ vương, muốn chém giết, muốn róc thịt đều có thể, một đám già trẻ lớn bé của Lưu gia sẽ không khóc nổi, chị chọn cách nào?"
Nhã Hàm nằm trên giường mở trừng đôi mắt:
"Biện pháp thứ nhất sẽ không để lại dấu vết gì chứ?"
"Không có."
"Vậy chị chọn cách thứ nhất là được rồi, chỉ là, nếu như có thể, có thể không giết người hay không?"
"Đương nhiên có thể, dù sao hắn muốn kết hôn với chị, làm cho phương diện kia của hắn bất lực là được."
Gia Minh nhún vai.
"Vậy cứ như thế đi, làm phiền em rồi, Gia Minh."
Nhã Hàm cười, nói:
"Tên xấu xa em..."
Sau một lát, bóng dáng Gia Minh biến mất trong phòng bệnh, Nhã Hàm nằm trên giường tiến vào giấc mộng đẹp an tường, khóe môi nở nụ cười.
Hết thảy giao cho người nam nhân kia làm là được rồi.