Dấu ấn của ma quỷ, theo lời của Khuynh Tiểu Mao là một ấn ký đặc trưng của ma quỷ, không có hình dạng nhất định, càng không có vị trí nhất định, nó có thể là bất cứ thứ gì, xuất hiện ở bất kỳ đâu, khiến cho người ta không sao phân biệt được, đẩy con người đến bờ vực tuyệt vọng.
"Màn lần trước của tôi, cũng tổng cộng có 13 người, bối cảnh tại một thôn nằm sâu trong hẻm núi, có hoa có nước có cỏ, phong cảnh đẹp như tranh vẽ ra vậy" Khuynh Tiểu Mao vừa nói vừa cầm một chiếc đũa chọc chọc vào cái bánh quy ăn dở đang đặt trên đĩa, chọc nó ra một cái lỗ.
"Thế mà, trái ngược với phong cảnh hữu tình đó, những chuyện kinh dị cứ liên tiếp xảy ra, ngày đầu tiên có người vì muốn ra con suối gần đó tắm mà không cẩn thận trượt chân, trước lúc té ngã còn kéo thêm một người đang đứng bên cạnh, ngã vào một hòn đá nhọn như lưỡi dao, đầu của một người trong đó bị cắt chỉ còn dính lại một miếng da, máu nhiễm đỏ cả con suối... người bị kéo xuống cũng không khá hơn là bao"
Khuynh Tiểu Mao kể tới đó, cũng ý thức được lúc này kể những chuyện như thế này cũng chỉ khiến sự sợ hãi trong lòng mọi người được phóng đại ra mà thôi, liền ngậm miệng lại. Có người cũng nghe không nổi nữa, trực tiếp hỏi: "Cậu đã thoát ra như thế nào vậy?"
Khuynh Tiểu Mao buông xuống chiếc đũa đang cầm trên tay, cũng thôi không nghịch chiếc bánh quy nữa. mở miệng đáp lời:
"Tôi tìm ra được sự thật ở trong làng đó."
Thì ra lần vào trước đó Khuynh Tiểu Mao và 12 người còn lại đóng vai những vị khách được mời tới để điều tra những cái chết kỳ lạ liên tục xảy ra trong làng, được bố trí cho tá túc tại một căn nhà do trưởng thôn sắp đặt. Trước nhà trồng toàn là hòe, có đến năm sáu cây, xếp thành một hàng dài, Khuynh Tiểu Mao vừa nhìn đã thấy không ổn.
Ai cũng biết, cây hòe còn được gọi là cây chiêu hồn, được xếp vào một trong số những loại cây cấm kỵ trồng trước nhà, huống chi ở đây, cây nào cũng to lớn, dường như đã trồng được rất nhiều năm, tán cây rậm rạp che hết ánh sáng, ban ngày mà ở trong nhà cũng cần phải đốt đèn.
Thôn dân ở đó tập tục mê tín, coi song sinh là điềm gở, lại thờ cúng ma quỷ, tất cả các em bé song sinh được sinh ra đều giữ một giết một, thi thể chôn tại gốc hòe để chiêu hồn. Nhưng song sinh không phải lúc nào cũng có, sau một thời gian dài không có ai mang thai sinh đôi, dân làng bèn lấy con gái mới sinh thay thế. Họ nói anh nhi là ma quỷ đáng sợ nhất, cũng linh thiêng nhất, liền tổ chức cúng bái cầu tài vận.
Sau đó trong thôn người chết càng ngày càng nhiều, thôn làng lúc này mới truyền tai nhau tin đồn do những đứa trẻ đó đến đòi mạng. Họ bắt đầu sợ hãi, sắp xếp cùng gia đình rời khỏi, nhưng không một ai có thể rời đi được. Những người rời đi, hôm sau đều trở về với muôn vàn tử trạng thê thảm.
Người chết nhiều rồi, họ liền từ trong những lần đó nhận thấy ma quỷ cũng không phải tùy tiện giết người, mỗi ngày cũng chỉ giết một hai người, dường như bị một thứ quy tắc nào đó trói buộc. Chỉ những người phạm phải hành vi nằm ngoài quy tắc đó mới khởi động điều kiện tử vong.
Mà đám cây hòe trồng trước nhà đó chính là thứ trói buộc ma quỷ phải tuân theo quy tắc.
Nhưng quy tắc lại không phải bất biến, có thể thay đổi bất cứ khi nào, những người dân vừa vui mừng vì nghĩ chỉ cần không kích phát điều kiện tử vong thì sẽ sống sót, lập tức lại rơi vào tuyệt vọng.
Sau cùng họ liền nghĩ ra một cách, dẫn dụ những người bên ngoài vào thôn để chết thay, chỉ cần có người chết, những thứ đó sẽ thôi không làm hại đến họ. Cho nên đội của Khuynh Tiểu Mao tại nơi đó bị người trong làng lừa cho xoay mòng mòng, sau cùng khi tỉnh ngộ ra, cũng chỉ còn một mình cậu ta sống sót.
"Vậy cậu như thế nào mà tìm được ấn quỷ?" Châu Đông trực tiếp hỏi thẳng vào vấn đề mấu chốt, cũng là vấn đề mà tất cả mọi người muốn biết nhất lúc này.
Khuynh Tiểu Mao hít sâu một hơi, như đang tiếp thêm động lực cho chính mình, bắt bản thân tiếp tục hồi tưởng lại ký ức đáng sợ lúc đó.
"Trong đêm ngày thứ 6, tôi cảm thấy mình chắc là chết ở đây rồi, trong lòng cực kỳ phẫn hận. Lúc đó tôi đã nghĩ mình muốn trả thù" Giọng nói của Khuynh Tiểu Mao vẫn khàn khàn, khó nhọc phun ra từng chữ.
"Tôi đào gốc cây hòe lên, phát hiện tất cả các gốc cây đều có thi thể, có cái đã mục rửa hết chỉ còn xương trắng, có cái chỉ mới bắt đầu phân hủy, toàn bộ đều là thi thể con nít, ít nhất cũng phải 200 cái..."
Khuynh Tiểu Mao lúc đó trong lòng đều là tuyệt vọng và phẫn hận, cậu dùng tay không bới từng thi thể lên, một mồi lửa thiệu rụi đám cây hòe, ôm tâm tình có chết cũng phải lôi những người ở đây chết chung, người dân trong làng đến lúc phản ứng lại thì cũng đã muộn. Trưởng thôn nổi giận đùng đùng nhốt cậu trong căn nhà đó, sai người vào rừng tìm cây khác thay thế.
Sau khi an bài ổn thoản mọi chuyện, ông ta đích thân quay lại trừng phạt Khuynh Tiểu Mao, cậu ôm một bộ dạng người chết không sợ lửa, cùng ông ta từ trong nhà đánh ra ngoài sân. Trong lúc hỗn loạn cậu chụp được chiếc lược được cột chung với đám thi thể vẫn còn chưa chôn xuống, thuận tay liền đâm vào mắt ông ta.
Sự việc vẫn chưa kết thúc ở đó, cái lược nhọn hoắc khi đâm vào não ông ta thứ chảy ra lại không phải máu mà là thứ chất lỏng đen ngòm, mùi hôi thối xông vào mũi. Khuynh Tiểu Mao lúc này mới ngỡ ngàng nhận ra, tất cả những thôn dân ở đây đều không phải con người.
"Sau cùng tôi vì quá hoảng sợ, chụp lấy tất cả những gì có thể cầm gần đó mà ném vào người ông ta."
Bao gồm cả những thi thể mới được cậu đào lên lúc nãy. Rồi bỗng nhiên một thi thể trong số đó khi đụng vào ông ta liền phát ra tiếng xèo xèo như miếng thịt bị quăng vào chảo dầu. Trưởng thôn cũng không thể tin được liền túm thi thể lên mà quan sát.
Đột nhiên, thi thể dường như có linh hồn mà cựa quậy hai cái, tiếp sau, gương mặt đã phân hủy không còn thấy được hình dạng đó, trên mặt mọc ra vô số cái răng nhọn. Trưởng thôn kinh hoàng hét lên, muốn quăng cái thi thể ra xa, nhưng cái thi thể từ lúc ông ta chạm vào liền dính vào như hòa làm cùng một thể với ông ta, từ từ mà dung hòa làm một, trên mặt thi thể nứt ra mở rộng thành một cái hang, một cắn nuốt đầu trưởng thôn vào mồm. Còn không quên nhai nhai hai cái, màu đen hôi thối trào ra từ cái miệng thi thể
Khuynh Tiểu Mao chứng kiến một màn này bảy vía đã bị hù bay mất ba cái, cứng ngắc ngã bệt xuống đất, mãi tới khi thi thể đã hoàn toàn dung hòa trưởng thôn vào miệng, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi. Khuynh Tiểu Mao thấy mình bị kéo vào một hư không trắng xóa, xung quanh là những hình ảnh lồng vào khung hình, thành những dải phim dài, như những cuốn phim cassette xưa cũ, chiếu cho cậu thấy toàn bộ sự thật.
Thì ra trưởng thôn chính là ấn quỷ của lần đó, thi thể mà Khuynh Tiểu Mao thuận tay chộp được là con ruột ông ta, vì cầu tài vận mà nhẫn tâm giết đứa con mới chào đời của mình, dùng cây hòe phong ấn, đứa nhỏ không thể rời đi, chỉ có thể bị giam cầm một chổ, nhìn càng ngày càng nhiều số phận giống mình được đưa đến, phẫn hận tích tụ hóa thành lệ quỷ, dân làng sau đó từng người từng người đều phải trả giá, tất nhiên, trưởng thôn cũng không ngoại lệ.
Nhưng không một ai ngờ rằng, cái chết của trưởng thôn không phải là kết thúc, mà là bắt đầu của cơn ác mộng kéo dài. Một trưởng thôn đang sống dưới sự vinh hoa phú quý do mạng của con mình đổi lại, một người đang được người người kính nể, nhà nhà ca tụng, đột nhiên mà chết.
Căm phẫn cùng không cam tâm, cuối cùng hóa thành ấn quỷ, kéo tất cả những người không may vào, lặp đi lặp lại những chuyện đã xảy ra hồi còn sống, mà thi thể con gái ông ta chính là thút thắt tháo gỡ tất cả. Để ra khỏi đó, chỉ cần phá vỡ ấn quỷ, mà con của ông ta chính là người đã giết ông ta lúc còn sống, tự nhiên cũng sẽ trở thành nỗi sợ của ông ta lúc chết.
Khuynh Tiểu Mao xem như là phước lớn mạng lớn, chó ngáp phải ruồi chọn trúng thi thể là con gái ông ta, nếu không thì chắc cũng không còn người ngồi ở đây kể lại câu chuyện này cho Châu Đông bọn họ nghe nữa.