"Tránh ra! Tránh ra mau…tất cả đều tránh ra hết cho ta!"
Bắt được Tào Đông Phong làm con tin, lúc này Gia Minh miệng còn đầy máu tươi rõ ràng đã rơi vào trang thái điên cuồng nào đó, hắn dùng dao găm gãy rời cắt đứt dây thừng trên người Sa Sa, sau đó bọn họ cùng nhau lui về phía sau khu đốn củi.
Cô gái Nhật Bản bề ngoài vẫn bề ngoài vẫn hoàn mỹ nhưng trên thực tế đã bị đánh tới mình đẩy thương tích cũng nhân cơ hội này vùng ra, từng bước tập tễnh theo sát bên cạnh Gia Minh. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tuy rằng phải chịu một nỗi đau đớn vô cùng, mỗi bước đi là khắp người trên đều đau đớn tựa kim châm, nhưng trên khuôn mặt hoàn hảo như khuôn mặt một con búp bê bằng sứ kia vẫn không biểu lộ chút tình cảm nào, nàng ta biết rằng, đây đã là cơ hội cuối cùng để trốn thoát khỏi đây.
Phía bên kia, Sa Sa một mặt theo sát Gia Minh, mặt khác lo lắng khi nhìn thấy Gia Minh lúc này. Trúc Đao không đánh vào mặt của hắn, thế mà máu tươi lại nhuộm đỏ khắp khóe miệng, trong đôi mắt hằn lên những vằn máu chớp động liên hồi, đứa bé trai ngày thường vẫn luôn nhát gan sợ chuyện, mỗi khi cười đều rất chân thành chất phác này bây giờ lại gào thét như phát điên, hắn chắc là rất đau đớn, rất sợ hãi sao, rốt cuộc là hắn đã lấy cái dũng khí đó từ đâu?
Ngày thường khi ở Võ quán, bác Diệp vẫn thường ép hắn luyện võ, hắn trươc giờ luôn tìm cách tránh né, thà là bị sai làm việc vặt vãnh, đem nước, khăn mặt cho người ta, cũng không muốn học võ, có khi bị nói tới mức không còn cách nào đành phải luyện qua loa vài chiêu, tư thế của hắn cũng rất chính xác, chuẩn, thế nhưng một khi cùng người ta đánh nhau thì cho dù thế nào cũng không đánh lại, đấu được vài chiêu đã như con lươn lần trốn khỏi võ đài.
Theo cánh nói của bác Diệp, quyền pháp của hắn căn bản chỉ là máy móc rập khuôn, nếu như biểu diễn có vẻ rất đẹp, nhưng nều phân tích kỹ càng mới thấy không có tác dụng gì.
Thế nhưng mới vừa lúc này, mấy động tác nhỏ vừa rồi của hắn rõ ràng là kỹ xảo đánh nhau do bác Diệp dạy cho bọn họ, lao qua, bắt người, tránh né, một loạt động tác nhạy bén nhanh chóng, lưu loát liền mạch, thậm chí ngay cả lão biến thái người Nhật kia cũng không thể đuổi kịp. Nhưng đứng bên cạnh hắn, mình cũng thấy rõ ràng cánh tay hắn đang run nhè nhẹ.
" Tất cả đều tránh xa hơn nữa cho ta…khụ, khụ, khụ…"
Giọng nói mang chút non nớt, sau khi gào lên như phát điên khiến ho khan làm máu bắn ra khỏi miệng, cây chủy thủ vì sự chấn động đó mà cũng bị đâm vào sâu hơn, lập tức, Tào Đông Phong cũng ngẹn ngào la lên:
"Mau lùi lại! Mọi người mau tránh ra đi! Hắn sắp đâm tôi rồi! Hắn sắp đâm tôi rồi này!"
Hơn mười mấy tên đang cầm đao trong tay, vẻ mặt hung ác, nghe thấy vậy thì chần chừ chốc lát, lập tức xếp hình bán nguyệt tiến về phía trước, trong đám bọn họ Tào Cảnh Hào thét lớn:
"Nhóc con, mày đừng làm điều xằng bậy, nếu như mày làm nó bị thương, tao sẽ giết sạch cả nhà mày!"
"Tao sẽ giết sạch cả nhà mày!"
Lời của hắn còn chưa dứt, Gia Minh đã hai mắt trợn lên đỏ ngầu, hét lớn:
"Mày còn dám nói một câu nào nữa, có tin hay không ngay bây giờ tao sẽ cho cả nhà mày phải tuyệt hậu không?"
"Được, được, tao sai rồi, tao không nói, tao không nói, nhóc con, thả lỏng đi, thả lỏng đi, không cần căng thẳng..."
Tào Cảnh Hào ngày thường quen thói ra lệnh, lúc này mới nhận thức được là trong tay đối phương có con tin, nếu như còn là một người hiểu biết thì không đến nỗi nào, nhưng nhìn tình trạng của thằng nhóc này, hiển nhiên là mới vừa rồi bị đánh quá độc ác, hiện tại căn bản đã rơi vào tình trạng điên loạn, loại người như thế, nếu bị ép đến đường cùng thì chuyện gì cũng có thể làm được.
Kẹp chặt con tin, cả ba người từ trong khu nhà lui đến sân đốn củi ở phía sau, ở hàng rào tre ngoài đó đã mở sẵn một cánh cửa nhỏ thông ra cánh rừng đằng sau.
Sa Sa nghĩ thầm nếu như chạy trốn thì chạy về phía trước chắc sẽ dễ dàng hơn, nhưng chắc chắc lúc đó Gia Minh không chú ý tới điểm này, bây giờ thì vòng vây của mười mấy tên cầm dao đó ngày càng siết chặt, muốn bọn chúng một lần nữa thả bọn ta nhất định là không thể nào.
Lo lắng suy nghĩ, nàng lại quay về phía Gia Minh lúc này đang điên loạn, trong lòng cảm giác rất đau đớn, xưa nay đều là mình và Linh Tĩnh bảo vệ hắn, thế mà giờ chính vì nguy khốn của gia đình mình, để hắn phải chịu cho người ta đánh, rồi biến ra bộ dạng thế này.
Nhưng mà nhìn bộ dạng hắn đang điên dại mà vẫn bảo vệ mình, bức lui tất cả bọn người xấu kia, trong lòng lại nhen lên một chút ngọt ngào không gọi tên.
Bọn họ từ từ rút ra khỏi cái cửa nhỏ ấy, rồi cứ hướng về khu rừng mà thoái lui, chờ tới khi tiến sát bìa rừng, Gia Minh đột nhiên lại hét lớn:
"Các người không được cử động! Cũng không được qua đây!"
"Không thể nào! Mày cũng phải suy nghĩ cho tao chứ!"
Tào Cảnh Hào cố hết sức làm cho giọng của mình trở nên ôn hòa hơn:
"Nếu như bọn mày chạy thoát rồi, lại giết con tao thì tao làm thế nào được, tao nhất định phải theo sát chúng mày, nhất định phải …."
"Con trai mày vốn là rất đáng chết!"
Gia Minh lại gào to:
"Chẳng qua tao sẽ không đi , tao sẽ để cho chúng mày có thể nhìn thấy hắn, nhưng mà Sa Sa nhất định phải đi, nhất định phải rời khỏi đây! Chỉ khi nào tao chắc chắn rằng Sa Sa đã đi thật xa, tao mới thả người!"
"Được! Sa Sa có thể đi, nhưng tao nhất thiết phải nhìn thấy con trai tao an toàn, với lại còn người con gái kia…"
"Cô ta không liên quan gì tới tao, nhưng trong các ngươi ai dám qua đây tao sẽ giết hắn!"
"Được, không qua, không qua đó, tao cũng sẽ nói rõ ràng với Nguyệt Trì tiên sinh …"
Hắn nói xong, liền bảo tên phiên dịch chuyễn lời lại cho lão già Nhật Bản, nói hắn không được tùy tiện xuất thủ bắt người.
Lão già khẽ hừ một tiếng, không nói lời nào, tuy nhiên không có bất cứ cử chỉ phản đối nào.
Bốn người từ từ lui vào khu rừng phía sau, bọn người mười mấy kia vẫn còn có thể nhìn thấy rõ ràng một người con gái đứng sau lùm cây nhỏ đang khóc lóc cái gì đó.
"Mình không đi đâu hết, nếu đi chúng ta cùng đi, mình không thể để cậu ở lại nơi này được…"
"Mình nói rồi, đi nhanh đi! Mình phải ở nơi này cầm chân bọn chúng! Cậu chỉ là gánh nặng cho mình thôi, cút mau cho mình!"
"Không… mình không muốn…"
Sa Sa lắc đầu, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, nàng nói:
"Mình không đi đâu, trước nay cậu không bao giờ mắng mình, mình biết cậu chỉ muốn mình chạy thoát một mình, mình không muốn…. Là mình hại cậu bị đánh, giá mà cha mình không phải là xã hội đen…"
"Bây giờ cậu nói những lời này làm gì, đi mau!"
Gia Minh nói xong, dùng một chân đá vào người Sa Sa.
Động tác này cũng không dùng bao nhiêu sức lực nhưng Sa Sa không ngờ Gia Minh lại có thể đá nàng như vậy, loạng choạng mấy bước, rồi ngã xuống khoảng đất đầy lá khô đằng sau, ôm bụng đứng dậy, nàng khóc tức tưởi:
"Gia Minh, cậu đá mình…"
"Mình…"
Gia Minh kêu lên một tiếng, sau đó, bờ vai đang gồng cứng bỗng đổ sụp xuống, dường như giờ khắc này hắn đã đột nhiên trở thành tên Gia Minh nhu nhược sợ chuyện trước kia, hai tay cũng run rẩy, nói:
"Đúng vậy, xin lỗi cậu...Nhưng mà, Sa Sa, mình rất sợ, nhưng hai người chúng ta chỉ có một người có thể đi. Mình đã bắt Tào Đông Phong rồi, bọn họ chắc chắn sẽ đi theo chúng ta, mình phải ở lại chỗ này canh chừng..."
Giọng nói kia cũng dần trở nên nghẹn ngào:
"Sa Sa... Mình sợ đau, mình cũng sợ chết, mình muốn cùng cậu và Linh Tĩnh ở cùng một chỗ với nhau, nếu như mình chết đi rồi thì sẽ không bao giờ được nhìn thấy các cậu nữa…Lúc nãy mình rất đau, lúc bị đánh mình tưởng chừng phải kêu lên, khóc lên rồi, thế nhưng mình là nam nhân, có những lúc mình không thể kêu, cũng không thể khóc… Mình là nam nhân, cho nên bây giờ mình phải ở lại đây, nếu như cậu thoát được rồi phải lập tức kêu cảnh sát lại cứu mình, trời cũng sắp tối rồi, Sa Sa, nhất định nàng sẽ thoát khỏi chỗ này…"
Nhìn thấy dáng vẻ Gia Minh lúc này, Sa Sa càng khóc to hơn nữa, trong chốc lát, nàng mới nói:
"Được… Mình nhất định sẽ kêu cảnh sát đến, nhưng Gia Minh, cậu phải hứa với mình một chuyện, cậu nhất định cũng phải trốn thoát, không thể để cho bọn chúng bắt được."
"Ừ, nhất định là như vậy."
"Còn nữa… Cậu có thể… Cho mình hôn hôn một cái...?"
"Ừ, a?" Trong nháy mắt, Gia Minh hơi ngạc nhiên, thiếu chút nữa bị dọa đến không giữ nổi nét mặt đang giả khóc lúc này, may là lúc này trời đã ngã về chiều, vả lại trong rừng không chút ánh sáng, cho nên Sa Sa cũng không làm thế nào nhìn thấy rõ ràng.
Chính lúc đang ngạc nhiên, Sa Sa bỗng chạy đến, đôi môi mềm mại không áp lên đôi môi của Gia Minh, mà chính là áp sát vào những vệt máu vương trên khóe miệng của hắn, cái lưỡi mềm mại trơn ướt vươn ra, đến khi liếm hết máu tươi vương trên khóe miệng Gia Minh mới ngừng lại, sau đó nàng lau nước mắt, rồi vừa khóc nho nhỏ vừa hướng về nơi sâu nhất nhất trong rừng chạy đi.
Ặc... Vị của nước miếng khác với máu rất nhiều sao...
Cảm nhận được những vệt máu đã bị liếm sạch, sau đó chỉ còn lại vị của nước miếng, trong lòng Gia Minh cũng bất đắc dĩ, sau đó lại nhíu mày nhìn qua cô bé Nhật Bản Nguyệt Trì Huân bên cạnh.
Lúc này, Nguyệt Trì Huân cũng đang nhìn hắn, nàng không hiểu tiếng Trung, cho nên bây giờ chỉ có thể đi theo Gia Minh. Nhưng một lát sau, nàng đột nhiên khom người xuống chào, giọng nói dịu êm dễ nghe:
"Ai lý dát đa(Cảm ơn)."
Rồi sau đó quay người tập tễnh chạy về một hướng khác.
Đây... Đây là chuyện gì...
Gia Minh cảm thấy hơi ngạc ngạc nhiên.
Trên thực tế Nguyệt Trì Huân đã hiểu nhầm ý của Gia Minh, từ lúc nàng bị bắt tới đây, đôi chân bị lão già kia đánh nhiều nhất, mặc dù lúc này cắn chặt răng đứng lên nhưng thực ra năng lực hành động đã kém hơn so với cả người bình thường.
Gia Minh liếc nhìn nàng, đang tự hỏi làm sao mà cũng đuổi luôn cô bé này, song khi nhìn vào trong mắt của Nguyệt Trì Huân, nàng nghĩ rằng người nam nhân kia đang lo lắng bản thân mình trở thanh gánh nặng cho hắn.
Dù sao thì Gia Minh giả bộ cũng quá chân thật, trong mắt nàng cũng cho rằng, người con trai này chưa từng trải qua sự huấn luyện như mình, thế mà khi hắn bị đánh vẫn cắn răng chịu đựng, khi hắn sợ đến mức toàn thân run rầy, vẫn có thể kiên cường đối mặt với rất nhiều kẻ thù, thậm chí có thể cứu được hai cô gái đến chỗ này, chỉ điểm này thôi cũng đã khiến Nguyệt Trì Huân vô cùng khâm phục.
Khả năng theo dõi của đối phương rất mạnh, xét theo tình hình bây giờ, nếu muốn chạy thoát thực sự là điều không tưởng. Thế nhưng sức mạnh của đứa trẻ này rốt cuộc cũng có hạn, mình không thể làm liên lụy hắn, cho dù cơ hội chỉ có một phầm trăm, mình cũng phải thử sức xem sao.
Ngoài bìa rừng, hơn mười người nhìn chằm chằm nhìn vào, Tào Cảnh Hào đang khẩn trương nhìn đồng hồ đeo tay, dần dần, Sa Sa chạy cũng đã được mười phút rồi, hắn nhìn váo chỗ hai người đằng sau bụi cây, hét lớn:
"Được rồi, bọn họ chạy được mười phút! Có thể thả người ra rồi chứ!"
Bên này trong khu rừng cây, Tào Đông Phong cảm nhận được cây dao găm phía sau buông lỏng, vội vàng nói:
"Gia Minh, được rồi, mày chạy mau đi, tao bảo đảm không truy đuổi theo mày, mày nếu bây giờ chạy, nhất định có thể chạy thoát được."
Hắn lúc nãy đã nghe hết những lời Gia Minh nói với Sa Sa, nên cho rằng Gia Minh đã bị vây khốn đến mức rơi vào hoảng loạn cực độ, thế nhưng lúc này nếu như hắn còn dám quay đầu nhìn lại biểu hiện trên khuôn mặt Gia Minh, hắn sẽ biết được kỳ thực bản thân đã sai lầm hoàn toàn.
Cái biểu hiện run rẩy xuất hiện trước hai người con gái khi nãy không bao giờ còn xuất hiện nữa, bây giờ trên khuôn mặt Gia minh là một vẻ ung dung tùy ý, từ khóe miệng Gia Minh, một nụ cười mang theo một tia tà ác buông ra, áp sát thiếu niên đằng trước.
"Lúc nãy…. đánh đã tay chưa?"
"Tao…. Tao…"
"Mày yên tâm, tao không đánh mày, cũng không giết mày, tao sẽ cho mày… Biết cái gì gọi là đau khổ và tuyệt vọng thật sự….là tuyệt vọng đấy!"
Đầu óc Tào Đông Phong còn chưa kịp lý giải xong câu nói đó, Gia Minh đã vung tay lên, dùng chuôi dao gõ một cái vào gáy của hắn, sau đó nắm lấy Tào Đông Phong lúc đó đã ngất đi, rồi biến mất trong bóng tối của khu rừng.
Ngoài rừng , bọn người Tào Cảnh Hào chỉ nhìn thấy thân hình con trai đột nhiên ngã xuống, sau đó Gia Minh cũng quay người, mất tích…
"Mau đuổi theo!"
Mười mấy tên cầm theo dao, gậy sắt như đàn ong vội vàng nhảy vào khu rừng, lão già Nhật Bản là tốc độ nhanh nhất, hắn ta chạy theo hướng không giống như bọn người kia, chính vì hắn chạy theo hướng chạy của Nguyệt Trì Huân.
Mặt trời dần dần nghiêng về ngọn núi đằng tây, ngay cả ánh nắng chiều cuối cùng cũng đã biến mất phía cuối chân trời, hoàng hôn, cả khu rừng như một con mãnh thú hoang dã nằm phủ phục, có thể nuốt vào mọi thứ.