An Nhã

Chương 12




Sau khi gặp Lương Tự Bạch, tôi mới phát hiện thì ra cuộc sống có thể thong dong và thú vị đến vậy.

 

Ngoài việc đi học và thỉnh thoảng đi ăn cùng anh, tôi không cần phải lo lắng về bất cứ điều gì.

 

Như một sự trao đổi không cân bằng, tôi sẽ trang điểm thật xinh đẹp mỗi khi hẹn hò để khiến anh vui vẻ.

 

Vào những đêm đông lạnh giá âm mười mấy độ, tôi mặc váy ngắn quá gối, khoác chiếc áo khoác lông cừu, bởi vì anh từng nhíu mày chê tôi mặc áo lông vũ đã bạc màu trông rất béo.

 

Tôi ghét mang giày cao gót, nhưng giày cao gót lại khiến đôi chân của tôi trông dài và thon thả hơn.

 

Khiếu thẩm mỹ của Lương Tự Bạch được thể hiện sâu sắc trên người tôi, chỉ trong vòng một tháng, ai nhìn thấy tôi cũng đều khen tôi có tướng mạo tốt.

 

Cũng chẳng có gì hiếm lạ, khi người ta giàu lên thì tự nhiên sẽ có tướng của người giàu.

 

Tuy nhiên, cỏ dại không thể chỉ trong chốc lát đã có thể biến thành hoa được chăm sóc kỹ lưỡng được, trong xương tủy tôi vẫn là kẻ tự ti, nhạy cảm và hèn nhát.

 

Dù tôi có giả vờ giỏi đến đâu thì Lương Tự Bạch vẫn có thể nhìn thấu ngay.

 

Anh luôn dùng thước đo để đo lường tôi từng chút một.

 

“Ngẩng đầu lên, đôi mắt của em không cần phải chứa đựng bất kỳ ai, hiểu không, A Nhã.”

 

“Chỉ là một đám phế vật mà thôi, nếu em còn không đối phó nổi bọn họ, vậy thì em cũng không cần thiết ở bên cạnh anh nữa.”

 

“Nếu đã muốn nghĩ, thì hãy nghĩ lớn một chút.”

 

Tôi nghĩ chỉ cần một năm là đủ rồi, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh một năm, ít nhất tôi cũng có thể rút ngắn được khoảng cách mười năm ở con đường phía trước.

 



Thế giới mà Lương Tự Bạch từng trải qua thật rộng lớn và bao la, ngay cả một lời chỉ dạy ngẫu nhiên của anh cũng đủ để tôi học hỏi được rất nhiều.

 

Ban đầu là bất động sản, thời đó khu đất thuộc trung tâm thành phố, một mét vuông cũng chỉ khoảng tám chín nghìn, tôi cứ thế mà đổi tiền ra mua.

 

Sau đó là đầu tư vào Internet, trí tuệ nhân tạo... rồi sau nữa, tôi bắt đầu như bị ám ảnh mà tích trữ vàng.

 

Lương Tự Bạch cũng rất hào phóng, nhà cửa, trang sức mua không hề chớp mắt, cưỡi ngựa, chơi golf, nghiên cứu kinh tế, quan sát chính trị... Anh không giống đang nuôi thú cưng, mà như đang điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật.

 

Các buổi đấu giá đỉnh cao, các buổi phẩm rượu quốc tế, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi, tôi đã có thể không ngần ngại nâng tấm bảng để đấu giá những món đồ sưu tầm trị giá hàng ngàn vạn.

 

Ngay cả chị A Đào, cũng thuận lợi ngồi vào vị trí quản lý.

 

Chị ấy cười nói: “Chị quả thật là nhờ phúc của em đấy.”

 

Đáng lẽ chị ấy đã được lên chức từ lâu rồi, chỉ là bị người khác chen chân mà thôi.

 

Tất cả mọi người đều biết, người phụ nữ tên A Nhã bên cạnh Lương Tự Bạch, không dễ chọc, cũng không thể chọc.

 

Dù họ có khinh thường tôi đến đâu, cũng không dám chỉ chỉ trỏ trỏ, dù có nói xấu sau lưng tôi, thì cũng phải cẩn thận lén lút.

 

Sống trên đời này, ai mà không bị đồn đôi ba câu, những lời nói đó chẳng đáng để tôi bận tâm, không làm tổn thương tôi được chút nào.

 

10.

 

Tôi nghĩ rằng, giữa tôi và Lương Tự Bạch, trong lòng cả hai đều hiểu rõ, mỗi người lấy những gì mình cần.

 

Cảm giác “mất quyền” cực độ từ thuở nhỏ khiến người ta khao khát được tôn trọng, được yêu thương, người ta đơn giản gọi đó là “thiếu tình yêu”.

 

Đó cũng là điều duy nhất tôi tính sai, trong hành trình vươn lên, tôi bị ánh trăng sáng loáng bao phủ, lầm tưởng ánh trăng chỉ chiếu rọi mình tôi, từ đó đắm chìm, không cách nào thoát khỏi.