Ân Nhân Của Võ Hoàng

Ân Nhân Của Võ Hoàng - Chương 2




ửa nằm trên mặt đất, Võ Hoài Thiên dần dần thanh tỉnh, trên người truyền tới đau đớn làm cho hắn phải chau mày, kí ức dần dần hiện rõ ra, hắn là trúng mai phục! Nhớ kĩ chính mình sau khi ăn vào hộ tâm đan, gắng sức một hơi cuối cùng thi triển khinh công chạy, rồi sau đó…. Mọi thứ trước mắt nhòe đi, vượt khỏi tầm kiểm soát, mà bỗng dưng xuất hiện trước mắt hắn một đôi mắt trong suốt to tròn.



Là ai?



“Ngươi tỉnh a.” Ngồi ở cách hắn một đoạn, Trầm Thiên Hạm nhận ra cử động của hắn liền mỉm cười. “ Đừng động đậy nhiều, ngươi bị thương, nếu để miệng vết thương rách ra thì sẽ không tốt.”



Tiếng nói ôn nhu nhẹ nhàng cất lên làm Võ Hoài Thiên nheo lại hai mắtt.



Thanh âm này hắn đã từng nghe qua, là người chủ sự nữ phẫn nam trang của Mạc phủ.



“Là ngươi?” Hắn khó khăn ngồi hẳn dậy. Đám mây trôi đi làm ánh trăng chiếu rõ ràng người trước mắt, quả nhiên là Trầm Thiên Hạm một thân nam trang.



“Đây là đâu?”



Hắn đánh giá bốn phía, không thể nhớ chút gì.



“Ta đoán là một sơn động đi.” Trầm Thiên Hạm nhún vai, dù có gạn hỏi nàng đây là đâu thì nàng cũng không có đáp án chính xác.



Lúc trước ngã nhào trên triền núi, nàng tưởng chính mình chết chắc rồi, không ngờ chỉ bị dính đầy mình bùn đất, may mắn không bị thương, còn “đại lễ” kia cũng thực tự động rơi đến bên cạnh, chờ nàng ‘nhặt’ trở về.



Càng không nghĩ hai người lại trong họa có phúc, nhanh chóng tìm được một cái sơn động có thể tạm thời trú mưa.



Cái khó là hiện giờ đã vào đêm, mà mưa thì rõ ràng không có ý ngừng lại, cứ như vậy, nàng có cách nào để về Mạc gia?



Một đường chăm chăm đánh giá con đường núi trở về, nàng lúc này mới nghĩ đến bên cạnh có một kẻ bị thương cần chăm sóc.



“Ngươi gặp chuyện gì thế? Tai nạn a?” Nàng thật ra cũng có chút tò mò, nếu hắn là “Võ Hoàng” thanh danh hiển hách, võ công phải là không tệ a, như thế nào lại bị thương nặng như vậy?



Hay, kì thật “Võ Hoàng” chính chỉ là hư danh?



Phát hiện đáy mắt nàng xuất hiện nghi hoặc, Võ Hoài Thiên bỗng cảm thấy thương thế trên người mình đã trải qua đơn giản biết bao. Song nhắc tới đó, thâm tâm vẫn là hỗn loạn không thôi, mặc dù không đến nỗi rơi vào âm phủ, nhưng thoát ra cũng không hề còn sức lực dư thừa, lúc đó bị hạ độc ám toán, dược lực vẫn đang còn tác dụng, chẳng qua là được hộ tâm đan áp chế lại mà thôi.



“Không có gì.” Hắn khẩu thị tâm phi* nói.



(*khẩu: miệng, lời nói; thị: phải; tâm: lòng dạ; phi: trái —> miệng nói một đằng, tâm nghĩ một nẻo.)



“Là ngươi đã cứu ta?”



“Thực ra không tính cứu.” Nàng chính là “nhặt” phải hắn, rồi lại phải “khiêng” hắn đến chỗ tránh mưa.



“Là ngươi dọa ngựa của ta chạy mất, cứ coi như là nhặt được ngươi về.”



Hơn nữa còn là nhặt phải “phiền phức” chứ không phải “đại lễ”.



“Đa tạ.” Mặc dù nàng nói như thế nào thì việc cứu hắn vẫn là sự thật.



“Không dám nhận.” Nàng khách khí cười cười.



Võ Hoài Thiên không lên tiếng, vẫn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của nàng. Hắn lúc này đang trong hoàn cảnh nguy cấp, thêm một phần cảnh giác cũng có nghĩa thêm một phần an toàn. Mặc dù nàng thoạt nhìn thiện lương vô hại nhưng ai biết liệu có phải cạm bẫy hay không?



Nhận thấy ánh mắt hắn đánh giá, Trầm Thiên Hạm không nghĩ nói gì chỉ cười.



Khi đó vừa vào trong sơn động, nàng còn chưa kịp thở dốc xong liền vội vàng xem xét vết thương trên người hắn, tuy nàng không phải đại phu nhưng cũng nhìn ra được này toàn là vết thương do đao kiếm gây ra, hơn nữa kẻ xuống tay hoàn toàn là muốn lấy mạng người, vết chém không hề có lưu tình một chút, trên miệng vết thương còn bị thâm đen (do độc).



Nàng mất bao công sức mới tìm lại được bọc đồ của mình. Cũng may nàng mỗi khi ra khỏi cửa đều luôn luôn chuẩn bị dược chữa thương mang theo, bằng không liền sẽ rất thảm.



“Thiếu bảo chủ (cách gọi thiếu chủ Kình Thiên bảo), ngươi có bị lạnh?” Ban đêm trong rừng vốn đã không có chút ấm áp, mà mưa lại cứ thế không ngừng rơi, xiêm y (trang phục) hai người cao thấp đều ướt sũng, buổi tối nay có thể nói là lạnh lẽo vô cùng.



Hơn thế nữa hắn bị thương nên mất máu không ít, khẳng định là càng chịu không nổi.



“Xiêm y chúng ta đều bị ướt cả, ta vốn định đốt chút lửa sưởi ấm, nhưng là trong động hoàn toàn không tìm thấy một nhánh cây nào, ngoài kia mưa lại vẫn không ngừng rơi, cho nên đành phải chịu như vậy.” Nàng giải thích rành mạch, ngữ khí còn mang theo tia xin lỗi.



Ánh trăng ẩn ẩn hiện hiện, Trầm Thiên Hạm kì thật nhìn không rõ người hắn, nhưng cũng lờ mờ phát hiện ánh mắt hắn có chút kì lạ.



“Không.” Võ Hoài Thiên lạnh lùng trả lời, trong thanh âm có chút hư nhược.



“Không?” Trầm Thiên Hạm ngốc lăng một chút mới phản ứng lại, hóa ra hắn là trả lời việc nàng hỏi hắn có lạnh không. “Ác, vậy là tốt rồi.”



Đối thoại được vài ba câu thì ngừng lại, xem ra hắn không phải dạng người thích nói chuyện a? Nếu như vậy, nàng cũng không cần tự biên tự diễn nói tiếp, hai con người cũng chỉ mới gặp nhau qua một lần, hiện tại cũng không có nhiều chuyện gì bàn tán, hơn nữa nàng cũng quên mất ánh mắt kì dị kín đáo của Võ Hoài Thiên hôm ấy , vẫn là không biết cách nói chuyện tử tế chút nào.



Nàng đánh giá cơn mưa bên ngoài kia, xem ra đêm nay phải ở lại chỗ này. Bàn tay trắng nhỏ lấy ra bánh bao từ túi đồ, lột đi lớp bọc mỏng manh bên ngoài đưa hướng hắn.



Ngươi chắc là đói rồi, ở đây có bánh bao, mặc dù có hơi bị ẩm một chút nhưng cũng có thể tạm lấp bụng.” Bánh tuy có giấy gói bên ngoài nhưng vẫn dính phải chút nước mưa.



Thật lâu vẫn chưa thấy hắn đưa tay sang lấy, nàng dương mi.



“Nhìn không thấy sao?” Mặt trăng lại bị trận mưa rào che dấu đi, cũng khó trách hắn không thấy được, nàng thực ra cũng chỉ nhìn thấy một mảnh đen ngòm, lấy được bánh bao cũng chỉ toàn dựa vào bàn tay sờ soạng xung quanh.



Hơi hơi trầm ngâm, nghĩ đến hắn đang là người bị trọng thương, nàng đành phải nửa quỳ vươn về hướng hắn “đi” từng chút một, bàn tay nhỏ bé sờ sờ dò dẫm trên mặt đất, còn một tay kia nắm giữ cái bánh bao.



Võ Hoài Thiên là người luyện võ, nhìn mọi vật ban đêm đối với hắn mà nói không phải chuyện gì đáng kể. Lạnh lùng nhìn cử động buồn cười của nàng, xem nàng từng chút một tiến tới gần chính mình, bàn tay ôn nhuyễn chạm tới chân hắn…….



Đôi mày rậm lập tức cau lại, đang muốn quát bảo nàng ngừng hành động thì bỗng dưng nàng rất nhanh chuyển qua bên cạnh tay hắn, túm lấy bàn tay to.



Lòng bàn tay truyền tới một chút lo lắng tê dại, lập tức bị một cái bánh bao lớn đặt lên trên.



“Nhanh ăn đi, vết thương trên người ngươi không nhẹ, cần phải bổ sung nhiều thể lực vào, mặc dù không ngon lành gì nhưng miễn cưỡng cũng ăn đi. Đợi sau khi mưa tạnh rồi vào thành lại tính.” Thân phận của hắn như vậy, đại khái chắc không quen ăn mấy thứ như thế này, nhưng lúc này méo mó có hơn không.



Sau khi nói xong, nàng hơi hơi lùi xuống tạo khoảng cách, đôi má trắng nõn ẩn trong bóng đêm có chút nhẹ hồng. Mặc dù nữ phẫn nam trang lại thường hay đi lại bên ngoài, nhưng tiếp cận một nam nhân gần như thế vẫn là lần đầu tiên. Hơn nữa mới vừa rồi đưa bánh bao, tay nhỏ của nàng chạm tới bàn tay to lại nóng kia, dường như lớn tới đủ có thể hoàn toàn bao lấy tay nàng, làm nàng mười phần cảm nhận được nam nữ có bao nhiêu khác biệt.





Hắn nắm lấy bánh bao, trên khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn phiếm chút sắc nhu hòa.



“Ngươi thì sao?” Thấy nàng sau khi đưa bánh bao cho chính mình liền ngồi tại chỗ không nhúc nhích, hắn hồ nghi hỏi.



“Ta đã ăn hồi chiều rồi.” Trầm Thiên Hạm nằm co quắp trên mặt đất, trợn mắt trả lời lại.



Thực ra nguyên nhân cực kì đơn giản, nàng không phải kẻ giàu ra ngoài mua vặt linh tinh, cũng không phải người hay nghĩ đến mấy chuyện ăn uống dọc đường, vốn dĩ chỉ tính sao cho mau về nhà mà giữ nguyên tiền lương trong túi, bánh bao kia chẳng qua là lúc chiều đại nương ở tú phường sợ nàng trên đường đi bị đói, cho nên trước lúc đi liền cứng rắn nhét vào hành lí của nàng.



Một khắc này, nàng đặc biệt cảm tạ đại nương đã “tiên tri”.



Võ Hoài Thiên mím môi, không cách nào giải thích được cái đang rục rịch trong thâm tâm.



Hăn cùng nàng mặc dù đã từng gặp qua một lần, nhưng nói chuyện cũng chỉ là xã giao, nhiều nhất hắn cũng chỉ là khách nhân Mạc gia, nàng vì cái gì lại đối với hắn tốt đến thế? Cứu hắn, giúp hắn băng bó vết thương, mà đồ ăn duy nhất lúc này cũng đưa cho hắn.



“Ngươi nhanh ăn đi.” Sáng sớm đã phải rời cửa làm việc nguyên một ngày, sau lại phải khiêng hắn đi một đoạn, Trầm Thiên Hạm thật sự mệt rã rời, mí mắt sụp xuống trầm trọng, nặng đến nàng muốn nâng lên cũng nâng không nổi.



Nàng từ nãy đều thức chính là đang đợi hắn tỉnh lại, nếu khi người kia tỉnh cũng còn có thể nói chuyện một chút. Lúc này canh ba xem ra nhất thời cũng không chết được, nàng trước hết phải nghỉ ngơi chút đã.



“Ngươi?” Xem cái đầu nhỏ của nàng không ngừng gật xuống gật xuống, thân mình cũng nghiêng nghiêng ngả ngả đi, Võ Hoài Thiên thấy có điểm lạ kì.



“A?” Nàng cố gắng mở ra mí mắt, phát hiện hắn thấp giọng gọi, trong não hỗn độn chuyển chuyển tính tính, “ác” một tiếng, miễn cưỡng lại lổm ngổm bò đứng lên, cánh tay còn rảnh sở soạng ở bên cạnh.



Sờ sờ mò mò, cuối cùng mò đến túi nước.



“Này, nước ở đây.” Tưởng hắn bị khát, nàng chuyển túi nước cho hắn theo cách vừa rồi đưa bánh bao, sờ soạng tìm bàn tay hắn. “Ta để nước bên cạnh tay ngươi, khát có thể uống….. Ngươi chắc là có thể vươn tay ra lấy đi?” Trên cánh tay hắn cũng có một vết thương lớn, không biết có thể tự mình làm không.



“Có thể.” Vết thương này thực ra không đáng nói, phiền phức là không biết kẻ địch đã hạ loại độc dược gì. Hắn tuy giỏi võ nhưng lại không biết gì về y thuật, mặc dù đã ăn hộ tâm đan do Lãnh Diệc Trần đặc chế, nhưng cũng chỉ có thể tạm thời bảo vệ tâm mạch, hạn chế độc tính phát tác. Song muốn hoàn toàn khôi phục công lực thì vẫn phải chờ Lãnh Diệc Trần cùng Huyền Phong tìm ra hắn.



“Vậy là tốt rồi, ngươi cứ từ từ ăn đi, có việc gì thì gọi ta, ta có chút mệt nên nghỉ ngơi trước.” Nói xong, nàng cũng không hề tiếp tục gượng ép mí mắt mình, ở một bên theo đuổi Chu Công vào giấc ngủ.



Võ Hoài Thiên trừng mắt nhìn nàng, không thể tin được nàng cứ như vậy ngủ được luôn.



Ở nơi hoang vu dã lĩnh này, một cô nương trẻ như nàng cư nhiên cứ như vậy ngủ! Càng không thẻ tưởng tượng được khi bên cạnh còn có một gã nam tử xa lạ nằm! Vậy mà nàng không hề có một chút cảnh giác?! Nếu như hắn là một tên đăng đồ tử thì làm sao?!!



Đáy mắt bừng bừng lửa giận, hắn cũng không hiểu chính mình vốn luôn lãnh tình mà sao lúc này chỉ vì một chuyện cỏn con như thế, cũng lại có thể nổi giận, chỉ biết đối với hành vi của nàng, nữ tử ngây thơ không biết cách bảo vệ mình này, rất có ý kiến!



Qua một hồi ngắn ngủi, hắn phát hiện hô hấp của nàng đã chậm rãi đều đặn, cư nhiên đã thật sự ngủ say!



Trong lòng nhịn không được suy nghĩ về chuyện kì lạ vừa thấy, hắn âm thầm tinh tế đánh giá nàng, có dạng nữ tử nào lại giống như nàng, luôn cho rằng bản thân cải trang nam nhi thì có thể khinh địch, không cần quan tâm nguy hiểm chính mình?



Qua một hồi sau, trong bóng tối, chỉ thấy nàng trong giấc mộng mơ cau lại đôi mày, cả thân mình co tròn lại, cựa quậy một chút rồi lại bất an ngủ.



Hẳn là lạnh đi. Hắn nhìn từng hạt mưa to ngoài kia vẫn không ngừng thi nhau rớt xuống, cảm giác gió lạnh từng đợt từng đợt qua cửa động ào vào, hơn nữa xiêm y hai người đều đang ướt sũng, nàng bị lạnh cũng không phải lạ.



Xem nàng co quắp cả người như con chuột nhỏ, nhìn thế nào cũng thấy ngủ không ngon giấc, Võ Hoài Thiên không chút nghĩ ngợi vô thức đứng lên, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, thay nàng che đi gió lạnh.



Không phải có mục đích đặc biệt gì, chính là chỉ cảm thấy phải làm như thế, mà sau khi tới gần hắn mới phát hiện nàng hơi hơi run rẩy.



Hắn nâng mi ngóng nhìn, bàn tay to vươn ra, bỗng dưng khựng lại trong không trung rồi rụt lại, nhớ tới nàng một thân nữ tử, nam nữ thụ thụ bất thân, chính mình không thể cứ thế chiếm tiện nghi của nàng.



Liệu có nên giúp nàng sưởi ấm?



Mãi cho đến trước khi toàn thân mệt mỏi lâm vào trong bóng tối hôn mê, hắn vẫn luôn cân nhắc vấn đề đó.



.



.



.



Mưa, vẫn cứ không ngừng tuôn xuống.



Giữa đêm mộng, nàng bất chợt tỉnh giấc. Trầm Thiên Hạm mệt mỏi tới cực điểm, lơ mơ không rõ chính mình làm thế nào tỉnh lại đây.



Cả người nàng đều đau nhức, không còn phân biệt rõ là do ngã nhào trên triền núi, hay tại mệt mỏi cả buổi phải khiêng một tên đại nam nhân đi, mà hơn phân nửa trên người nàng đều ẩm ướt muốn đông lạnh.



Nàng nhăn nhó cau mày, lúc này mới nhận ra nguyên do khiến chính mình bất chợt tỉnh dậy.



Khẽ nâng lên mí mắt, một thân mình cao to tuấn lãng bỗng đập vào trong mắt nàng, gần tới mức không thể tưởng tượng được.



Nàng thong thả ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện hai người căn bản là ôm sát vào nhau như một thể, má đỏ hồng, nàng theo trực giác lui lại, nhưng bỗng nhận ra, hắn mặc dù đang ngủ nhưng hai cánh tay vẫn chặt chẽ ôm lấy nàng.



Nàng trong lúc nhất thời có điểm hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi thiếu chủ Kình Thiên bảo đại danh đỉnh đỉnh kỳ thật là một tên đăng đồ tử làm chuyện hạ lưu. Quả nhiên không thể tùy tiện loạn cứu người, hơn nữa tại thời khắc ma hay quỷ biết này, bất kì chuyện xấu nào cũng đều có thể phát sinh.



Thật cẩn thận lay động đẩy hắn ra, mà hắn thì cứ như chuồn chuồn hám trụ (ý chỉ giữ chắc không buông), động đậy một li cũng không có. Đang lúc nàng khổ não không biết làm thế nào đẩy hắn ra, bỗng nhiên một âm thanh trầm ấm lên tiếng.



“Rất lạnh sao?” Thanh âm hắn có chút khàn khàn vô lực, còn mang theo tia mơ hồ ngái ngủ từ mộng ra, lời nói làm cho nàng ngẩn ngơ tại chỗ.



Lạnh? Nàng quả thực là rất lạnh…….



Cảm giác cánh tay hắn hơi hơi ôm mạnh vào, đem nàng càng khẩn trương vùi vào trong lồng ngực rộng.



“Ngủ tiếp đi.” Không biết hắn là an ủi nàng hay là tự nói cho chính tai mình nghe, trong đầu Võ Hoài Thiên một mảnh hỗn độn, một lần nữa rơi vào giấc hôn trầm.



Hóa ra, hắn cũng không phải định làm chuyện sỗ sàng, mà là muốn sưởi ấm cho nàng a…… Nàng lúc này cũng mới chú ý tới, hắn vốn nằm ở sâu trong động, cư nhiên hiện tại lại thành tấm chắn gió cho nàng.



Màu hồng đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng tăng lên, so sánh với vẻ mặt mới vừa rồi bị kinh sợ, giờ khắc này lại dâng lên chút ngọt kiều.




Mặc dù giữa hai người có phần đối nghịch, nhưng lúc này từ hắn phảng phất ra thật nhiều lo lắng, làm cho Trầm Thiên Hạm mềm lòng đình chỉ chiến tranh. Mặc dù bên ngoài có còn hơi lạnh, nhưng nàng thỏa mãn nhắm lại hai mắt, ở trong lòng hắn buông lỏng dần rơi vào mộng.



Tư thế hai người hiện tại kề sát vào nhau khiến người nhìn cũng phải đỏ mặt, hơn nữa người trong cuộc cũng lại không phải không biết, song vì tình huống đặc thù khác biệt, cũng không thể quá mức để ý. Dù sao tại nơi rừng núi hoang vu dã lĩnh này, cho dù hai người bọn họ dựa vào nhau gần sát như thế, cũng sẽ không thể có người nào biết được. Lại càng không nói tới nàng lúc này thân mặc nam trang, nam nhân cùng nam nhân vì cùng gặp nạn nơi núi rừng hẻo lánh mà giúp nhau sưởi ấm, hẳn cũng là chuyện nhỏ.



Nhịn không được lại mở bừng hai mắt, chớp cũng không chớp nhìn nam tử xa lạ gần sát bên, trong lòng nàng bỗng dâng lên một loại cảm xúc kì quái, song rốt cuộc nàng cũng không có ý miệt mài theo đuổi nó làm gì.



Cùng gặp phải hoạn nạn, vốn cũng rất dễ dàng bị cảm động chỉ vì chút chuyện nhỏ nha, chờ cho đến khi hai người thoát khỏi cảnh này, hẳn loại cảm xúc khó hiểu kia cũng sẽ tự động biến mất.



Nghĩ tuy là như thế, nhưng hình bóng nam nhân trước mắt nàng, không biết từ lúc nào đã thầm kín đi vào lòng Trầm Thiên Hạm, để lại những dấu vết khó phai.



Một lần nữa tĩnh lặng mở mắt ra, Võ Hoài Thiên nhận ra trời đã sáng.



Hắn hơi hơi chau mày, phát hiện trong sơn động này lại chỉ còn có một mình hắn.



Nàng đi rồi?



Đưa ánh mắt nhìn ra xa ngoài cửa động, trận mưa rào ào ạt đêm qua giờ đã chuyển thành nhè nhẹ mưa phùn, xem ra không lâu nữa sẽ trời trong tạnh hẳn.



Trong lòng có loại cảm giác kì cục nói không nên lời, hắn trừng mắt nhìn hai cánh tay bản thân, cũng không quên trước khi lâm vào giấc ngủ, nhìn nàng lạnh mà co rúm thân hình mảnh mai, hắn ngồi xuống bên cạnh đưa tay ôm lấy nàng vào trong lòng, dùng nhiệt độ ấm áp của cơ thể giúp nàng sưởi ấm.



Tâm trí hiện lên hình ảnh nàng lặng lẽ ngủ, hắn nắm chặt đấm tay, cố gắng áp chế cảm giác hư không khó chịu.



Cảm giác được một trận tức ngực nổi lên làm cho hắn ho khụ khụ mãnh liệt, khí tức được đan dược trong cơ thể thật vất vả tụ lại đã liền loạn tán.



“A, ngươi không sao chứ?” Vội vàng, tiếng bước chân hướng về phía hắn, đồng thời một thanh âm vang lên ngay trước mặt, một chiếc khăn theo bàn tay trắng nõn lao tới, úp lên mặt hắn.



Cái đầu to vì bất ngờ tột độ mà tạm thời ngốc lăng, Võ Hoài Thiên bỏ xuống chiếc khăn tơ trên mặt, liền nhìn thấy khuôn mặt lo lắng khẩn trương của nàng.



“Ngươi?” Nàng không phải đã đi sao?



“Ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá, ta còn đang không biết phải làm sao bây giờ, ngươi đã mê man suốt một ngày một đêm.” Khó có lúc thấy Trầm Thiên Hạm nói một hơi dài và nhanh như vậy, có thể thấy nàng có biết bao lo lắng.



Đối diện với mắt hắn, Trầm Thiên Hạm lúc này mới phát hiện cự li giữa hai người thật gần, liền vội vội vàng vàng lui về sau. “Ta đã tẩm ướt nó, ngươi lau mặt cho thoải mái.” Nàng chỉ chỉ chiếc khăn trên tay hắn.



“Khăn thêu?” Hắn dương mi, chờ nàng thừa nhận thân phận nữ nhi của mình, cũng chờ một câu giải thích dành cho hắn. Nàng mặc nam trang đi đó đây khắp nơi, trong khi lời nói rõ ràng là của nữ phận!



“Này… Là muội muội thanh mai trúc mã của ta thêu tặng, nàng không thể tùy ý theo ta ra ngoài, cũng cho rằng này là vật tùy thân rất hữu ích.” Hai bên má có chút hồng hồng, nhận ra là hắn có điểm hoài nghi liền vội vàng giải thích.



Nàng cũng là bất đắc dĩ a, không đem khăn thêu ra chẳng lẽ muốn nàng xé áo ngoài để thấm nước? Chuyện đó càng không thể đi. Bất quá nàng cũng không phải là nói dối, chiếc khăn này thực sự là do muội muội Hoài Hương của nàng ra tay thêu, đường nét thêu tinh tế so với các tú nương ở phường thêu hoàn toàn không hề kém nha!



May mắn Võ Hoài Thiên cũng không truy vấn lại, mặc dù sắc mặt chính là có phần cổ quái, tay đưa chiếc khăn lên lau chùi mặt, ẩm ẩm lại ấm rất thoải mái.



Ngắm góc khăn thêu có một chữ “Thiên”, hóa ra tên của nàng cũng không phải là giả.



“Ta tưởng ngươi đi rồi.” Lau xong mặt, quả nhiên tinh thần dễ chịu tốt hẳn lên, hắn thản nhiên nói.



“Ta đi ra ngoài nhìn một chút xung quanh, thuận tiện cũng xem có thể tìm được con ngựa hôm qua chạy mất.” Nghĩ đến đây nàng thực muốn ca thán thở dài, không có ngựa, nàng cũng không có cách trở lại Cẩm Tú thành, càng không nói tới bọn họ mấy ngày trước ngã trên triền núi ven đường, mặc dù thương thế không phải nghiêm trọng gì, nhưng là cũng không tìm ra đường trở lại.



“Ta cũng thuận tay tìm được chút đồ ăn.” Nàng lấy ra một ít trái cây từ trong ống tay áo, biểu tình không cho phép người kia có thể chọn lựa. “Chỉ tiếc ta không tìm được gà làm thịt.”



A, thịt gà rừng nướng khẳng định có phong vị tuyệt vời.



“Này, ngươi lúc trước cũng mới chỉ ăn có một chiếc bánh bao, lúc này hẳn đã đói rồi đi.” Nàng tung hoa quả rừng dã tới trước mặt hắn. “Mặc dù có lẽ không hợp với khẩu vị của ngươi, nhưng là ở nơi rừng núi hoang vu này, ngươi trước hết cứ chấp nhận ăn tạm đã.”



Hắn nhướng mày lên, không lẽ nàng tưởng hắn không ăn bánh bao là bởi tại không hợp khẩu vị?



“Ngươi cứ ăn đi.” Hắn cũng không có nhiều lời, đem bánh bao cũng quả rừng trả lại trước mặt nàng. “Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?”




“Mưa to ào ạt đã hai ngày, mà ngươi thì đột nhiên bị sốt cao, mê man không tỉnh hết một ngày một đêm, ta đã lo ngươi cứ sốt như thế mà ‘đi’ luôn nữa!” Trầm Thiên Hạm nhớ tới tình trạng hôm qua của hắn, trong lòng vẫn còn phập phồng lo sợ. Hai người đều đang bị chôn chân trong sơn động hoang vu này, nàng dù có muốn đi cầu viện cũng không có biện pháp, chỉ có thể cầu khấn ông trời.



“Ngươi đã chiếu cố ta cả ngày?”



Đơn giản một câu nói, lại làm cho Trầm Thiên Hạm đỏ bừng hai má lên.



“Không có gì, cũng là chuyện đương nhiên thôi.” Nàng không được tự nhiên vuốt vuốt hai má, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.



Nghĩ đến hôm qua thân thể hắn lúc nóng lúc lạnh, nóng thì nàng còn có thể lấy khăn thêu ngâm nước mưa lạnh thay hắn lau đắp, lạnh thì chịu, nàng trên tay không hề mang cái áo khoác hay cái gì có thể giữ ấm được, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo cách của hắn, tự lấy thân thể mình sưởi ấm thân thể lạnh buốt kia. Nhớ lại hình ảnh hai người ôm chặt quấn lấy nhau, làm cho hai má của nàng hồng đỏ.



Võ Hoài Thiên nhìn vẻ mặt lảng tránh của nàng, không rõ chính mình đã nói điều gì khiến nàng không được thoải mái.



“Ta có làm ra chuyện gì thất lễ sao?” Hắn đối với tất cả mọi việc hôm qua hoàn toàn không hề nhớ, không lẽ giữa lúc mê man bệnh nặng, hắn lại làm chuyện gì không phải với nàng?



“Không có, không có bất kì chuyện gì phát sinh cả.” Con ngươi đen đảo loạn vòng quanh, hoảng loạn, cái đầu nhỏ liên tục lắc lắc, như là sợ hắn mà tiếp tục truy vấn sẽ buột miệng nói ra chuyện gì không ổn. “Ta đi ra phía bên ngoài một chút, phát hiện chúng ta mà muốn rời khỏi chỗ này thì có chút khó khăn.”



Nàng căn bản bất kì “đường” nào nhìn ra được đều đã xem qua, nhưng hai người bọn họ lọt vào trong rừng núi hoang sơ hiểm trở, gần như không có cách nào bước chân ra được.



“Ân.” Hắn kiệm lời đáp lại, trong đầu còn đang mải suy tư, theo như lời nói của nàng thì đã qua hai ngày đêm. Trong khoảng thời gian đó hẳn Lãnh Diệc Trần cùng Huyền Phong cũng đã mò đến gần cạnh. “Ngươi vừa nói ngươi đã đi tìm ngựa?” Hắn đột nhiên nghĩ tới một sự kiện.



“Đúng vậy.” Nàng xem xét hắn, lại nhìn đến quả rừng trong tay, âu sầu nhớ đến con ngựa của mình.



“Nó hôm đó vì bị dọa sợ mà bỏ ta chạy mất.” Nàng thâm trầm nặng nói nhẹ nói, muốn làm cho hắn có cảm giác tội lỗi trong thâm tâm.



“Vậy ngươi làm thế nào để chuyển ta tới đây?” Hắn nhớ rõ ràng nơi chính mình lúc trước lâm vào hôn mê là ở trong rừng cây lớn!



Trầm Thiên Hạm cắn cắn môi, trong bụng đói meo liền cầm quả rừng cắn một miếng, không hề có ý định trả lời hắn vấn đề này.



Dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, tuy là vì cứu người, nhưng chuyện hắn cả người “đè” lên trên người nàng là sự thật, nàng rất sợ nam nhân trước mắt khi biết hết mọi chuyện, sau lại biết nàng là thân phận nữ nhi sẽ kiên trì muốn chịu trách nhiệm, cưới nàng về làm vợ. Hơn nữa, hắn thật sự là rất nặng nha, đoạn kí ức vất vả khiêng hắn đáng sợ như vậy, nàng không có ý định hồi tưởng lại.




“Ngươi nhanh ăn đi, trên người còn đang bị thương, không nên suy nghĩ nhiều.” Nàng nói phải nói trái cố đổi chủ đề.



Võ Hoài Thiên mím môi, cảm nhận được nàng cố ý lảng tránh, một bộ dáng không muốn trả lời, ngực bởi vậy mà có chút nhoi nhói, làm cho hắn cả người khó chịu.



“Không chết được!” Hắn lạnh lùng quay đầu, cự tuyệt đồ ăn.



Thái độ như vậy khiến Trầm Thiên Hạm thu hồi tươi cười.



Đây là cái tình huống gì? Đại thiếu gia này quá cao ngạo đi, thật sự là cố tình không hiểu tình trạng mình lúc này!



“Tùy ngươi.” Khẩu khí Trầm Thiên Hạm cũng lạnh nhạt trầm đi, dù sao hắn cũng là một đại nhân vật, cùng nàng gặp phải hoạn nạn cũng không có nghĩa cùng chung thế giới, tính tình không tốt cũng không liên quan tới nàng, đợi cho tới khi rời khỏi nơi đây, hai người liền đường ai nấy đi, mỗi người một ngả, cho dù sau này Kình Thiên bảo thật sự cùng Mạc gia hợp tác, cũng sẽ là thiếu gia cùng làm việc với hắn chu toàn.



Hai tên quái nhân, nói không chừng tán gẫu thực hợp ý, nàng không cần phải nhiều chuyện xen vào.



“Để tới thành trấn gần nhất cũng phải vượt qua hai, ba lộ trình khó khăn.” Này cũng chỉ là nàng ước lược đánh giá, sự thật nàng hoài nghi đường đi không chỉ có hai, ba chỗ gập ghềnh nguy hiểm. “Nhưng trên người ngươi có thương, chỉ sợ không chịu nổi đi bộ đường trường như thế, mà ngươi một người ở lại cũng rất nguy hiểm….”



“Không cần phải hao tâm tổn tứ, hộ vệ của ta sẽ tìm được đến đây.” Hắn lạnh lùng ngắt lời nàng, đối với suy nghĩ của nàng thực không thể chấp nhận. “Ngươi muốn rời khỏi, cứ việc làm theo ý mình.”



Võ Hoài Thiên làm bất kì việc gì trước đám đông, cũng chưa bao giờ bị người ta coi thường như thế. Hơn nữa, hắn hoàn toàn nhớ kĩ vẻ mặt quan tâm chân thành mới vừa nãy của nàng, như thế nào liền đã lập tức trở thành chiến tranh với hắn?!



Trầm Thiên Hạm trừng lớn hai con mắt, người này cũng quá vô lễ đi! Tốt xấu gì nàng cũng đã cứu hắn một mạng a, không lẽ hắn không biết thái độ cần có đối với ân nhân?



“Được thôi.” Nàng áp chế khí giận, trong lòng tự nói với chính mình, thân thế hắn không nhỏ, hơn nữa phải rất tài ba mới có thể làm đối tác tối trọng yếu của Mạc gia, chính mình nhường hắn một điểm, đúng vậy, cùng lắm thì cứ coi hắn là một Tĩnh Viễn thiếu gia thứ hai.



“Mới vừa rồi lúc đi ra ngoài dò đường, ta nhìn ngó xung quanh thì thấy có mấy người lục soát trong từng lùm cây, như là đang tìm kiếm cái gì…..”



“Ngươi không để cho bọn chúng nhìn thấy chứ?” Đột nhiên cắt ngang lời nói của nàng, Võ Hoài Thiên quay phắt đầu lại, đánh giá nàng toàn thân cao thấp. “Ngươi không có để lộ dạng?”



Trầm Thiên Hạm tự dưng bị hắn rống, ngạc nhiên há miệng không nói được câu nào, hắn bỗng nhiên thay đổi cũng quá lớn đi! Mới vừa rồi còn là một bộ dáng lạnh như băng, hiện tại đã trở thành quan tâm tới nàng.



“Ta mới ngó ngó xem rồi liền tránh đi luôn nha.” Nàng cũng không phải đứa trẻ con không biết phân biệt tốt xấu, hình dáng đám người kia nhìn qua liền tuyệt không phải loại tốt lành gì, nàng tự nhiên là tránh đi càng xa càng tốt. Mà nhìn phản ứng kẻ đối diện nàng, rõ ràng biểu thị mục tiêu nhóm người này là hắn, nàng suýt nữa đã quên, vết thương trên người hắn là do đao kiếm gây ra.



Chính là, quan tâm của hắn vẫn khiến cho nàng lộ ra tươi cười. “Bất quá ta nghĩ chỗ đó cách đây không bao xa, những người đó rất nhanh sẽ tìm tới đây được. Mà theo tình huống của chúng ta hiện nay thì cũng không thể đi xa được, phải làm như thế nào đây?”



Luôn luôn muốn biết hắn tột cùng là ngoài ý muốn gặp phải chuyện gì, cư nhiên là vì trọng thương mà phải chạy, nhưng việc giang hồ nàng luôn là không biết rõ ràng lắm, cũng không thật mang nhiều thắc mắc trong lòng.



Võ Hoài Thiên trầm tư, Huyền Phong cùng Lãnh Diệc Trần hiện nhất định đã tới gần đây tìm hắn, chính là không biết làm thế nào để họ biết được nơi này.



“Ngươi nghĩ chúng ta có khả năng thoát không?” Ngoại lệ, hắn dò hỏi ý kiến nữ tử.



Bởi vì sự kiện này cũng dính líu đến nàng, đương nhiên cũng bao hàm cả vận mệnh nàng sống chết. Còn nữa, hắn nhận thấy đầu óc nàng rất linh hoạt, sau khi ra ngoài thấy mấy kẻ lạ mặt, mọi sự việc đáng chú ý có thể gây lâm nguy đều không thoát khỏi mắt nàng, trước sự tình ngày càng xấu đi cũng không hề vô dụng ngồi khóc lóc.



Lần đầu tiên, hắn chú ý tới một nữ nhân, ngoại trừ tính danh (tên) cùng lai lịch của nàng, này hết thảy hắn đều không biết rõ, đều là do trực giác tín nhiệm nàng.



“Ta nhưng là vận khí không tốt lắm.” Nàng cười khổ. “Ngươi định làm gì?”



“Trên người ta có mang bom khói đặc chế, nhưng không biết lúc này phóng ra sẽ đánh động hộ vệ của ta hay địch nhân.” Hắn vân đạm phong khinh nói (nói nhạt như mây, nhẹ nhàng như gió, coi mọi thứ như quá mức bình thường), nhưng Trầm Thiên Hạm có thể cảm nhận thấy nguy hiểm ẩn chứa bên trong.



Nàng không khỏi lại một lần nữa thầm thán, chính mình là gặp phải cái vận ma xui quỷ khiến gì?! Như thế nào lại có thể mạc danh kì diệu (không thể tưởng tượng nổi) lâm vào trong nguy hiểm hết người đầy thâm cơ?



“Địch thủ… là có thâm cừu đại hận gì với ngươi? Là muốn bắt người đòi tiền chuộc, hay vừa thấy ngươi liền sẽ giết?” Trước khi làm việc gì, nàng vẫn là hỏi rõ ràng một chút. Thân phận nam nhân trước mắt này quá phức tạp, nếu kẻ địch là tham vàng bạc ngân lượng, của báu vật quý ở Kình Thiên bảo thì dễ hơn rồi, nhưng nếu là vì danh hiệu “Võ Hoàng” mà tới đây, không biết có thể hay không sẽ là đại khai sát giới?



“Bọn chúng chỉ sợ là không mong ta sống thêm một giây.” Võ Hoài Thiên đạm nói. Đối phương nếu không ngu ngốc, liền sẽ thừa dịp công lực hắn hoàn toàn biến mất mà toàn lực truy sát hắn, bằng không chờ đến khi hắn trừ bỏ được độc tính trên người rồi, bọn chúng muốn lại đi giết hắn là chuyện không thể.



Trầm Thiên Hạm rốt cuộc nhịn không được trừng mắt hắn một cái. Hắn cũng quá bình tĩnh thảnh thơi đi, còn có thể vân đạm phong khinh như vậy, hiện hai người là đang nói chuyện sinh tử nha!



Hơn nữa, nàng vừa mới nói gặp mấy kẻ mặc đồ đen xa lạ, xem phản ứng khẩn trương lúc nãy của hắn, nhìn cũng biết hẳn là “kẻ địch”! Như vậy với tình cảnh này, không có ngựa làm thế nào tránh được đây?



Chính là dù có im lặng không gây động tĩnh, chỉ sợ bọn chúng vẫn sẽ mau chóng đuổi tới nơi này.



“Quyết định như thế nào?” Hắn lấy ra bom khói đặc chế từ trong giày ra, tính đem toàn bộ cái mạng của mình giao cho nàng quyết định.



Trầm Thiên Hạm ngửa đầu, không tiếng động hỏi trời thán trời a! Nàng bất quá cũng chỉ đơn thuần là chủ sự phường thêu, có cần phải khảo nghiệm nàng như vậy không?!



“Hộ vệ của ngươi sẽ mau chóng tìm tới đây chứ?” Ngày hôm đó gặp mặt, nàng cũng không có đặc biệt chú ý.



“Sẽ mau.”



“Được rồi.” Nhận mệnh tiếp lấy bom khói, nàng ném.



Nhìn khói thi nhay lần lượt tuôn ra, đứng ở trước cửa động nàng quay đầu, một nụ cười nở ra trên khuôn mặt trắng nõn, đứng trước cánh cửa sinh tử, bản tính nho nhỏ hiển lộ ra, tiểu nhân vừa nói vừa cười, không hề coi hắn là thân phận khách nhân cao quý.



“Theo như lời nói vừa rồi, nếu như chẳng may bất hạnh rơi xuống địa phủ, ngươi nên thay ta hướng diêm vương nói lời công đạo một chút, kể rõ nguyên căn hậu quả, nếu không ta thật không biết chính mình phải làm sao.”



Ai…. Quả nhiên không nên làm người tốt, xem nàng nhiều chuyện giờ gặp hậu quả này, hảo tâm cứu người mà có thể sẽ mất một mạng, nói ra mình bị ai giết cũng không biết, thế gian này quả là rất “công bằng” đi!



Võ Hoài Thiên nhìn nàng tươi cười thanh nhã, khuôn mặt luôn cứng rắn lạnh nhạt cũng không tự giác hóa mềm, nở nụ cười theo nữ nhân.



“Ta sẽ không để ngươi phải chết.” Giờ phút này, trong tâm hắn bỗng mãnh liệt nổi lên ý muốn bảo hộ nàng, cho dù công lực chính mình chưa hoàn toàn khôi phục, hắn cũng muốn toàn sức bảo vệ nàng.



“Ta đây trước hết phải nói lời cảm tạ thiếu bảo chủ rồi.” Nàng chắp tay hành lễ, chỉ mới nghĩ nói vài ba câu vui đùa, khóe mắt bỗng phát hiện vài cái bóng di chuyển ở không xa, vội vàng lui vào bên trong động.



“Chính là xem ra, diêm vương dường như rất muốn gặp mặt ta nha.”



Phía trước, quả nhiên là hắc y nhân.