Diệc Nhiên bị một tiếng gọi nhẹ đánh thức dậy." Nhiên Nhiên! Chị nghe em nói gì không?"
- Ưm...
Cô thấy mình trong một căn phòng kính trong suốt. Nói đúng hơn là thấy cái lồng kính đó nằm gọn trong một căn phòng bệnh xa hoa rộng lớn. Quanh cô là Tiêu Du, Bảo Phong và boss.
- Sao mọi người...- Cô chống tay xuống giường, cố gắng gượng dậy.
- Nằm xuống!- Lục Lăng Sở nhìn cô dữ dằn.- Chưa có lệnh của cấp trên, em chưa được ngồi dậy!
Tiêu Du và Bảo Phong quay mặt cười. "Anh ấy lo cho chị dâu sao? Anh rể?" Lăng Sở đã nhanh nhạy nhận ra ý của những đứa em. Anh quay đi.
- Để cô ấy nghỉ. Ra ngoài, anh có chuyển muốn hỏi.
Họ ra ngoài, mắt không nỡ rời hình bóng của người trong căn phòng khử trùng bằng kính. Cánh cửa kính đóng lại nhưng không vì thế mà Diệc Nhiên lại không nghe thấy họ nói gì, chỉ là cô có thể nghe thấy họ nói rất bé.
- Tại sao hai đứa biết mà tới đây?- Lục Lăng Sở ngồi xuống ghế lót lông dày, vắt hai chân chữ ngũ.
- Nhờ định vị! - Tiêu Du cười tươi.
- Anh không để ý chiếc xe moto sau xe anh sao? Tôi bám riết theo anh đó! Lỡ anh có làm gì chị tôi thì tôi còn kịp ra để ngăn cản khỏi xả ra chuyện ngoài ý muốn...- D-sate đảo mắt quanh căn phòng.
- Cậu xem tôi là hạng người gì hả?
Hai đứa em này quả nhiên lúc nào cũng muốn chọc vào hố lửa. Họ châm chọc anh không ngại ngần tới hậu quả. Đơn giản vì hai người họ trẻ hơn anh chị họ dễ đến 4 tuổi. Lăng Sở không phải dễ đối phó. Anh nhìn cô em gái và chợt nhớ ra một điều. Mẹ anh không phải là đang tìm con rể sao? Anh nhếch mép đáp trả:
-Theo tôi, chuyện của chị cậu cứ để đấy, còn Ổi Bo nhà tôi, giao cho cậu!
- Hả? Cái gì!!!?- Họ há hốc mồm ngạc nhiên.
- Nhảm thật! Đến em gái mà anh cũng muốn bán đứng cho người khác sao?- Tiêu Du chỉ tay vào mặt anh hai.
- Nói chung là em rất quậy! Anh không quản được.
- Nói dối!!! Em không có quậy!! Anh là đồ hai già nua!!!- Cô chống hai tay vào eo, vẻ đỏng đảnh.
-D-sate! Tôi giao em gái cho cậu đó! Xử nó sạch sẽ một chút cho miệng nó im đi!- Anh lắc đầu ra hiệu.
- Anh...!!!! Anh bắt nạt em!!! Em sẽ nói mẹ!!!!
- Mẹ sẽ tin ba cái lí do lãng xẹt của em sao khi anh đang đi kiếm chồng cho em mình?
- Anh!!!
Tiêu Du bặm chặt môi! Cô tức tối lao vài phòng kính. Diệc Nhiên nghe rõ mồn một cuộc nói chuyện ấy của anh em họ. Cô nhìn anh gật đầu cười mỉm hiền từ vẻ cảm ơn.
- D-sate? Sắp tới công ty triển khai kế hoạch lồng tiếng về một tác phẩm ngôn tình hiện đại và cần tìm diễn viên cho một bộ phim cổ trang sắp khai máy trong vòng 1 tháng nữa. Từ giờ cho tới lúc đó, chúng tôi phải hoàn thành danh sách diễn viên phim. Tôi nghĩ cậu có khả năng đóng vai nam chính cùng với nữ chính là em gái tôi-Tiêu Du.
- Anh nghĩ vậy sao?
- Hai người dù sao cũng cùng nằm trong danh sách những ảnh đế và ảnh hậu trẻ nhất thế giới. Nếu chịu hợp tác, dự án này sẽ thành công.
- Anh Lục... tại sao muốn tôi đóng chung với cô ấy?- Bảo Phong ngơ ngác.
- Cậu đoán xem? TƯỚNG PHU THÊ đó! Em rể à!
Anh cười đắc ý nhếch mép và đứng rời khỏi ghế.
- Quyết định vậy đi!
- Ơ...này... anh Lục!!! Tôi..- D-sate muốn ngăn cản nhưng không kịp nữa rồi.
Anh không phải không muốn đóng phim cùng cô ấy dfown giản vì có một số chuyện anh đang cần phải giải quyết, nhưng đành vậy thôi thì cứ đóng xong phim cái đã. Anh thở dài ra ngoài...