Ân Nhân À, Anh Chờ Em Lâu Rồi...
Trời ơi!!!! Đã qua 4 ngày rồi, những khuôn nhạc trên giấy của cô ấy vẫn còn trống rỗng, cô chẳng tìm thấy bất cứ một ý tưởng nào để có thể sáng tác ca khúc chủ đề cho phim. Bộ phim này lại còn tên là "Lưỡng tình tương duyệt" nữa chứ! Thật là khó khăn quá mức!" Bộ phim này chưa khai máy, liệu mình có thể bảo chủ tịch đổi tên phim không trời?"
- Không được không được không được! Không được phép nhụt chí nhanh như vậy a!
Cô cầm kịch bản phim đọc lại một lần nữa. Rồi giờ cô chú ý đến một tình tiết, đó chính là loài hoa thần đa nghĩa " hoa tử đằng ". Chẳng phải ngoài đại lộ thành phố này có một vườn hoa tử đằng lớn sao? Cô phóng đi rời khỏi thành phố, trên bàn còn để lại một mảnh giấy cho Từ Dao:
" Tớ đi tìm cảm hứng sáng tác bài hát mới ở ngoại thành, cậu ở nhà ngoan nhé, rồi 2 hôm sau tớ sẽ về đưa cậu đi ăn móng giò nướng. BYE BYE!!!"
Cô thuê một chiếc xe rẻ và chạy bon bon ra ngoại thành phố. Quả nhiên như trút được tất cả gánh nặng. Nơi ngoại thành phố thực sự yên bình và dễ chịu. Cô dừng chân tới một công viên lớn, nơi có một vườn hoa khổng lồ và bao la. Ủa? Nhưng có gì đó sai sai trong công viên này! Một tòa nhà như siêu thị hay gì đó được xây gần đây. Chắc tầm 4 tới 5 tầng gì đó thôi. Cô tò mò bước vào và thầm thốt lên ngạc nhiên:
- Siêu thị hay gì đây!!? Giống siêu thị nhưng hình như đang bị truy sát hàng hóa thì đúng hơn! Công an rồi cảnh vệ ùn ùn à.
Từ trong phát ra tiếng quát quen thuộc mà cô đã từng nghe ở Tầm Bách:
- Các người muốn chọc điên tôi phải không!!?
Là Cung Húc! Anh ấy làm gì ở đây!!? Hóa ra là đang kiểm tra hợp đồng của công ty con dưới sự chỉ đạo của Tầm Bách, có vẻ đây là một vụ làm giả hợp đồng. Gay rồi, ai mà vũng có gan đá vào mặt Tầm Bách vậy?
- Ông bà được lắm! Tôi sẽ báo cáo cho Lục tổng ngay bây giờ!- Cung Húc giơ cao chiếc điện thoại lên.
- Cung tổng!!! Xin anh!!! Xin anh đừng báo với Lục tổng! Tôi sẽ không dám làm như vậy nữa!! Tôi sẽ bồi thường mà!!! Cung tổng!!!- Dưới đất sau đám cảnh sát, một gã đàn ông to béo quỳ xuống dập đầu lạy tạ liên hồi. Kế bên hắn là một ả gái trẻ trông thật uy nghi. Cô ta đang muốn đấu khí với Cung Húc sao!!?
- Thượng Vi Phương!! Chi bằng đừng cố chấp nữa, có giỏi thì kêu Lục tổng tới đây! Cô cũng chỏ là trợ lí phụ mà thôi!!! Hiểu chưa!
Hình như cũng là một ả gái trẻ. Nhìn cách ăn mặc của cô ta thật đúng là không đứng đắn chút nào. Có vẻ còn đang muốn cố tình để lộ những gì hoàn hảo nhất trong cơ thể của ả. Thật sự, cái bộ ngực không còn là cỡ C nữa ,à là cỡ C+ rồi trời ạ. Không thể không khiến cho người ta đổ gục. Lại còn đôi mắt sắc sảo, bộ mặt trát phấn dày kín nữa chứ! Nhưng Diệc Nhiên có nhận ra không vậy? Cô âm thầm đứng gần vào phía cảnh sát, ngó tới bản hợp đồng đang nằm lòa xòa trên mặt đất. Điểm đáng chú ý hơn là Thượng Vi Phương đang cố bao che ngụy biện cho ông già kia. Hắn là tổng giám đốc siêu thị mà Lục tổng từng tin cậy và tự tiện bán siêu thị này cho một gã nhà giàu khác. Rồi thì do nắm dữ bí mật của Thượng tổng nên đã đe dọa ả và bắt ả phải nghe theo mình.
- Thượng tổng, Cung tổng, hân hạnh được gặp hai sếp lớn.
- Ai!!?- Thượng Vi Phương quay đầu lại.- Mày là ai? Sao dám xen vào chuyện của chúng tao!!?
- Cô ấy là nghệ sĩ lồng tiếng mới của Tầm Bách do đích thân Lục tổng lựa chọn. Cô liệu mà giữ thể diện cho tập đoàn. Để Lục tổng thấy thì không hay đâu.- Cung Húc đề nghị.
- Tôi có thể xem không?- Diệc Nhiên nhìn Cung Húc một cách quyết liệt.- Tôi nhìn thấu vụ này rồi!
- Thật sao!!?- Tất cả mọi người nhìn cô ngạc nhiên.
- Mau xem bản hợp đồng giả này và lý giải vụ này xem. Để coi một nha đầu như cô có thể làm gì.- Cảnh sát đưa bản hợp đồng cho cô với vẻ mặt khinh bỉ. Diệc Nhiên làm ngơ với điều đó và nhìn qua tờ giấy một lượt, xong đưa tờ giấy lên ngửi. Bản sao hợp đồng đã được kí và bản chính thì vẫn chưa thấy gì.
- Vị nào có thể đưa tôi một chiếc bật lửa được không?
- Tôi có!- Một bác tiếp tân ở quầy thanh toán đưa cho cô một chiếc bật lửa.
- Cô tính làm gì!!?
- Thượng tổng cứ chờ, không cần nóng vội.
Dương Diệc Nhiên khéo léo hơ ngọn lửa dưới tờ giấy bản chính nhưng không làm cháy nó. Một dòng chữ hiện lên mờ mờ. Cảnh sát và Cung tổng nhìn vài đó.
- Đây không phải là chữ kí của ông sao Vân Nhuệ!!? Rõ ràng ông đã kí giấy với họ bằng mực giấm mà?
- Không có! Tôi không hề!!- Ông già kia vẫn cố cãi! Chắc chắn là ả đang vu khống! Cung tổng, mong ngài xem xét!- Vân Nhuệ nắm lấy ống quần của Cung tổng mà gào thét.
- Ngắn gọn là như vầy!- Diệc Nhiên khoanh hai tay lại với nhau.- Ông đã kí hợp đồng với hắn ta và bán siêu thị này lại cho hắn. Đông thời đã bí mật làm giao dịch vào ngày...
- 30 tháng 5!!! Ả tiện nhân mày mau câm đi! Không biết tốt xấu sao?- Thượng Vi Phương tức muốn xì khói.
- Thượng tổng, không biết là cô có lí do gì mà bênh vực cho Vân Nhuệ mặc dù chứng cứ đã rành rành ra thế. Ngày kí là 03 tháng 5, cô nhầm rồi. Có phải lão đó giữ bí mật gì của cô không? Chắc chắn thể chất cô không bình thường. Căn bản vì...
- Aaaaaaa!!! Mau im!!!- Thượng Vi Phương gào vang cả tòa nhà. Thật kinh khủng, giọng cô ta như một thằng đàn ông vậy, mọi người nhìn ả xì xào. Mất mặt quá mất. Thượng Vi Phương khiong nói được gì thêm, cô ta đành quay lưng bỏ đi.
- Nào Vân tổng! Ông vui lòng xác nhận xem chữ kí này...
- Chắc chắn là giả mạo! Là giả mạo đấy! Tôi không biết gì cả!
- Vậy sau?- Ánh mắt đầy sát khí của Diệc Nhiên phản chiếu thẳng vài người ông ta. Cô cao đầu thở dài:
- Ừm phải phải, nó là chữ kí của người khác và ông không liên quan gì hết. Và nếu như nó là một nhánh của Tầm Bách gây dựng trong thị trường, nghĩa là..." TOÀN BỘ NHỮNG LỢI NHUẬN VỀ ĐẦU TƯ VÀO HỢP ĐỒNG SẼ HOÀN TOÀN THUỘC VỀ LỤC TỔNG, CÒN ÔNG! KHÔNG! CÓ! LẤY! MỘT!XU!
Vân Nhuệ tái mét mặt." Tiêu rồi, tiêu thật rồi, giờ nhận tội không được mà chối tội cũng không xong. Bao vốn liếng đều đổ cả vào đấy để giúp hắn thu mua cái siêu thị này, vậy mà mất sạch rồi".
- Cung.. Cung tổng! Tôi.. là tôi có lỗi, mong anh...- Vân Nhuệ sợ đến rơi nước mắt. Hắn không ngừng nài nỉ Cung tổng. Đáp lại chỉ là sự lạnh lùng:
- Dọn dẹp sạch sẽ một chút rồi báo cáo cho Lục tổng xử lí tiếp.
Vệ sĩ và cảnh sát lôi xềnh xệch hắn ra ngoài. Hắn kêu gào như một gã rồ điên dại." Khônggggg!!!!"
Diệc Nhiên thở dài. " Tưởng rằng ngoại ô thành phố yên bình thế nào, hóa ra đôi lúc cũng náo nhiệt gớm!" Cô nâng chiếc ghitar của mình, xốc đai lên vai và ra ngoài.
- À, Dương tiểu thư!- Cung Húc nán lại.- Hôm nay cảm ơn cô rất nhiều, ờm, tôi sẽ chiếu cố cho cô nhiều hơn.
- Không!- Cô mỉm cười ngoảnh đầu.- Tôi có tự trọng, chỉ cần anh kĩ lưỡng chăm sóc cho Từ Dao nhà tôi là được rồi. Tạm biệt Cung tổng, mai gặp!
Diệc Nhiên ra tới vườn hoa tử đằng. Nhưng...điều gì làm cô ngạc nhiên? Phía sau cô là tiếng vỗ tay lạ lẫm. Cô ngoảnh lại nhìn và phát hiện ra đó chính là Lục Lăng Sở.
- Không tồi chút nào, quả là đại tiểu thư Dương gia! Thông minh và thanh bạch, một niềm tự hào lớn cho Tầm Bách. Cô đã sáng tác xong chưa?
- Chào Tiểu S... à... Lục tổng! Tôi bây giờ đang tìm cảm hứng sáng tác. Anh có thể để tôi yên tĩnh một ngày được chứ? Tạm biệt, mai gặp!- Cô lạnh lùng quay đi không thèm nán lại. " Quả nhiên nữ nhân này không hề tầm thường."
Trước mặt cô là một vườn hoa đầy sắc màu, cô chăm chú tìm lấy một chỗ ngồi giữa những khóm hoa tử đằng tím đang rũ xuống. Một chiếc ghế nhỏ cao đã được đính chặt bằng đinh ghim trên tảng đá nền gạch và nhìn trông có vẻ khá vững chắc. Những chùm tử đằng có lẽ đẹp hơn cả nhũng gì trên phim ảnh. Cô được tận mắt nhìn nó trong ánh nắng hồng nhẹ của chiều hôm. Cô lướt tay lên từng bông hoa một. Những giọt sương rụng xuống mu bàn tay trắng trẻo thanh mảnh của cô. Trong khu vườn đại ngào ngạt hương hoa, Diệc Nhiên trông như một thiên nữ giáng trần. Lăng Sở nhìn cô từ phía xa và động tim về hình ảnh ấy.
- Chụp lại cho tôi!- Anh ra lệnh với người vệ sĩ đứng bên.- Chụp cho đẹp vào.
Tiếng đàn ghitar bỗng dưng tràn vào tai. Nó nhẹ nhàng hơn tất cả những bài hát trước đây mà các nghệ sĩ trong tập đoàn từng sáng tác. Tên quay phim vẫn cầm điện thoại Lục tổng mà quay cảnh cô ấy đánh đàn. Trong không gian yên tĩnh, tiếng đàn phủ đượm màu cả đại vườn hoa." Một tình yêu đẹp đẽ, Lưỡng tình tương duyệt, loài hoa tử đằng mở cho họ một mối ân tình khó quên mà họ không biết"... Rồi tiếng đàn bỗng ngừng lại, từ phía xa của bầu trời kia, một đám mây đen mù mịt bay tới.
" Sao vậy? Sao cô ấy không đàn nữa!!? Có phải là hết bài rồi không!!?"- Lục Lăng Sở nhìn cô bằng một vẻ hi vọng bối rối.
Bỗng tiếng đàn nâng dần lên cao, nó bắt đầu dữ dội, hoang dã và hung tàn hơn hết, tiếng đàn ghitar của Diệc Nhiên như đã ám nguyền vào một chủ đề sâu xa mà không ai nhìn thấu. Gió thổi càng mạnh hơn, tóc của cô xõa ra bay lượn theo chiều gió, để lộ khuôn mặt trái xoan rạng rỡ. Một lúc sau...tiếng đàn mạnh mẽ ấy dịu dần rồi ngấm hẳn, chìm nghỉm.
- YEAH!!! XONG RỒI AAAAAA!!!!!!- Diệc Nhiên giơ cao hai tay lên trời vẻ sung sướng.-Quả nhiên sáng tác này là vô cùng tuyệt vời. Phải!!! Nó là "TỬ ĐẰNG NỞ RỘ"! Chính nó!!! Bài hát này là "Tử Đằng Nở Rộ"!!