Đi vào trong sảnh, bên ngoài mưa vẫn rơi, Sa Sa nhăn mặt, bộ dạng cũng hơi buồn bực:
"Vì sao chứ, mình không phải người xấu, tại sao Mục Trân Trân kia lại... Ài..."
Thực ra, vừa rồi ở ngoài cửa Mục Trân Trân cũng không có gì thất lễ, chỉ là sau khi biết Sa Sa là con gái của Liễu Chính thì rốt cuộc vẫn có khoảng cách. Hai bên lúng túng, khó xử nói chuyện vài câu, Sa Sa cũng không phải đứa ngốc nên có thể nhận ra vẻ mất tự nhiên qua lời nói của đối phương. Sau vài câu không có ý nghĩa gìm Mục Trân Trân vội vàng rời đi, Sa Sa cũng không còn hứng thú hóng mát nữa nên ba người quay vào trong sảnh.
Mặc dù buồn bực nhưng lại không thể tức giận với Mục Trân Trân được, dù sao nói thế nào thì cha mình cũng đúng là người trong xã hội đen, cho dù mình biết ông ấy là người cha tốt nhưng cũng không thể nói rằng ông ấy là một người tốt đúng nghĩa được. Linh Tĩnh ở bên cạnh an ủi một lát, Sa Sa nghiêng đầu hỏi:
"Gia Minh, cha mình... ông ấy đã làmrất nhiều chuyện xấu sao?"
"Chuyện xấu? À..."
Gia Minh vỗ đầu nàng như vuốt ve một cô bé, tự hào nói:
"Không nhiều bằng mình."
"Ồ..."
Sa Sa hơi sững sờ, sau đó bật cười:
"Nói gì vậy... Cậu đúng là..."
"Nói thật đó, mình đã giết không ít người."
"Nhưng đều do người khác tìm đến cửa thì cậu mới giết mà, cha mình... Nếu ông ấy là xã hội đen thì chắc chắn sẽ tới chỗ của người ta để thu phí bảo vệ, đập bãi đòi nợ thuê, chém người... Ừ, khi còn bé mình thấy ông ấy dẫn người đi phá nhà người ta, còn nữa... buôn lậu ma tuý... Gia Minh, chắc hẳn cậu biết chuyện này, cha mình có buôn lậu ma tuý không?"
Gia Minh cười mà không nói. Sa Sa đang sầm mặt xuống, nhìn cha mình đang nói chuyện với mọi người ở đằng trước và mấy trăm tên côn đồ, chút kích động vừa rồi đã tan biến từ lúc nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại doctruyen.me
"Ông ấy... Quả nhiên là ông ấy có buôn lậu ma tuý... Trước đây ông ấy đã nói kiên quyết không làm chuyện đó."
"Thế giới của người lớn không đơn giản như chúng ta nghĩ, có một số việc không thể tránh được."
Gia Minh lắc đầu an ủi.
"Thành phố Giang Hãi có mấy trăm vạn người, có người hít ma tuý thì chắc chắn sẽ có người bán. Nếu Sa Trúc bang không làm việc này thì sẽ có người khác làm, nếu Sa Trúc bang hoàn toàn không dính vào thì bang phái căn bản không lớn mạnh được. Thực ra cũng như Vĩnh Thịnh bang kia, người đứng đầu vào tù, bang phái giải tán, nhưng địa bàn vừa trống không thì các nhân vật nhỏ vốn kiếm cơm ở tầng dưới liền tụ tập lại với nhau để tranh giành. Nếu cậu muốn, chúng ta có thể kéo bác Liễu ra ngoài rồi đặt một quả bom nổ chết tất cả mọi người ở bên trong, sau đó lại giết chết tất cả những người của Thanh Bang kia, chẳng qua không bao lâu sau chắc chắn sẽ có một nhóm người giống như vậy nổi lên. Trên thế giới này không có người tốt, người xấu, có người đi con đường đứng đắn, có người đi con đường sai trái, đều có tỉ lệ nhất định. Trong thời gian ngắn quốc gia cững không thể làm gì được, chỉ có thể có thái độ ngầm đồng ý rồi từ từ khống chế. Thực ra so với Tam Thanh bang luôn dụ dỗ người ta hút ma tuý, bác Liễu tốt hơn nhiều lắm, chỉ khi ông ấy bán ma tuý thì mới khống chế chuyện làm ăn này không bị lan tràn ra ngoài... Huống chi ông ấy vẫn là một người cha tốt, chuyện này mới là quan trọng nhất, không phải sao?"
"Đột nhiên lại giống như một Triết gia..."
Nghe hắn nói một tràng, Linh Tĩnh cười nói
"Chẳng qua, Sa Sa, mình cảm thấy hắn nói rất đúng nha, mình thấy chú Liễu rất tốt, như vậy là được rồi. Khi tranh cãi hay đánh nhau có thể nói cha của chị đây là lão đại xã hội đen, lúc nào cũng có thể cho hai xe đến chém ngươi, rất thoải mái nha. Huống chi... Ha hả, cậu đã lên con tàu cướp biển của Gia Minh rồi, nhận mệnh đi thôi ha ha..."
Thường ngày Linh Tĩnh có vẻ biết điều nhưng thực ra trong lòng cũng không có khuôn phép như những cô gái khác, lúc này nàng thân mật nhéo mặt Sa Sa, trong vẻ ngả ngớn lại có chút thuần khiết không che giấu được. Khi còn bé Sa Sa rất bướng bỉnh, sau đó đạo đức quan, thái độ đối nhân xử thế cũng vì gần đèn thì sáng, dần dần bị ảnh hưởng bởi Linh Tĩnh, nếu không có Gia Minh và Linh Tĩnh, sợ rằng lúc này nàng đã trở thành một cô gái lêu lổng, bốc đồng rồi. Sở dĩ nàng cảm thấy buồn bực cũng chủ yếu vì tiếp xúc với gia đình Linh Tĩnh đã lâu, sợ bị những người rất thân thuộc này ghét bỏ... Mặc dù quan hệ bây giờ rất tốt nhưng nào ai biết có thể có một ngày hai bác Diệp bị xã hội đen quấy rầy hoặc bắt gặp chuyện xấu của xã hội đen rồi đột nhiên ghét bỏ nàng hay không, lúc này được hai người an ủi khiến tâm tình nàng cũng tốt hơn nhiều.
"Được rồi, được rồi, mình biết lên nhầm thuyền giặc rồi. Ừ, mình sẽ lựa thời gian nói chuyện với cha để ông ẩy rửa tay chậu vàng như trong truyện vẫn nói... Ừ, Gia Minh, có vẻ bọn họ cãi nhau rất kịch liệt, sẽ không thực sự đánh nhau chứ..."
Lúc này tại bàn ở chính giữa đại sảnh. Hoa Vi và Liễu Chánh đang đập bàn tranh cãi kịch liệt về chuyện gì đó, đám đàn em trong Tam Thanh bang đứng phía sau Hoa Vi, phía sau Liễu Chính cũng có không ít người đang đứng, có không ít thủ lĩnh của các bang phái nhỏ cũng tụ tập tới. Gia Minh cười nói:
"Nói đùa gì vậy, bọn họ chỉ có mấy người, nếu thật sự dám động tay động chân ở chỗ này thì sợ rằng mỗi người nhổ một ngụm nước miếng cùng đủ dìm chết bọn họ. Mặc dù... Ừ?"
Nhìn Hoa Vi đang nói chuyện qua khe hở giữa đám người, Gia Minh hơi nhíu mày:
"Hình như bọn họ... Đang cầu hôn cậu..."
"Ặc..."
"... Cho nên mới nói, tôi cảm thấy Gia Nghĩa nhà tôi và Tiểu Sa thật sự là một đôi trời sinh. Ông cũng biết đấy, thế cục Giang Hải bây giờ cũng không ổn định, nếu không cẩn thận sẽ xuất hiện xung đột chết sống, đến lúc đó sẽ đổ máu, sẽ chết người... Tôi tin rằng mọi người đều yêu thích hoà bình, huống chi chúng ta cũng đã già rồi, đã đến lúc nên lo chuyện tương lai cho con cái. Ông xem, tôi đặt tên cho con của mình là Văn Nghĩa cũng vì hi vọng nó sẽ không làm những việc như chúng ta hiện giờ, nó đã thi đậu vào trường đại học trọng điểm, tôi hi vọng có thể tìm cho nó một người vợ vừa hiền lành lại môn đăng hộ đối. Sa Sa nhà ông cũng sắp sinh nhật mười bảy tuổi rồi, khi đó tôi sẽ tặng nó một chiếc xe mới, ông yên tâm, chắc chắn là loại xa xỉ nhất, Hoa Vi tôi cũng không phải là người cha vợ keo kiệt, ha ha ha ha..."
Hoa Vi vừa nói vừa giơ ly rượu lên cười ha hả. Trong thời điểm nhạy cảm thế này, nếu như hai bang phái lớn nhất Giang Hải kết thành thông gia thì thế cục Giang Hải đương nhiên sẽ bình tĩnh lại. Hoa Văn Nghĩa của Hoa gia năm nay mười chín tuổi, đang học tại một trường đại học trọng điểm. Sa sắp tròn mười bảy tuổi, mặc dù vẫn chưa đủ tuổi kết hôn nhưng chuyện đính hôn, thậm chí là lên giường, tạo thành một cuộc hôn nhân thực sự cũng không phải chuyện hiếm thấy gì. Trong chốc lát những người đứng đầu của các bang phái nhỏ ở xung quanh liền gật đầu đồng ý, Liễu Chính cũng gật đầu cười.
"Hoa tiên sinh nói rất hay, xã hội bây giờ hoà khí mới phát tài nha, có chuyện gì còn quan trọng hơn kiếm tiền chứ. Ha hả, mặc dù mọi người đều lăn lộn trong xã hội đen nhưng dù sao cũng đều là người Giang Hải, xã hội bây giờ nào là thất nghiệp, nào là khủng hoảng tài chính, lũ lụt bây giờ còn chua rút nữa, nếu như lại làm ra chuyện huyên náo gì thì thật sự đúng là nghiệp chướng. Địa bàn của Vĩnh Thịnh bang kia, dự định của tôi là mọi người cùng tiến vào, mỗi người quản lý địa bàn của mình là tốt rồi..."
Nói đến khi Hoa Vi gật đầu liên tục thì ông ta mới tỉnh bơ chuyển đề tài đi.
"À, về phần con bé nhà tôi... Ừ, cậu này chính là Văn Nghĩa sao, rất tốt rất tốt vừa nhìn đã biết là người làm chuyện lớn, ha hả... Học ngành khoa học tự nhiên của đại học Hoa Trung đúng không? Học thật giỏi..."
Chỉ vào thanh niên tóc một mái bóng bẩy, bề ngoài cũng xem như anh tuấn đứng phía sau Hoa Vi, Liễu Chính cười khích lệ. Mặc dù Hoa Vi, Liễu Chính và Lê Vĩnh Thịnh trước đây đều có tiếng tăm trong xã hội đen, nhưng tư tưởng nhìn con trai như rồng, con gái như phượng cũng đều giống nhau, con trai học ở trường đại học trọng điểm, hắn đương nhiên vô cùng tự hào, lập tức vẫy tay gọi con mình tới chào bác Liễu, sau đó nói chuyện một lúc, đợi đến khi nhắc lại chuyện kết hôn thì Liễu Chính mới thở dài.