An Nhã

Chương 9




“Con gái sao mà vô dụng được? Hiện giờ trong nhà chị, chị là người giỏi giang nhất!”

 

“Bọn họ dựa vào đâu mà đặt cho em cái tên đó, đến chị không biết nhiều chữ, mà tên A Đào này nghe còn hay hơn, hay em lấy tên là A Nhã đi, hợp với gương mặt xinh xắn của em.”

 

Tôi mím môi không nói gì, chị ấy dùng ngón trỏ chọc vào trán tôi: “Lương tiên sinh không biết đã gặp qua bao nhiêu loại phụ nữ rồi? Sao lại đổ loại nha đầu như em được chứ?”

 

Nghe vậy, ngược lại tôi còn thấy nhẹ nhõm: “Anh ấy khác.”

 

Tôi và Yên Yên cũng khác, tôi sẽ không đòi hỏi gì hơn ở anh.

 

Mọi chuyện bắt đầu từ buổi chia sẻ của cựu sinh viên hai tuần trước.

 

Đại học Kinh Hoa đã tổ chức rất nhiều buổi tọa đàm, nhưng chỉ có lần này là vô cùng thận trọng.

 

Nhà sáng lập tập đoàn được niêm yết trên thị trường Vương Thịnh, bậc thầy kinh tế học Tôn Hướng Dương, nhà sưu tầm nổi tiếng thế giới Hứa Hạo Khiêm... những người chỉ được thấy trên báo chí, truyền hình đều rất hứng thú với buổi tọa đàm này.

 

Không ngoài dự đoán, bởi vì người đó là bác của Lương Tự Bạch, Lương Vĩnh Dụ.

 

Lần đầu gặp Lương Tự Bạch, tôi đã không có ấn tượng tốt.

 

Anh rất chán ngán những buổi giao lưu học thuật như thế này, thậm chí khi nhìn thấy tôi cúi người đưa nước, lông mày anh cũng nhíu lại.

 

Suy cho cùng thì, trước lúc đó, tôi còn nhét vào tay anh một tờ rơi, nhiệt tình quảng cáo cuốn sách nuôi dạy con.

 

Lúc đó, anh vừa trở về từ nước ngoài, mới 24 tuổi nhưng lại tỏ ra như người từng trải, trên khuôn mặt luôn ẩn chứa một nỗi buồn chán trống vắng.



 

Mãi đến sau này, khi tôi đã đứng trên đỉnh cao ấy, mới hiểu ra rằng, khi có quá nhiều tiền bạc và quyền lực, cuộc sống cũng sẽ dần bị hao mòn.

 

Lần thứ ba gặp lại nhau, anh cầm điếu thuốc, quan sát tôi rồi cười nhạt: “Cái cuốn sách nuôi dạy con của cô quảng cáo đến cả KTV rồi à?”

 

Lương Tự Bạch rất ít khi đến câu lạc bộ, ngay cả chị A Đào cũng chưa từng gặp anh, nghe nói anh là bạn của ông chủ nơi này.

 

Lần thứ hai anh đến đây, tình cờ bắt gặp tôi đang đánh nhau.

 

Kiều Kiều ở tầng 28 vu khống tôi ăn trộm vòng tay của cô ta, muốn lục túi tôi, còn ép quản lý đuổi việc tôi.

 

Tôi biết, cô ta chỉ muốn tôi rời đi, bởi vì hôm đó vị khách bên cạnh cô ta đã nhìn tôi vài lần.

 

Cô ta chửi rủa rất khó nghe, tôi cầm túi xách nện vào đầu cô ta, đánh đến nỗi cô ta không phân biệt được đông tây nam bắc.

 

Tôi cũng không đẹp đẽ gì cho cam, tóc tai bù xù như một con quỷ.

 

Vừa ngẩng đầu lên, tôi thấy Lương Tự Bạch đang dựa vào cửa, đứng đó hít drama với vẻ mặt đầy hứng thú.

 

Kiều Kiều khóc lóc kể lể với chị A Đào, tôi mắng cô ta: “Cô nói dối, cái vòng tay rởm đó chỉ có mình cô coi là báu vật, cho dù tôi có ăn trộm thì cũng không đến mức đi ăn trộm đồ giả của cô.”

 

Người hiền lành dễ bị người khác bắt nạt, tôi cũng muốn dịu dàng đoan trang, nhưng tôi không có chỗ dựa nào để có thể tỏ ra yếu đuối, nếu tôi không cứng rắn thì bất kỳ ai cũng có thể giẫm đạp lên tôi.

 

Chị A Đào ngăn cô ta lại: “Cô quá đáng lắm rồi đấy, con bé nhà tôi kiêu lắm, cái đồng hồ mười vạn mà nó còn không thèm lấy, lại đi trộm cái vòng tay rởm của cô à?”

 

Tôi vuốt mái tóc rối bời, quay đầu nhìn Lương Tự Bạch đang bị người khác kéo đi, ánh mắt của anh vẫn còn lưu luyến trên người tôi, trong đó mang chút vẻ nghiền ngẫm.