An Nhã

Chương 19




16.

 

Tần Vân Tranh bị triệu tập, nhưng tôi đã đánh giá thấp anh ta, vài ngày sau anh ta đã được thả ra ngoài.

 

Tuy nhiên, điều này vốn không phải mục đích cuối cùng của tôi.

 

Tôi động đến Tần Vân Tranh, đó chẳng khác nào như trứng chọi đá, là chuyện viển vông.

 

Chỉ là chuyện này vừa xảy ra, con đường thăng tiến mà anh ta đã lên kế hoạch hai năm nay, giờ đây đã bị hủy hoại hoàn toàn.

 

Tôi gửi một tin nhắn: “Tần Vân Tranh đã ra ngoài, bước cuối cùng, hy vọng anh sẽ không làm tôi thất vọng.”

 

Tôi rút sim điện thoại ra, bẻ đôi, ném vào bồn cầu.

 

Mấy ngày nay, Lương Tự Bạch tan làm là chạy thẳng đến đây, những lời chia tay của tôi trước đó, giờ đây lại trở thành trò cười.

 

Tôi nghe Kiều Nghị nói, dạo này hình như anh đang bận rộn với một vụ thu mua xuyên quốc gia, công việc rất phức tạp, bận bù đầu bù cổ.

 

Nhưng anh như cố ý trông coi tôi vậy, dù ban đêm bận rộn đến hừng đông, cũng sẽ lái xe đến đây.

 

Đôi khi quá mệt mỏi, vừa vào cửa đã nằm ngủ thiếp đi trên ghế sofa, một chân còn rũ xuống đất.

 

Trước đây, tôi không nỡ để anh cứ ngủ qua loa trên ghế sofa như vậy, dù có mệt đến mấy cũng sẽ nhẹ nhàng giúp anh dọn dẹp một chút, rồi khẽ gọi anh dậy, để anh vào phòng ngủ.

 

Mấy ngày nay, anh thường xuyên tỉnh giấc vào buổi sáng, thấy mình vẫn còn ngủ trên ghế sofa, có khi ngồi yên lặng một lúc, có khi chống tay lên trán nhắm mắt, không biết đang nghĩ gì.

 

Hôm đó, Kiều Nghị bảo tôi đến câu lạc bộ, nói có việc.

 

Khi tôi đến đó, không ngoài dự đoán, tôi nhìn thấy Tần Vân Tranh.

 

Anh ta ra tay quá nhanh, tôi còn chưa kịp chạy, đã bị anh ta tát một cái khiến đầu lệch đi, miệng tràn ngập vị tanh của máu.

 



“Con khốn, mày dám chơi tao à?”

 

Kiều Nghị nhảy dựng lên, chắn trước mặt tôi: “Mẹ kiếp Tần Vân Tranh, anh làm cái gì vậy?”

 

Tần Vân Tranh dùng lưỡi đẩy đẩy hàm dưới, tháo kính đặt sang một bên, chỉ vào Kiều Nghị: “Tránh ra!”

 

Kiều Nghị như một bức tường chắn ngang trước mặt anh ta: “Anh đánh cô ấy? Anh không sợ Lương Tự Bạch g.i.ế.c anh à?”

 

Tần Vân Tranh cười lớn: “Mẹ nó chỉ là một con hàng rởm, không biết đã ở bên ngoài dụ dỗ đàn ông, đội bao nhiêu cái mũ xanh cho anh ta rồi.”

 

“Nếu Lương Tự Bạch dám vì cô ta mà trở mặt với tôi, tôi khinh thường anh ta!”

 

“Kiều, tôi khuyên anh nên tránh xa ra, hôm nay tôi không làm cô ta chết, ba chữ Tần Vân Tranh này sẽ viết ngược lại!”

 

Tôi thả túi xuống, thậm chí còn lười lau vệt m.á.u ở khóe miệng, cười như một ma nữ đòi mạng: “Nếu anh không làm tôi c.h.ế.t được, tôi khinh thường anh.”

 

Câu nói này hoàn toàn chọc tức Tần Vân Tranh, anh ta như một con thú điên cuồng, một tay đẩy Kiều Nghị ra, một tay bóp chặt cổ tôi, ấn tôi vào tường.

 

“Tao đã đắc tội với mày à?”

 

Tôi gắng sức thốt ra vài từ, cười nói: “A... Đào... không nhớ... nữa à?”

 

Tần Vân Tranh nhíu mày, lục lọi trong đầu một hồi mới nhớ ra chút manh mối, một cô gái mà anh ta từng chơi đùa vài năm trước.

 

Ánh mắt anh ta lộ rõ sự khinh bỉ: “Quả nhiên là cùng một loại hàng, hèn hạ như nhau.”

 

Lúc này, cánh cửa bị ai đó đạp mạnh một cái, Lương Tự Bạch u ám sải bước vào, anh vừa đi vừa xắn tay áo, cởi cúc áo sơ mi.

 

Tần Vân Tranh cảnh giác nhìn anh ta: “Tự Bạch, tôi khuyên anh…”

 

Lương Tự Bạch siết chặt nắm tay, đ.ấ.m mạnh vào mặt Tần Vân Tranh, đánh gục anh ta ngã xuống đất.

 

“Không có tiền đồ.” Anh nhíu mày, dùng đầu ngón tay lau đi vết m.á.u trên môi tôi.