Ẩn Nhẫn

Chương 11




Bà thực sự tin tưởng ta.

 

Bà đang uống rượu trên mái nhà, dưới ánh trăng sáng tỏ và cô đơn.

 

Chắc bà rất cô đơn.

 

Bề ngoài bà có mẹ, có đệ đẹ. 

 

Nhưng mẹ bà không yêu bà, đệ đệ lại đề phòng và kiêng dè bà.

 

Nhưng tại sao vậy?

 

Ta rót cho mình một chén rượu, uống một hơi, không nhịn được ho khan.

 

Trưởng công chúa cười.

 

"Không uống được thì uống ít thôi."

 

"Ngay từ nhỏ ta đã muốn uống rượu, lúc đó, mẹ ta vẫn còn, ta không dám uống. Sau này, mẹ ta không còn nữa, ta cũng không dám uống, sợ uống rồi sẽ không tỉnh táo, sẽ nói nhảm, bại lộ bản thân. Nha hoàn nhân dịp lễ tết thường lén uống vài ly, họ cũng mời ta uống, ta luôn từ chối, họ nói ta giả bộ. Ha… Điện hạ, ta rất muốn say một trận, để tất cả quá khứ trôi vào rượu. Nhưng tiếc thay, không thể. Khi người ta báo thù, phải luôn tỉnh táo, nếu không, một lần sai sót sẽ là vô phương cứu chữa. Sau này, họ xa lánh ta, nhưng điều đó lại khiến ta hiểu ra một chuyện."

 

"Chuyện gì?"

Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage "Xoăn dịch truyện" và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.

 

"Con đường đại đạo luôn cô độc, bởi vì trên đường này có vô số cám dỗ, có người dùng tình bạn để cám dỗ, có người dùng tiền tài để cám dỗ, còn có người dùng tình yêu để cám dỗ. Chỉ là ta phải luôn biết rõ, ta muốn gì. Nếu ta muốn tình bạn, ta sẽ dừng lại để nuôi dưỡng tình bạn, nếu ta muốn tiền tài, ta sẽ thản nhiên chấp nhận sự hủ bại của tiền tài, nếu ta muốn tình yêu, thì đừng oán trách tình yêu ràng buộc bước chân ta. Đại đạo là bông tuyết liên trên Thiên Sơn, là cung điện trên đỉnh mây, muốn có được nó, phải có dũng khí đánh đổi tất cả. Có những thứ chỉ là mây khói thoáng qua, tình bạn sẽ tan biến, tiền tài sẽ tiêu tán, tình yêu cũng sẽ phai nhạt, nhưng khoảnh khắc đạt được tâm nguyện, ta nghĩ ta sẽ không hối tiếc, khoảnh khắc đó là vĩnh hằng."

 

Ta uống say, được trưởng công chúa ôm xuống khỏi mái nhà.

 

Trong cơn mơ màng, ta nghe trưởng công chúa và bà lão cười nói phàn nàn.

 

"Đứa trẻ này sợ ta uống nhiều, uống rượu vừa nhanh vừa gấp, một bình rượu ta chưa uống được mấy ngụm, đã chui hết vào bụng nó. Con gái của ta nếu lớn lên, chắc cũng sẽ như vậy chứ?"

 

Con gái của trưởng công chúa vừa sinh ra đã bị thái hậu dìm chết.

 

Bởi vì, ngày con gái bà ra đời, ánh nắng chiếu rực rỡ khắp bầu trời, chim chóc kết thành đàn đậu lên mái nhà, cả những con thú trong vườn thú cũng quỳ xuống như đón chào thần linh.

 

Hiện tượng kỳ lạ này nếu xảy ra ở phủ thái tử, thì mọi chuyện sẽ ổn.

 

Nhưng nó lại xảy ra ở phủ công chúa...

 

Cuối cùng, thái hậu đích thân đến phủ công chúa, bế đứa trẻ đi và dìm chết.

 

Từ đó mẹ con trở mặt.

 

Tỷ đệ trở thành người xa lạ.

 

11

 

Trưởng công chúa đích thân tổ chức một bữa tiệc lớn cho ta, giới thiệu mạnh mẽ ta với tất cả quý tộc trong kinh thành.

 

Ta hòa mình vào đó, nói cười rạng rỡ.

 

Trong thời gian ngắn, hai buổi tiệc nhận thân.

 

Ta đã hoàn toàn nổi danh trong giới quý tộc kinh thành.

 

Trong đám đông, ta thấy vương phi với vẻ mặt bệnh tật.

 



Bà ta trang điểm dày đặc, nhưng dưới lớp trang điểm, đôi mắt vẫn mệt mỏi.

 

Thời gian gần đây bà ta sống không dễ dàng gì.

 

Thái phi lập quy củ.

 

Triệu vương chán ghét.

 

Ngay cả gia đình bên ngoại của bà ta cũng bị liên lụy, bị người ta liên tục tố cáo.

 

Bà ta tìm cơ hội chặn ta lại, ánh mắt không cam lòng hỏi: "Ngươi luôn lừa ta?"

 

Ta mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vương phi, cảm giác bị lừa thế nào? Dễ chịu không?"

 

Bao nhiêu đêm ngày, ta cũng như vậy.

 

Không hiểu, tại sao bà ta lừa ta? Tại sao?

 

Ta chìm đắm trong vũng lầy của sự lừa dối.

 

Không cam lòng, ấm ức, bất mãn.

 

Cuối cùng, đành phải chấp nhận.

 

Ban đêm, trong giấc mơ ta trả ơn báo oán.

 

Nhưng ban ngày, ta phải ẩn mình, dùng nụ cười dịu dàng nhất, bàn tay nhẹ nhàng nhất để hầu hạ kẻ thù vong ân bội nghĩa này.

 

Nỗi đau đó, mới thật sự là đau.

 

Đau hơn cả gió sương lạnh lẽo, kiếm đao kề sát.

 

Vương phi căm phẫn nắm chặt tay, ngay cả tát ta cũng không thể.

 

"Ban đầu ta nên để ngươi c.h.ế.t đi cho xong."

 

"Mẹ ta cũng nên để ngươi một xác hai mạng."

 

"Vương gia tuyên bố ngươi không còn là nghĩa nữ của phủ Triệu vương, không còn thân phận nghĩa nữ của phủ Triệu vương, xem trưởng công chúa có còn đối đãi với ngươi như trước không."

 

"Trưởng công chúa là mẹ ta, huyết thống tình thân là thiên tính. Hơn nữa, dù ta không còn là nghĩa nữ của phủ Triệu vương, nhưng ta đã ở phủ sáu năm, đây là sự thật không thể phủ nhận. Vương phi có thể xóa tan sự nghi ngờ của hoàng thượng không? Nghe nói gần đây vương gia sống không tốt, liên lụy đến vương phi cũng không dễ dàng, dù vương phi có con trai, e rằng cũng không thể dựa vào con trai để lật ngược tình thế."

 

Khuôn mặt vương phi tái xanh, phất tay áo rời đi.

 

Ta nhìn bóng lưng bà ta, khẽ cười.

 

Bà ta sẽ không có con trai.

 

Chỉ cần bệnh đau đầu của bà ta tiếp tục tái phát, thì mãi mãi không thể có con trai.

 

Hơn nữa, sau này còn có một món quà lớn dành cho bà ta.

 

Đêm đó, vương phi đau đầu dữ dội.

 

Bà ta thử vài nha hoàn.