Mấy tháng sau khi mùa hè năm ấy kết thúc, tại Giang Hải xảy ra rất nhiều biến cố, tất nhiên đại đa số đều tập trung ở mặt xã hội đen mà người bình thường khó có thể tiếp xúc đến. Sau khi Liễu Chính qua đời không lâu, đầu tiên là Dương Chấn Hưng, người nắm giữ thế lực lớn nhất của Sa Trúc bang bị bắn què chân trên đường, từ đó về sau trong nội bộ Sa Trúc bang thỉnh thoảng lại xảy ra một số chuyện khác thường. Có điều, trong một thời gian ngắn khi một số đường chủ, đại ca hoặc người nhà bọn họ phải vào bệnh viện, Sa Trúc bang tạm thời ngưng tụ lại dưới sự ảnh hưởng của một bầu không khí quái dị. Người tiếp nhận Sa Trúc bang là Liễu Hoài Sa, con gái ruột Liễu Chính - một thiếu nữ mười bảy tuổi con đang học Trung học.
Con gái tiếp nhận vị trí của cha mình, mặc dù đã gần đến thế kỷ 21 rồi nhưng chuyện này ở các tổ chức xã hội đen cũng không hiếm thấy. Tất nhiên, ai cũng hiểu một cô bé không thể làm được gì nhiều, đưa nàng thượng vị cùng lắm cũng chỉ là có một người bù nhìn để khắc chế mâu thuẫn giữa các vị lão đại trong nội bộ Sa Trúc bang mà thôi. Cũng trong thời gian đó, Tân Ninh bang, trước đây luôn tranh giành địa bàn ở xung quanh Giang Hải với Sa Trúc bang, rốt cuộc cũng có cơ hội, thừa dịp Sa Trúc bang chưa gượng dậy nổi liền mạnh mẽ tiến vào Giang Hải, cố gắng thâu tóm địa bàn của Sa Trúc bang.
Thi thể Liễu Chính chưa lạnh thì nội bộ Sa Trúc bang lại xảy ra biến loạn liên tiếp. Mà vị nữ lão đại mới thượng vị kia có vẻ vẫn còn đặc biệt ngây thơ, quyết tâm liều mạng với Tân Ninh bang. Mệnh lệnh của nàng không có đạo lý, mọi người đều chú ý xem nàng thất bại. Song cũng chính vào lúc này, chính phủ đột nhiên phát động một chiến dịch càn quét ma túy đặc biệt nghiêm khắc. Mà dường như cảnh sát đã đặt mục tiêu trọng điểm vào Tân Ninh bang vốn đang hết sức nghênh ngang kia, phối hợp hành động với cảnh sát của mấy thành thị lân cận, liên tục bắt giữ mấy chục đầu mục lớn nhỏ của Tân Ninh bang. Tân Ninh bang còn chưa hoàn thành xâm nhập thì đã bị sóng lớn đánh mắc cạn trên bãi cát.
Mượn cơn gió đông này, Sa Trúc bang trước đó đã thu liễm hơn một chút nên tránh được nguy cơ lớn nhất. Phần lớn mọi người đều cho rằng Liễu Chính linh thiêng che chở con mình, lần này thực sự là may mắn. Song vừa thoát khỏi đầu sóng ngọn gió, thiếu nữ đầy nhiệt huyết kia, một cô gái hoàn toàn không hiểu biết gì trong mắt người ngoài lại đột nhiên đưa ra quyết định thiếu não đến cực điểm. Từ giờ về sau, Sa Trúc bang không được phép buôn ma túy, hơn nữa không cho phép bất kỳ kẻ nào buôn ma túy trên địa bàn của mình.
Đây quả thực là sự hài hước mà ngay cả trong truyện tranh nhiệt huyết cũng rất khó gặp! Bởi vì ai cũng biết, theo khả năng thao tác thực tế mà nói, tỉ lệ thành công của nó tiếp cận bằng không.
Cũng như những người thiện lương hi vọng thế giới hòa bình, nguyện vọng là rất tốt đẹp nhưng có thể thực hiện được hay không mới thực sự là vấn đề, ngay cả chính phủ cũng hiểu rõ ràng nước quá trong sẽ không có cá, con gái của một đại ca xã hội đen bây giờ lại kêu gào cấm đoán ma túy. Đúng như dự đoán, quyết định này vừa được công bố đã vấp phải sự phản đối kịch liệt từ nội bộ Sa Trúc bang. Mọi người đều cho rằng đây là hành vi khoa tay múa chân của một thiếu nữ hoàn toàn không hiểu gì về sự vận tác của xã hội đen. Nhưng lúc này cả bầu không khí của Giang Hải vẫn bị bao phủ trong áp lực bởi hành động càn quét đối với xã hội đen của chính phủ, khiến mọi chuyện phát triển theo chiều hướng vốn dĩ hoàn toàn không thể. Bạn đang đọc truyện được lấy tại doctruyen.me chấm cơm.
Chính phủ đả kích Tân Ninh bang, đồng thời cũng mạnh mẽ tẩy trừ toàn bộ thị trường ma túy Giang Hải. Đó vốn là chuyện vẫn xảy ra ở mỗi lần hành động, mọi người đã quá quen thuộc, có được chút năng lực ứng phó. Đơn giản là bắt một số người, cơn sóng lớn qua đi mọi người lại ngóc đầu trở lại, song lần này bởi vì ý của phía trên và sự phối hợp của Sa Trúc bang, mấy người phản đối kịch liệt nhất lập tức bị cho đi bóc lịch. Sau đó, nguồn tài chính khổng lồ không rõ nguồn gốc lên tới hàng ngàn vạn rót vào Sa Trúc bang, một kế hoạch cải cách tỉ mỉ được đưa ra. Khi cải cách tiến hành đâu vào đấy, bắt đầu với nghiệp vụ buôn lậu ma túy, mọi người mới ngạc nhiên nhận ra sau lưng thiếu nữ đầy nhiệt huyết và chí nguyện kia thập chí lại có một sự ủng hộ vô cùng mạnh mẽ, mà sự ủng hộ đó rất có thể đến từ chính phủ.
Đây không phài thời phong kiến, ở đất nước Trung Quốc này, một bang phái muốn tồn tại được thì ít nhiều cũng phải có được sự duy trì nhất định của chính phủ. Hợp tác ở phương diện nào đó cũng có, nhưng có thể mạnh mẽ làm được như vậy thì thực sự quá ít. Một nhóm người bắt đầu thấp thỏm cho rằng chính phủ muốn "chiêu an" bọn họ. Nhưng mọi người ra lăn lộn xã hội đen đều vì tiền, khi lượng lớn tài chính được rót vào, các kế hoạch được thực hiện, mấy công ty được thành lập và vận hành ổn định dưới sự quản lý của đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, phản đối trong nội bộ bất tri bất giác bị đè ép đến mức thấp nhất.
Trong bối cảnh như vậy, Sa Trúc bang bắt đầu được tẩy trắng. Nhưng tranh đoạt giữa các bang phái nhỏ lại càng trở nên kịch liệt. Khi định mức buôn bán ma túy của Sa Trúc bang đột nhiên giảm bớt, những kẻ còn lại bắt đầu nhân cơ hội tranh đoạt địa bàn. Đối mặt với món lời kếch sù, thậm chí không ít người có can đảm khai chiến với Sa Trúc bang.
"Không phải các người chưa từng làm, bây giờ không làm nữa lại muốn ngăn cản người khác làm sao? Ngăn cản người khác phát tài sẽ bị chém!"
Bọn họ kêu gào khẩu hiệu như vậy. Tranh đấu với các bang phái nhỏ trở nên càng kịch liệt hơn. Bên cạnh đó, Tân Ninh bang vốn bị Sa Trúc bang và chính phủ liên hợp chèn ép nhưng cũng không chịu buông tha, không ngừng nhân thời cơ này để thuyết phục các bang phái còn lại đứng về phía bọn họ. Toàn bộ Giang Hải trải qua tháng mười, tháng mười một, tháng mười hai trong bầu không khí thế này, thậm chí sang đến năm mới vẫn bị vây trong tình cảnh hỗn loạn và bất an.
Mà ngoài vấn đề về xã hội đen ở Giang Hải ra cũng có một số chuyện bị ảnh hưởng liên đới từ cái chết của Liễu Chính, phát triển theo chiều hướng không cách nào dự đoán được.
"Phương tiên sinh nhờ cậu truyền đạt lời cảm ơn của ông ấy với Giản tiểu thư... Ách, có phải rất lộn xộn không? Thực ra ý ông ấy là nếu có cơ hội ngay mặt hoặc trực tiếp nói cảm ơn qua điện thoại với cô ấy thì tốt nhất..."
Đầu tháng 1 của năm mới, vừa qua tiết Tiểu Hàn, đường phố Giang Hải bị bao phủ bởi không khí lạnh đột ngột kéo tới. Dưới bầu trời khá ảm đạm, những người đi đường đều mặc áo khoác thật dày. Ngồi bên cửa sổ sát đường trong một quán cafe, Diệp Liên vừa tháo khăn quàng cổ, vừa nói chuyện với thiếu niên đeo cặp sách đang ngồi bên cạnh.
"Các anh thực sự không quên tìm kiếm chị ấy."
Gia Minh nhìn đồng hồ, nói:
"Tôi còn nhiều nhất là bảy phút."
"Chỉ là hơi tò mò, quả thực là rất nhiều tổ chức muốn tìm cô ấy, như thiên la địa võng vậy, nhưng không chỉ không tìm được mà ngay cả một chút dấu vết cũng không có..."
Diệp Liên cười,
"Cậu biết không? Tôi từng cho rằng cô ấy là cậu cải trang thành, nhưng sau sự kiện Bá Tước tôi mới nhận ra suy nghĩ như vậy đúng là rất ngu ngốc."
"Ồ."
Gia Minh lập lờ nước đôi, gật đầu:
"Đúng là rất ngu ngốc."
"Được rồi, nếu cô ấy nhất định không muốn xuất hiện thì tôi cũng không nói nữa. Có điều, tin tức tình báo kia giúp chúng tôi cứu vãn được rất nhiều thứ. Chỉ nói riêng tên gián điệp kia thôi, nếu hắn thành công truyền tài liệu về hệ thống tên lửa ra ngoài thì chúng tôi sẽ tổn thất ít nhất vài tỷ. Vì vậy ý Phương tiên sinh là nếu có gì cần thì đừng khách khí, mọi người cùng vui vẻ mới là tốt nhất."
"Cho mẹ mày ăn bánh..."
Gia Minh vừa uống cafe vừa thầm mắng một câu,
"Ửm, nếu cần tôi sẽ nói."
"Vội đi đón Sa Sa?"
"Chiều nay cô ấy lại bỏ hai tiết học."
Gia Minh bĩu môi,
"Nếu đến bữa tối mà không lôi cô ấy về được thì có lẽ Linh Tĩnh sẽ nổi đóa, thật là..."
"Thật là hâm mộ... Sa Trúc bang tẩy trắng đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng mà... thật sự phải tiếp tục sao? Không phải tôi có ý kiến gì, có điều tôi cảm thấy không có ý nghĩa gì lớn..."
"Có người thấy vui vẻ thì sẽ có ý nghĩa... Thế nào? Phía trên có ý kiến gì sao?"
"Tạm thời không có. Càn quét ma túy thành công, thành tích của Khúc thị trưởng bên này cũng tăng lên kha khá. Ngày nào cũng có xã hội đen chém giết nhau, chỉ cần không chết quá nhiều người thì phía chúng tôi cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng mà... nếu Sa Trúc bang tiếp tục làm như vậy thì xã hội đen sẽ dầnbài xích bọn họ, cuối cùng có khác cảnh sát là bao đâu. Tôi rất khâm phục lý tưởng của Sa Sa, sự vui vẻ của cô ấy tất nhiên cũng rất quan trọng, có lẽ đến ba, bốn mươi tuổi cô ấy có thể khoe khoang với con mình rằng, năm đó khi lão nương còn làm đại ca, ai dám buôn ma túy liền chém kẻ đó. Có điều... cậu định đến khi nào sẽ nói để cô ấy hiểu? Làm như vậy thực ra ý nghĩa cũng không lớn."
"Gia Minh nhún vai:
"Tôi thấy rất có ý nghĩa. Dưới sự lãnh đạo của cô ấy, lượng ma túy trên thị trường Giang Hải ít nhất đã giảm đi một nửa."
"Cũng đúng, nhưng hết người này lại có người khác lên, Sa Trúc bang định cứ dông dài như vậy?"
"Vì chính nghĩa mà."
Gia Minh thuận miệng đáp, nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
"Tôi đi tìm cô ấy. Chào..."
"Chào..."
"À đúng rồi."
Đi được vài bước, Gia Minh nhíu mày quay lại, nói:
"Sau này mọi người gặp nhau thì nói vài câu trên đường là được rồi, không cần phải ngồi ở nơi thế này..."
"Tôi thấy như vậy sẽ chính thức hơn."
"Không phải ý đó. Anh nhìn khá ẻo lả, những người đi qua ban đầu thì cho rằng anh là phụ nữ nhưng nhìn lại mới nhận ra anh là đàn ông, sau đó ánh mắt họ nhìn tôi đều rất quái dị... OK, cứ như vậy..."
Gia Minh phất tay rời đi. Diệp Liên ngồi đó sửng sốt hồi lâu:
"Trời đất..."
Hắn lấy gương từ túi xách ra ngắm nghía một hồi lâu, nhìn thế nào cũng thấy mình tràn đầy khí khái nam tử:
"Con mắt thẩm mỹ của những người này đều bị sao vậy?"
Than vãn một câu, hắn nghe thấy tiếng một đứa trẻ ở phía sau lưng:
"Mẹ, chị kia thật xinh đẹp nha."
Vẻ mặt hắn lập tức suy sụp.
"Đừng nói bậy, đó là một anh trai."
"Nhưng mà anh ấy đang soi gương kìa, có phải muốn trang điểm không? Con chỉ thấy mẹ mang theo gương trang điểm, cha chưa bao giờ mang theo cả..."
"Tôi là đặc công..."
Hắn khóc không ra nước mặt, thều thào âm thâm giải thích...
Hắn ra ngoài với cảm xúc buồn bực như vậy, khi nhìn sang bên kia đường lại bắt gặp Gia Minh đứng dựa vào cột điện, một tay day trán, rất lâu vẫn không bước đi. Lúc này là giờ tan sở, người đi đường rất nhiều, người kia thỉnh thoảng bị người qua đường che khuất. Hắn nhìn qua vài lần, thầm nghĩ: Ngươi có đẹp trai đâu, tạo dáng làm quái gì chứ? Sau đó hắn lại nghĩ bộ dạng như vậy giống như ngộ độc rồi nôn mửa, quay đầu lại nhìn quán cafe, khi nhìn lại thì bóng dáng kia đã biến mất ở góc đường.