Ân Nhân À, Anh Chờ Em Lâu Rồi...

Chương 28: HÃY CHỈ LÀ NGƯỜI DƯNG MÀ THÔI ĐƯỢC KHÔNG




Dương Diệc Nhiên được gọi vào phòng của Lục tổng một lần nữa. Đây đã là lần thứ 4 cô bị gọi vào văn phòng tổng tài từ 3 tuần trước. Và cô biết chắc cần phải làm gì. Vấn đề nó quá khó để làm và nếu không xử sự đúng cách, cô có thể bị đuổi ngay tắp lự.

- Vào đi!- Đây không phải tiếng của Lục Lăng Sở! Hắn là ai?

- Vâng...!- Cô gượng gạo đáp lại.

Lục tổng ngồi ngay giữa phòng, trên chiếc ghế lót lông dày màu đen bóng, hai bên anh là Cung tổng và Lâm tổng( tên béo dây dưa với Dương Châm và là anh họ của Lâm Vân Châu). Trên ghế khách còn có cả gười phụ nữ và tên đàn ông hôm qua nữa. Họ muốn làm gì đây? Cái cảnh ấy khiến cô nhớ đến bộ phim tòa án đã xem lần trước ở nhà. Thật là giống hệt.

- Chính là ả ta! Ả ta dụ dỗ chồng tôi!!!- Người phụ nữ đứng phắt dậy chỉ tay vào mặt cô.- Người như thế không đáng sống!!!

- Châu phu nhân xin hãy giữ tự trọng. Xin mời ngồi xuống!-Cung Húc liếc nhìn họ.

Tất cả mọi ánh nhìn hướng về cô và chiêc smanf hình lớn trên màn hình. Đó chính là ảnh của cô khi bị người phụ nữ kia đánh tới tấp vào người. Cô mở tròn hai mắt không tin vào cảnh ấy.

- Cô có thể giải thích cho chúng tôi không?- Lâm tổng cười ác ý.

- À, là họ đánh tôi!

- Lí do?

- Tôi bị oan!

Lâm tổng hơi bị thần sắc của cô làm hắn ngờ ngợ người. Lục Lăng Sở chống tay phải lên bàn và dựa cằm, anh hỏi lại như thể đang cố gắng công kích cô:

- Cô có thể cho tôi một lời chứng minh và giải thích chính đáng về sự trong sạch của cô?

Cô không tin với thái độ của anh trước mắt. Anh ta rốt cuộc muốn làm gì? Quả nhiên anh ta là một tên máu lạnh hết sức. Tất cả sự bảo vệ trước đây chỉ là trêu đùa của anh ta đối với cô thôi sao? Khốn khiếp thật! Cô mím chặt đôi môi, cổ họng nghẹn ứ không nói ra tiếng.

- Hahahah!!! Tôi biết mà Anh Lục!! Cô ả đó im lặng chính là không tìm được bất cứ lí do biện tội nào! Quả nhiên hahahahaaah!!!- Ả phụ nữ cười vang.

- Cô Dương?- Lục tổng không rời mắt khỏi khuôn mặt tím tái của cô.

- Tôi... Tôi không hề làm chuyện xấu hổ đó!- Diệc Nhiên chậm rãi mà dứt khoát một lời như vậy.



- Cô nghĩ lời đó đáng tin sao?

Hai mắt đã bắt đầu chuyển sang màu hung đỏ và ướt nhòe. Cô mím môi cúi gằm mặt xuống đất.

- Tất cả ra ngoài đi!- Lục Lăng Sở ra hiệu.

- Anh Lịc phải xử cho ra lẽ đấy nhé!!!- Người đàn ông nán lại.

Cánh cửa đóng chặt lại. Không khí trong văn phòng im ắng đến đáng sợ, đáng để người ta muốn nguyền rủa. Lăng Sở tháo khẩu trang và găng tay ra, đặt ngay ngắn lên bàn. Anh đan tay vào nhau, chắp lên đầu gối vắt chân chéo:

- Nói đi!

- Anh rốt cuộc muốn cái gì?- Mặt cô đỏ lừ, nhuốm màu thù hận.

- Tôi là sếp cô, tôi đang hỏi cô và đừng có thái độ hỏi lại. Tôi yêu cầu cô giải thích chuyện này.

- Chả có việc gì để giải thích cả.

- Vậy sao? Thái độ nói chuyện với chủ tịch là cúi mặt ngắm đất hả? Ngẩng cao đầu lên! Với thái độ này cô sẽ chẳng tiến thêm bước nào được đâu.

" Là anh cố tình?"

-Anh không tin?

- Tôi cần chứng cứ!

-Được!!! Có chứng cứ sao..? Anh muốn chứng cứ phải không?- Cô chầm chậm ngước khuôn mặt lên. Bộ dạng này còn thê lương hơn cả tấm ảnh trên hình khiến anh tròn mắt, có cái gì đó trong tâm như thiêu cháy tim anh. Đó đau đớn đến lạ.

- Phải! Anh chưa từng tin tôi! Anh chưa bao giờ tin tôi!!!

- Cô...

- Chúng ta dừng lại đi!



- Dừng cái gì!!?

- Tôi không muốn đóng giả bạn gái của anh nữa...

- Cô dám!!!

- Anh có thành kiến sao?- Cô cười khổ.- Ahhaha!!! Phải! Anh là tổng tài, anh muốn sao cũng được hahaa, anh là tổng tài, đạp trời đạp đất!!!- Nước mắt cô tuôn trào ướt hết hai bên má.

- Vậy là cô có ý gì? Không phải tôi đang thẩm vẫn cô sao?

- Anh câm miệng!!! Đừng có nói những lời cay độc thế nữa!!! Cái thứ chết tiệt nào khiến anh trở nên vô tình như vậy chứ!!? Anh không phải... không pahir là Tiểu Sở mà tôi gặp trước đây!!! Anh ấy khác hoàn toàn với nah về tâm hồn!!! Anh ấy tin tôi và tin vào chính anh ấy!!!...

Cô khóc rưng rức đau khổ ngồi xụp xuống sàn ôm chặt đầu. Lăng Sở đi dần về phía cô, anh đưa bàn tay hướng về mái tóc vàng óng... nhưng anh đành rụt lại. Không có dũng khí sao?

- Ánh sáng mờ ảo dưới căn hầm đen tối, nơi đó ngự trị cái bất hạnh, nơi đó giam dữ một trái tim. Tôi bước vào và phá tan cái lạnh lẽo, tôi bước vào và cứu bạn ra, tôi sẽ không để bạn tuyệt vọng, tôi sẽ đốt cháy ngọn lửa đang nhập nhòe trong tim bạn. Nào tin tôi, đi với tôi, chúng ta dù có lúc khác nhau, nhưng tôi và bạn có một niềm sống chung. Những gì bạn trải qua là tôi đã trải qua, nào tin tôi, nào đi với tôi, hãy cùng tôi bước ra khỏi căn hầm tăm tối. Nhìn đi bạn có thấy không? Ngọn lửa ấy đang cháy sáng dưới ánh mặt trời. Hạnh phúc, thứ mà bạn nghĩ là xa vời, đang ở ngay trước mắt...

- Cái gì vậy?- Lăng Sở giật mình nghe ngóng từ phía cô. " Cô ấy đang hát sao? "

Diệc Nhiên hát lớn dần hơn, cô đứng lên nhìn anh mỉm cười đau thương và cứ thế càng lúc càng cao trào hơn, cô tiến dần về phía cửa.

-Những gì bạn trải qua là tôi đã trải qua, nào tin tôi, nào đi với tôi, hãy cùng tôi bước ra khỏi căn hầm tăm tối. Nhìn đi bạn có thấy không? Ngọn lủa ấy đang cháy sáng dưới ánh mặt trời. Hạnh phúc, thứ mà bạn nghĩ là xa vời, đang ở ngay trước mắt...

- Cô bị gì vậy!!?

- Hết rồi! Tôi hát lại cho anh nghe lần cuối cùng, kể từ giờ xin từ biệt. Mong rằng chúng ta HÃY CHỈ LÀ NGƯỜI DƯNG THÔI ĐƯỢC KHÔNG ?

" RẦMMMM!!!!"- Cánh cửa đóng như ập gió.

- Này!!!!

Cô đã chạy mất. Anh chỉ muốn thực hiện kế hoạch nhưng tại sao nó lại thành ra thế!!?

ĐÁNG BUỒN...