Ẩn Sát

Chương 464: Gia Đình




Xuyên thấu qua không gian mờ mịt đầy tuyết bay lả tả, phía cuối biển rộng vô tận ở phía đông đã có chút ánh sáng bạc đầu tiên của một ngày ló rạng. Máy bay cất cạnh, từ cửa sổ nhìn xuống, thành phố giống như rừng sắt thép dưới ánh đèn mơ hồ nhưng không lồ, dòng sông lấp lánh chảy qua thành phố đổ ra biển khơi, trên mặt biển xám xịt đầy tuyết rơi kia thỉnh thoảng cũng thấy được ánh đèn loáng thoáng từ một con tàu nào đó ra vào cảng.

Gia Minh ngồi bên cửa sổ, dán chặt lưng vào ghế dựa, bởi vì có một nữ sinh ngồi bên cạnh đang giơ máy ảnh ra chụp cảnh bên dưới, mặc dù đã thắt dây ăn toàn nhưng vẫn cố gắng vươn tay ra thật dài, có thể thấy được nàng thích cảnh thành phố tuyết rơi đến thế nào.

"Hay là... đổi chỗ ngồi đi?"

"Ách... không cần..."

"Đổi chỗ đi."

Cô bé này tên Vương Đồ Giai, bề ngoài cũng khá xinh đẹp. Mọi người là bạn học mấy năm như vậy rồi, mặc dù Gia Minh ít giao tiếp với người khác nhưng vẫn hai người vẫn biết nhau. Từ chối vài câu, cuối cùng nàng và Gia Minh vẫn đổi chỗ, cúi xuống nhìn cảnh thành phố ở bên dưới, chụp ảnh liên tục. Lúc này quá nửa khoang hành khách đều là thiếu niên nam nữ, mỗi người đều hưng phấn nói chuyện. Thấy Gia Minh đổi chỗ lại, Đông Phương Uyển ngồi phía trước quay đầu lại hỏi.

"Này, quên không hỏi cậu, sao Linh Tĩnh và Sa Sa không đi du lịch cùng vậy?"

"Sa Sa có việc bận, mình đến Paris cũng có một số việc cần làm nên họ không đi cùng..."

"Cũng đúng nha, bây giờ Sa Sa là đại tỷ đầu rồi..."

Đông Phương Uyển suy nghĩ một lát, hỏi:

"Cậu đến Paris làm gì?"

"Mua đồ."

"Không thành thật, không nói thì thôi."

Đã có quá nhiều kinh nghiệm tranh cãi với Gia Minh, Đông Phương Uyển hiểu nếu đối phương đã không chịu nói mà mình vẫn cố hỏi thì chỉ thêm tức mà thôi, nàng phất tay, sau đó cười nháy mắt với Gia Minh, dùng khẩu hình nói:

"Mỹ nữ nha, may mắn cho cậu rồi."

Vé máy bay do nàng đặt, thoạt nhìn để Vương Đồ Giai ngồi bên cạnh Gia Minh cũng là do nàng sắp xếp.

Nếu cần thiết Gia Minh cũng có thể trò chuyện vui vẻ với đại đa số mọi người ở đây, chỉ là nếu đã sắm vai một thiếu niên trầm mặc ít nói nhiều năm như vậy thì lúc này cũng không cần thiết phải thay đổi. Sau khi máy bay ra khỏi tầng mây, ánh mặt trời chiếu vào qua cửa sổ, Vương Đồ Giai chụp hình mãi cũng thấy chán. Bề ngoài của nàng rất khá, ở trong trường cũng là một nữ sinh khá hoạt bát, bất đắc dĩ là lại ngồi bên cạnh Cố Gia Minh, nàng cảm thấy không tìm được đề tài chung nào cả, ngồi nhàm chán nhìn tầng mây phía ngoài cửa sổ, lúc sau mới quay đầu lại:

"Này, Cố Gia Minh."

"Ừ?"

"Ừm... cậu và Tiểu Uyển có quan hệ rất tốt hả?"

"Tốt?"

"Ừ, mọi người đều thấy vậy... Tất nhiên Tiểu Uyển đối với ai cũng đều nhiệt tình cả."

"Ồ."

Vấn đáp vài câu một cách máy móc. Đông Phương Uyển ngồi phía trước có vẻ nghe thấy có người nhắc đến tên mình nên quay đầu lại một cách nghi ngờ, Vương Đồ Giai vẫy tay cười, nàng cũng cười đáp lại, sau đó lại quay lên với vẻ nghi ngờ. Im lặng thêm một lát, Vương Đồ Giai nói:

"Cố Gia Minh, hình như cậu... ách, có vẻ không thích nói chuyện hả? Chúng ta học cùng nhau hơn hai năm nhưng chưa nói gì nhiều với nhau cả."

"Khụ, thực ra thì bọn họ nói tính cách mình không tốt..."

"Ha hả, không phải vậy."

Vương Đồ Giai vội vàng phủ nhận.

"Nhưng cậu và Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa rất thân nhau nha, rất nhiều người đều hâm mộ đó."

"Nghiệt duyên, lớn lên cùng nhau từ nhỏ, bây giờ không thể tách nhau được."

"Mình biết rất nhiều bạn nam muốn theo đuổi Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa, đáng tiếc là bọn họ luôn chiếu cố đặc thù cho cậu. Rất nhiều người đều hâm mộ."

Vậy à, cậu biết rất nhiều bạn nam ư... Gia Minh ác ý nghĩ thầm, ngoài miệng thì lại nói:

"Tiêu chuẩn của họ tương đối cao. Ha hả, hơn nữa đã thống nhất sẽ không nghĩ đến chuyện này khi còn trung học..."

"Thì ra là vậy... ách, đúng rồi, cậu đã xem 'Thế giới của Sở Môn' chưa?"

"Chưa..."

"Ồ, vậy..."

Giao thiệp với đủ mọi loại người là việc mà rất nhiều con em nhà giàu phải học hỏi, thấy Vương Đồ Giai khổ sở tìm kiếm đề tài như vậy, Gia Minh thấy khá buồn cười. Thực ra nguyên nhân đối phương cố gắng như vậy cũng không phải vì hắn, cũng không xuất phát từ phép lịch sự, phần lớn là vì lí do quan hệ giữa Gia Minh và Đông Phương Uyển rất tốt. Hai người giết thời gian với việc một hỏi một đáp, Đông Phương Uyển quay lại nhìn nhiều lần, cuối cùng không chịu nổi nữa, đứng dậy nói:

"Tiểu Giai, chúng mình đổi chỗ được không? Minh muốn ngồi bên cửa sổ ngắm phong cảnh."

"Tốt."

Vương Đồ Giai thở phào nhẹ nhõm, cười đến rực rỡ. Hai người lách qua Gia Minh, Đông Phương Uyển ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, vừa thắt dây an toàn vừa trừng mắt, nàng quá quen với việc cãi nhau với Gia Minh, lúc này hành động rất tự nhiên. Nguồn truyện: doctruyen.me

"Ài, sắp xếp cho cậu ngồi cạnh mỹ nữ mà không biết nắm bắt cơ hội... Mình phải đánh giá cậu thế nào đây..."

Gia Minh cười:

"Bạn gái mình trước đây là con gái đại ca xã hội đen, bây giờ là đại tỷ đầu xã hội đen, loại sắp xếp này của cậu căn bản không thực tế."

"Cậu sợ Sa Sa ư? Mình thấy cậu ấy luôn rất nghe lời cậu. Cậu là đồ gian trá."

"Đó là tôn trọng..."

"Được rồi, tôn trọng."

Đông Phương Uyển không đấu võ mồm với hắn, nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài, nói:

"Chênh lệch múi giờ thật thú vị, lúc trước là hừng sáng, giờ là buổi tối, đến Amsterdam thì lại là buổi sáng... Đúng rồi, lần này chúng ta đến Paris có thể sẽ gặp Ứng Tử Lam đó... Cậu biết hắn là ai chứ?"

"Còn phải nói, anh trai Ứng Tử Phong, tên gần giống nhau mà."

"Hắn giỏi hơn Ứng Tử Phong rất nhiều... Thực ra lần này bọn họ đến Paris là để thiết lập quan hệ hợp tác với tập đoàn Tịch Đức. Những người ở phía trên đã thông báo qua, chúng ta đến đó nhất định sẽ gặp phải bọn họ. Mình không biết Lôi Khánh có đi cùng không, mà nếu có đi cùng thì lần này cậu cũng không cần làm bia đỡ đạn để tránh đắc tội những người đó."

"Mình nghĩ nếu cậu biết chuyện này sớm thì sẽ hủy bỏ hành trình du lịch..."

"Trước khi đi mới biết, mình còn làm gì khác được. Là anh trai mình gọi điện thoại nói cho mình. Thực ra nửa năm nay Lôi Khánh cũng không dây dưa với mình nữa."

Đông Phương Uyển bĩu môi,

"Hình như bởi vì lần trước cậu chơi hắn. Khi đó hắn bị đám người kia châm chọc một trận, nếu gặp nhau cẩn thận hắn cầm dao chém cậu đó."

"Xem ra đi cùng cậu là quyết định sai lầm..."

"Ha ha."

Rất rõ ràng, có thể làm Gia Minh thấy buồn bực nàng rất vui, dù loại buồn bực này thực ra cũng không có nhiều khả năng là thật. Máy bay vững vàng xuyên qua tầng mây, bán cầu Bắc thời điểm này đang trời đông giá rét, thời tiết các nơi cũng không tốt lắm, máy bay thỉnh thoảng lại lọt vào tầng mây hoặc phải bay ở tầng thấp mới có thể khiến người ta cảm nhận được không khí hiu quạnh trong bóng tối. Mọi người trong khoang nói chuyện vui vẻ, nói về đặc sản của Hà Lan, tuyết ở Pháp, sự lãng mạn của Paris, những người chưa từng đến đại để cũng biết thông qua sách giới thiệu du lịch, mỗi người đều say sưa trao đổi ý kiến. Đông Phương Uyển nhìn quyển sách giới thiệu du lịch sặc sỡ, nhíu mày hỏi:

"Đúng rồi, sau khi đến Paris có phải cậu sẽ rời đi luôn không?"

Gia Minh gật đầu: "Đúng vậy."

Không biết tại sao, Đông Phương Uyển bỗng sầm mặt xuống, một lát sau với nói:

"Cậu không có chút thú vị nào cả."

"Ách, ách... Mình đi làm việc chứ không phải đi chơi."

"Bảo tàng Louvre này, quảng trường Concorde này, tháp Eiffel, Triumphal arch(Khải Hoàn môn) này, và cả công viên Disneyland nữa, cậu không muốn đi thăm ư?"

"Không có hứng thú."

Những nơi đó hắn đã đi qua vô số lần... Giờ nhớ lại, vào buổi sáng trên quảng trường Concorde đó, lần đầu tiên hắn gặp Natalie với đôi giày trượt patin...

"Vậy mới nói cậu không có chút thú vị gì cả."

Gia Minh cười:

"Sao vậy? Cậu muốn mình đi chơi với cậu lắm hả? Không thể nào, chẳng lẽ cậu..."

"Mình chỉ nhiệt tình với mọi người mà thôi."

Đông Phương Uyển giương cằm lên, hoàn toàn không có vẻ gì là chột dạ cả.

"Hơn nữa cậu đi có một mình, cậu biết tiếng Pháp không? Thậm chí ngay cả tiếng Anh cậu cũng không thông thạo, ít nhất chúng mình cũng có hướng dẫn viên du lịch thông thạo tiếng Anh và tiếng Pháp đi cùng."

Để chuẩn bị cho chuyến du lịch nước ngoài, nàng đã mời hai hướng dẫn viên du lịch đi theo, có điều những hướng dẫn viên du lịch này đều làm việc theo sự chỉ đạo của nàng, tốt hơn rất nhiều so với những công ty du lịch cố định thường hay dẫn khách du lịch đến những "khách sạn đặc sản".

Gia Minh nhìn một nam một nữ đang dạy mấy bạn học nói vài câu tiếng Pháp thông dụng, nhún vai nói:

"Mình cũng biết tiếng Pháp. Chào bạn trong tiếng Pháp chính là... bổn trư(heo ngốc)!"

"Đó là tiếng Pháp của người Trung Quốc."

Đông Phương Uyển cười, đánh hắn bằng cú khuỷu tay sở trường.

"Chú ý cách phát âm của cậu. Chào buổi sáng là Bonjour; chào buổi tối là Bonsoir; chúc ngủ ngon là... A..."

Nàng đang nói say sưa thì bất ngờ máy bay lắc lư mạnh. Lúc này không biết đang bay trên bầu trời quốc gia nào, trong tầng mây có thể loáng thoáng thấy sấm chớp lóe lên. Gia Minh nhếch miệng nhìn khoang máy bay đang lắc lư, Đông Phương Uyển tựa sát vào ghế, một tay chộp lấy tay Gia Minh nắm thật chặt, đôi mắt đảo qua khắp nơi, không nói được lời nào.

"Mọi người không cần sợ hãi, xin yên tâm, đây là khí lưu thay đổi bình thường trên không trung, một lát nữa sẽ ổn định..."

Một nữ tiếp viên bước nhanh từ đầu tới đuôi máy bay, vừa đi vừa trấn an mọi người. Gia Minh thử rút cánh tay phải đang bị Đông Phương Uyển nắm rồi lại bị nàng theo bản năng nắm chặt lấy. Hắn quay đầu nhìn xung quanh, mọi người lúc này cũng mặt mũi trắng bệch, mặc dù hiểu tỷ lệ rủi ro khi đi máy bay không cao nhưng khi ở giữa không trung cao hơn mười ngàn mét thế này lại phát hiện mình đang ngồi trong một hộp sắt không ngừng lắc lư đúng là không phải loại thể nghiệm thú vị gì.

"Ừm..."

Đông Phương Uyển tựa sát vào ghế, cố nói bằng giọng bình tĩnh,

"Dù ở đâu? Tại sao máy bay lại không có dù..."

Mặc dù ánh mắt nàng không có tiêu cự nhưng rõ ràng đang hỏi Gia Minh. Thấy nàng hỏi thành tâm thành ý như vậy, Gia Minh cũng bật cười, quyết định từ bi trả lời nàng.

"Khụ, lúc này chúng ta đang ở rất cao, nhảy dù từ đây, không khí loãng và nhiệt độ rất thấp, khi xuống đến độ cao bốn ngàn mét thì cũng bị đông thành băng rồi, hơn nữa mọi người đều chưa từng được huấn luyện nên dù có nhảy dù thì cũng không khác nhảy lầu bao nhiêu, rơi xuống đất thì đã vỡ vụn rồi..."

Bất chợt, Đông Phương Uyển nắm chặt hơn, móng tay hầu như đã đâm vào da thịt. Gia Minh nhíu mày:

"Không cần phản ứng thái quá như vậy chứ..."

Đông Phương Uyển liếc hắn:

"Sao cậu không sợ?"

Gia Minh cười đáp:

"Không phải tiếp viên đã nói rồi sao, đây chỉ là tình huống bình thường, trước đây cậu đi máy bay chưa gặp chuyện này bao giờ ư?"

"Chưa từng gặp..."

Thấy hắn bình tĩnh như vậy, Đông Phương Uyển cũng hơi ổn định tâm thần, sau đó lại nói:

"Vậy mới nói... cậu không có chút thú vị nào cả..."

Ở độ cao ba mươi nàng foot, chiếc hộp sắt khổng lồ vẫn đang lắc lư, bay tới...

(*)1 foot = 0.3048 mét