Ẩn Nhẫn

Chương 7




Khi nhìn thấy ta, khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ lưỡng của bà ta hiện lên vẻ ghê tởm không che giấu, như thể ta là thứ gì đó không thể thấy ánh sáng.

 

"Dù nhận ngươi làm con nuôi, nhưng ngươi là ngươi, phủ Triệu vương là phủ Triệu vương, đừng nghĩ đến những thứ không thuộc về ngươi, càng không được lợi dụng danh nghĩa phủ Triệu vương để làm việc, nếu để bản cung biết ngươi ỷ thế h.i.ế.p người, thì sao ngươi có được danh phận này, sẽ phải trả gấp ngàn lần trăm lần."

 

Ta liên tục nói không dám, nghĩ đến tất cả những chuyện đau lòng, mới cố gắng kiềm chế nụ cười trên môi.

 

Họ không biết, chính quyết định này sẽ đẩy phủ Triệu vương vào thảm họa...

 

7

 

Chẳng bao lâu sau, lễ Trung Thu đến.

 

Lễ nhận thân lần này được tổ chức rất lớn, dưới sự đồng ý ngầm của Triệu vương.

 

Các phu nhân quý tộc ở kinh thành đều đến, ngay cả hoàng đế cũng vì nể mặt Triệu vương mà ban thưởng đồ vật.

 

Ta dâng trà cho Triệu vương và vương phi, nhận hồng bao của họ, dưới sự xướng danh của lễ quan từng người một nhận thân.

 

Ngoại trừ việc chưa thể vào gia phả hoàng gia, danh phận con nuôi của ta đã được xác nhận.

 

Các khách mời đều chúc mừng Triệu vương và vương phi có thêm con gái.

 

Chỉ có Ngọc Nhi bĩu môi, không vui lắm.

 

"Cô ta không phải tỷ tỷ của con, mẹ nói rằng, là để cô ta mang về một đệ đệ, nếu cô ta không mang về được đệ đệ thì không tính là tỷ tỷ."

 

Đám đông im lặng trong giây lát.

 

Bà lão vội vàng dỗ dành, bế Ngọc Nhi ra ngoài.

 

Mọi người như không nghe thấy, lại tiếp tục náo nhiệt.

 

Vương phi mỉm cười nhạt: "Lời trẻ con, khiến mọi người chê cười rồi, Tri Thu, con đừng để ý."

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

Ta cúi đầu cười nhẹ.

 

Vừa đánh một roi lại cho một cục đường.

 

Ta hiểu.

 

Cảm giác buồn nôn lại mơ hồ nổi lên.

 

Ta giả vờ không nghe thấy, chỉ giữ đúng lễ nghi mà bà lão đã dạy, trông như một tiểu thư khuê các.

 

Và đúng lúc đó, quản gia lớn tiếng báo: "Trưởng công chúa đến."

 

Ta ngẩng đầu, nhìn thấy người phụ nữ thanh tao mạnh mẽ bước nhanh tới, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp.

 

Cuối cùng bà ta cũng đến.

 

Trước đó, trưởng công chúa bị ám sát, luôn ở trong phủ dưỡng thương, không tham gia bất kỳ yến tiệc nào.

 

Không ai ngờ rằng hôm nay bà ta sẽ xuất hiện, đến phủ Triệu vương, tham dự một lễ nhận thân nhỏ bé.

 

Ánh mắt bà ta khẽ chuyển, khắp nơi đều là tiếng quỳ lạy.

 

Triệu vương và vương phi nở nụ cười gượng gạo.

 

Những năm qua, quà năm mới vương phi gửi đến phủ trưởng công chúa luôn đúng mực, không có lỗi, nhưng với những gia đình thân quen thì lại gửi quà hợp ý.



 

Trong đó, mối quan hệ thân sơ tự nhiên rõ ràng.

 

Trưởng công chúa tuy là tỷ tỷ ruột của hoàng đế, nhưng sự đãi ngộ của bà ta từ hoàng đế dường như không bằng Triệu vương.

 

Mối quan hệ này thật đáng suy nghĩ.

 

Trưởng công chúa nhìn Triệu vương, mỉm cười nói: "Không ngờ con của Tử Hy giờ cũng lớn thế này rồi."

 

Triệu vương tên là Lưu Tử Hy.

 

Nghe nói, khi còn nhỏ hắn thích nhất trưởng công chúa, thường bám theo gọi "tỷ tỷ, tỷ tỷ" đòi chơi, đòi tìm đồ ăn ngon.

 

Nhưng lớn lên rồi, lại trở nên xa cách.

 

Ánh mắt trưởng công chúa đảo một vòng, dừng lại trên người ta, dịu dàng nói: "Đây là con nuôi mới của Tử Hy sao? Quả là một đứa trẻ ngoan, bản cung còn phải cảm ơn ơn cứu mạng của cô bé. Ngày đi săn, nếu không có cô bé giúp sức, e rằng bản cung đã hồn phi phách tán rồi."

 

Cả sảnh yên lặng.

 

Vương phi dường như nín thở.

 

Triệu vương loạng choạng, nắm c.h.ặ.t t.a.y vịn ghế, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã.

 

Ta như không biết gì, chỉ thành thật đáp: "Đó là phúc phần của công chúa điện hạ, thần nữ chỉ tuân theo ý trời, không dám nhận công."

 

"Ý trời..." Trưởng công chúa mỉm cười đầy ẩn ý, vẫy tay gọi ta: "Đứa trẻ ngoan, lại đây, để bản cung nhìn kỹ ngươi."

 

Đứa trẻ ngoan...

 

Ta nghĩ, ta thực sự không thể chống lại từ này.

 

Ta chầm chậm bước đến trước mặt bà ta.

 

Bà ta nhìn kỹ ta, hỏi ta tên gì.

 

Ta nhẹ giọng đáp: "Thần nữ tên là Diệp Tri Thu, là cái 'Tri Thu' trong câu 'Nhất diệp tri thu'."

 

Trưởng công chúa sững lại.

 

Bà ta khẽ cong ngón tay, nắm chặt vai ta.

 

"Vậy mẹ ngươi, mẹ ngươi tên là gì?"

 

"Mẹ thần nữ tên là Tô Nghĩa Lan, là con gái của Tô lão anh hùng, nghĩa sĩ của thành Dung."

 

Trưởng công chúa run rẩy, rồi ôm chặt ta vào lòng, khóc lớn.

 

"Con gái, con gái của ta, mẹ tìm con vất vả quá..."

 

Ngày hôm đó, các vị khách đều kinh ngạc hết lần này đến lần khác.

 

Khuôn mặt của Triệu vương và vương phi biến đổi liên tục.

 

Thái giám đến chứng kiến cũng bối rối, trở về cung vội vàng truyền tin.

 

Trưởng công chúa khóc đến ngất, nhưng dù ngất cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.

 

Người hầu không còn cách nào, chỉ có thể để ta và trưởng công chúa cùng ngồi lên xe ngựa, trở về phủ trưởng công chúa trước.