Ba cô gọi điện cho cô từ bên kia điện thoại trong lúc cô đang bị Thẩm Miên giục giã vô phòng với con trai bà nghỉ ngơi.
- Con mau về đây! Ta có chuyện cần gặp.
- Tôi đang bận!- Cô lạnh lùng đáp lại. Bản thân ông ta từ sau chuyến công tác mà mẹ cô mất mạng ấy, chị em cô đã không những bị ông ta bạo hành, thậm chí là ghẻ lạnh. Đứa con ruột không bằng con gái của vợ thứ ông ta. Khốn nạn! Giờ ông ta còn giở cái giọng cáo ra nữa. Rốt cục thì lão muốn gì từ cô? Nhưng cô vẫn làm theo ý lão. Dù gì đó cũng là ba ruột của cô. Cái chữ "ba" đó khiến cô ghê tởm. Bà mẹ kế cũng chưa từng được cô gọi cho tử tế lấy một lần và thật sự bà ta cũng chẳng tốt đẹp chút nào.
- Bác gái, ừm con rất cin lỗi, giờ này cũng đã muộn, ba con đang gọi về nên... con xin phép được về nhà ạ! Hôm sau, nếu có dịp con sẽ ghé thăm.
- Tôi tiễn em!- Lăng Sở đứng phía sau đặt bàn tay lên bờ vai nhỏ nhắn của cô.
- Ây da thằng trời đánh! Hôn phu với nhau rồi thì chở nhỏ về nhà cho mẹ. Mày để nó về một mình...có ngày mất đấy con!!! Sao đi không mang não à?- Bà mắng anh liên hồi không ngừng và giờ thì nữ chính có cơ hội để được cười lại anh. Thật không nói nổi mà!
- Đi đi! Hai đứa về nhé!- Bà vẫy tay từ cổng sau chiếc xe Ferrari tiến ra khỏi khu vực nhà.
*****************
- Tới nhà tôi rồi. Anh về đi, hôm nay rất cảm ơn anh.
Lục Lăng Sở nhìn ngôi nhà, anh cảm thấy mắt mình như mờ đi, đầu bắt đầu hơi choáng váng một cách bất thường. Đây cũng không phải lần đầu anh bị như vậy. Anh đã gặp những cảnh vật mà anh thấy quen thuộc vô cùng và đột nhiên bị choáng đầu. Cách tốt nhất là anh chỉ biết nhắm nghiền hai mắt lại. Lăng Sở ôm chặt đầu, nhăn nhó đau đớn. Diệc Nhiên không khỏi lo lắng:
- Lục tổng! Lục tổng!!? Anh sao vậy!!?
- Đừng hỏi gì cả!!!...Đầu tôi...choáng quá!!!
Mồ hôi anh rớt xuống bàn tay mảnh dẻ của cô, anh run rẩy trên ghế xe một lúc lâu. Phải khoảng hơn 15 phút trấn an trấn tĩnh, anh mới trở lại trạng thái bình thường.
- Anh không nói với ai về bệnh của anh sao?
- Họ biết tôi bị mất trí nhớ nhưng không biết tôi hay có những biểu hiện kiểu này.
- Sao anh không báo với Cung Húc? Đưa anh đi khám ở bệnh viện?
- Dơ lắm... không sạch sẽ, tôi không muốn bước vào đó.
" Đúng là tên cuồng sạch sẽ. Đến cả bệnh viện mà cũng không muốn tới thì rốt cục anh ta muốn sao đây. Lúc sắp chết tới nơi chẳng nhẽ anh ta muốn nằm bẹp ở nhà à?"
- Thôi, anh về đi! Mai tôi sẽ đến công ty sớm! Tôi vào nhà đây!
- Ừm!
*******************
- Ba à!!! Nhất định ba phải lấy lại công bằng cho con!!!- Dương Châm bám riết lấy cánh tay ba như một con đỉa sông béo múp.
- Con bình tĩnh, đợi nó về, ta sẽ hỏi cho ra nhẽ!- Ông trấn an con gái.
- Đúng là có tố chất diễn lăng loàn thật đấy!- Dương Bảo Phong bước xuống từ cầu thang với vẻ khinh bỉ nhìn hai người.- Mèo mả gà đồng nhặt về đúng là toàn tài nguyên chưa khai thác đấy!
- Anh ba!!! Anh nói thế là có ý gì!!?- Dương Châm rớt nước mắt vẻ vô hại oan ức.Bảo Phong đã chán ngấy cái cảnh ấy. Lúc ả vòi tiền vặt, xin tiền mua hàng hiệu, xin tiền tài khoản, bao giờ cái mặt ấy chả xuất hiện. Ả trang điểm đậm tới nỗi không ai nhận ra. Thật sự tài make up cũng đỉnh thật đấy vì ả chưa từng để mặt mộc khi ở bất kì ai kể cả người nhà.
- Ba, ba xem!!! Anh nói con kìa ba!!! Oan con quá!!!
- Nghiệt chướng mày hết trò vui rồi sao? Đến em gái mày mà mày cũng ức hiếp nó!!! - Ông quăng chiếc gạt tàn về phía anh. Nhưng Bảo Phong đã tinh mắt né qua một bên.
- Nó không có tư cách!-Anh tiến về phía cửa chính.- Cứ ngồi chờ nhé!
Đột nhiên sau anh, cánh cửa mở ra nhẹ nhàng...