Dương Diệc Nhiên cầm hờ sơ tốt nghiệp và bản nháp lồng tiếng đi tới khắp các công ty trong thành phố. Giờ đã gần 10 giờ trưa, cô phải nhanh chóng tìm được một vị trí nhân viên trong một tập đoàn nào đó. Thành phố này quá đông đúc và gần như các công ty rất ngại tuyển bất cứ nhân viên mới nào. Họ vùi đầu vào việc cá nhân và bỏ qua những vòng sơ khảo quan trọng. Thật tội nghiệp cho những người có thực lực rất tốt mà lại bị lãng quên như cô. Dương Diệc Nhiên lê từng bước vào một đoạn chắn có hai toà nhà tránh nắng. Cô lập tức nhấc điện thoại gọi ngay cho Từ Dao.
- Alo Nhiên Nhiên!? Cậu tìm được việc chưa?
Cô thở dài trong thất vọng:
- Chả tìm thấy một công việc nào. Có lẽ phải rời đi thôi. Tớ sắp nổi điên lên đây! Đôi dày chất đểu này làm hai mắt cá chân của tớ sưng vù lên rồi.
-Nhiên Nhiên, chờ nhé, up định vị cho tớ, tớ tới đón cậu ngay đây!- Từ Dao tắt máy và vội vã rời khỏi tòa chung cư Tân Khang.
Máy lạnh xe làm Diệc Nhiên muốn nhắm nghiền hai mắt. Từ Dao đã đánh thức cô bằng sự hỏi han không mấy cho là an ủi nhau:
- Tội nghiệp bảo bối của tôi ơi, thời gian gấp rút, đừng có ngủ nữa mà!!!
- Không thể ngủ? Tớ muốn đâm đầu đi trước quá!
Từ Dao hiểu rõ tình cảnh éo le của Diệc Nhiên hơn ai hết và luôn cố tìm mọi cách để giúp đỡ bạn mình. Cô ấy cho bạn sống chung một căn hộ và đã miễn phí thuê nhà. Chính vì thế trước sự thất nghiệp của cô bạn thân, Từ Dao luôn đồng cảm sâu sắc với cô ấy.
- A đúng rồi! Nhiên Nhiên! Cậu tới khảo sát thử ở tập đoàn Tầm Bách mà tớ đang làm đi! Tập đoàn đó lớn lắm, vị trí diễn viên lồng tiếng cũng đang thiếu mất 4 người.
-Hửm!? Làm sao mà được chứ?
- Nhiên ngố nhà ta lại yếu đuối sao hả!!? Yên tâm, tớ sẽ gọi cho Cung Húc nhờ anh ấy sắp xếp cho cậu một vị trí quan trọng.- Từ Dao vỗ mạnh vào vai Dương Diệc Nhiên một cái khích lệ.
- Không được vậy! Tớ không thể giựa dẫm vào quan hệ mà vào Tầm Bách dễ như vậy được, cậu nghĩ xem nếu người ta biết được sự thật, họ sẽ nhìn tớ bằng ánh mắt như thế nào?- Cô nhún vai ngán ngẩm.- Nghĩ đến đã sợ rồi, trời ơi...
Cô đảo mắt về bên cạnh, Từ Dao đã gọi diện cho Cung Húc từ lúc nào không hay biết:
- Cung thối! Chiều nay anh đã sắp xếp một buổi casting lồng tiếng phải không, nếu thiếu một vị trí, hayc điền tên " Dương Diệc Nhiên" vào đó cho em.
- Ai vậy ?
- Anh còn muốn nghi ngờ em sao? Anh muốn chất vấn em sao?Cuộc đời anh có hơi dài quá không!?- Từ Dao đổ lửa vào đầu dây bên kia dọa chàng người yêu muốn khiếp vía.- Em lấy đầu ra đảm bảo tập đoàn Tầm Bách sẽ tăng mạnh giá trị thương nghiệp khi đưa cô ấy vào!
-Ahh! Anh hiểu rồi mà, em tém lại chút đi...
Cung Húc đang đứng ngay đầu hành lang phòng tài liệu, mọi người đi ngang qua không khỏi xì xào bàn tán." Hóa ra Cung tổng ngày nào cũng oai phong giờ có lúc lại bị bạn gái mắng như thế này","Ha ha, sợ vợ là bệnh thường gặp ở đàn ông mà!",
" Ôi hình tượng Cung tổng ngày nào..." Cung Húc mặt đỏ như ống rượu nồng độ cao:
-Anh chết luôn cho em vừa lòng!!!- Rồi dập máy.
Từ Dao bỏ điện thoại vô hộp xe ghế lái, đoạn đập tay vào nút ấn còi reo lên vui mừng:
- Thành công rồi Nhiên Nhiên! Chiều nay 2h30 đi với mình tới Tầm Bách để vượt qua vòng sơ khảo!!!- Cô nàng phấn khích đạp chân ga từ 25 lên đến 50 km/h.
- Áaaaaaa!!!Dao Dao! Cậu muốn chết à Dao Dao! Lái chậm thôi!!!Gì đột ngột vậy aaaaaa!!!