An Na

Chương 6




Đã nhiều ngày An Na không đến xem Du Trình chơi bóng rổ và cô cũng tìm đủ mọi cách để trốn tránh những cuộc gọi hàng ngày.

Không thể nào có thể giả hờ hững mà phải tự trấn an mình bằng cách này.

Kế hoạch đi chơi cuối tuần cũng bị An Na từ chối.

Lúc này, cô đang trốn trong phòng, trong đầu bất giác diễn ra cảnh hai người hôn nhau.

Ah a a a a a a a đừng xuất hiện nữa mà!

"Cốc cốc--"

“An Na?” Là bà Trần.

“Con đây, có chuyện gì vậy ạ!” Cô hét lên về phía cửa.

"Du Trình đã đến nhà. Nó nói nó rủ con chơi, thằng bé đang đợi ở cửa."

...

Cái gì?!!!

An Na bật dậy mở cửa: "Mẹ nói ai?"

“Du Trình.” Bà Trần cười híp mắt, thâm thúy. “Con và con trai nhà họ Du đang yêu nhau à?

"Mẹ!"

"Chẳng lẽ mẹ nói sai sao?"

An Na cúi đầu, đặt hai tay bất an trước người, không biết giải thích thế nào.

Có phải cô đang yêu?

Có, nhưng mà là giả.

Chỉ là, chỉ là dáng vẻ ngượng ngùng của một cô gái nhỏ rơi vào trong mắt bà Trần, "Chuyện này có gì đáng xấu hổ chứ, mau thay quần áo đi, mẹ đi xuống nói chuyện với Du Trình trước."

"Không cần! Ơ, ý con là con không cần thay quần áo", An Na chộp lấy cái túi trên bàn "Mẹ, con đi đây!"

An Na chạy ra khỏi cửa trong một hơi thở.

Một chân Du Trình chống trên mặt đất chân còn lại giẫm lên xe đạp, bình tĩnh chờ cô.

Cô tức giận đứng yên trước mặt anh: "Sao cậu không báo trước lời nào!"

"Bởi vì em không nghe điện thoại."

"Vậy thì cậu không thể cứ đến nhà tôi như thế này!"

"Tại sao?"

"Cậu nói xem tại sao!"

"Tôi không biết."

An Na càng tức giận, sao anh có thể bình tĩnh nói ra những điều này? Cô ngước mắt trừng anh: "Chúng ta đang giả yêu nhau. Nếu tối nay mẹ tôi phát hiện chúng ta chia tay thì phải giải quyết như thế nào!"

"Vậy chúng ta giải quyết vấn đề đầu tiên trước."

"Cậu nói đi!"

Du Trình lấy trong cặp ra một lá thư, màu hồng có dán một bông hoa, đưa cho cô.

An Na khó tin mở miệng, "Này, làm sao cậu có được nó?"

"Tôi đã cầm thư trả về, giải quyết phong thư này rồi, chúng ta không cần giả vờ nữa."

... Vậy có phải anh muốn kết thúc không?

An Na chớp mắt trước sự mất mát, cô hơi bối rối và cũng có chút buồn bã.

"Vì vậy, hãy ngừng việc giả vờ, chúng ta hãy thật lòng nói chuyện yêu đương đi, An Na."

"Cái gì, cái gì?"

"Em đã nghe rồi đấy."

An Na cảm thấy lời nói của Du Trình còn kinh ngạc hơn bức thư trong tay anh: "Tại sao, tại sao?"

Du Trình cười bất lực, "Em nói thử vì sao?"

"Làm sao tôi biết được ……"

"Anh muốn đi học cùng em, muốn gọi điện cho em mỗi ngày, muốn ở bên em làm gì cũng được. Trước đây có nhiều việc anh chưa làm, anh muốn trải nghiệm cùng em, anh muốn hôn em và ôm em, em nói xem đây là vì sao?"

"..." Mặt An Na không kiềm chế được mà nóng lên, tim đập rộn ràng.

Du Trình tiếp tục nói: "An Na, anh thích em và muốn hẹn hò với em."

"Tôi……"

"Nếu em không đồng ý, anh sẽ hôn em."

"!!!"

An Na nắm lấy bức thư trong tay Du Trình, ngồi xuống ghế sau xe đạp, không chút do dự ôm chặt eo anh, nhưng giọng nói run run vẫn lộ rõ ​​vẻ căng thẳng và ngại ngùng.

"Đi!"

"Anh dẫn em đi đâu?"

"Nhà của anh."

Giọng An Na cao hẳn lên: "Tại sao lại tới nhà của anh?"

"Anh không muốn trả lời những câu hỏi đã biết vẫn cố hỏi."

"Này!"

Du Trình không tự chủ được nở nụ cười, sự rung động trong lồng ngực truyền đến gò má An Na đang dựa vào tấm lưng rộng của anh, trái tim An Na cũng rung động.

"Bởi vì anh muốn ở một mình với em."

Tới cửa nhà, Du Trình ném xe đạp đi, kéo An Na đi lên phòng mình ở tầng hai.

"Dù sao em cũng đã đến nhà của anh, cho nên không cần đi xem rồi."

...

"Nhưng mà chắc chắn em chưa từng đến phòng anh."

Căn phòng của Du Trình không có gì đặc biệt, ngoại trừ chiếc tủ đựng đầy cúp và giấy chứng nhận cạnh bàn học có chút bắt mắt.

An Na nhìn qua một lượt, nhiều nhất là cúp bóng rổ, có chứng chỉ thi piano và cúp, thậm chí còn có đấu kiếm!

Cô không khỏi kinh ngạc và ngưỡng mộ nhìn Du Trình, “Không ngờ anh lại lợi hại như vậy.” Quay đầu lại, Du Trình đang nhìn cô chăm chú, với lòng nhiệt tình cùng mong đợi khiến cô không dám nhìn thẳng vào anh.

Du Trình đến gần cô và hỏi, "Vậy An Na, câu trả lời của em là gì?"

Trái tim bình tĩnh của An Na lại nhảy loạn xạ.

“Anh không biết sao?” Giọng cô hơi run.

"Không biết."

“... Được rồi, vậy.” Vậy cứ yêu nhau đi.

Du Trình lại hỏi: "Anh hôn em được không?"

An Na áp lưng vào cửa tủ kính, hai má nóng bừng, cô gật đầu.

Du Trình cúi đầu, thân mật hôn lên môi cô: "Vậy em thích anh sao?"

Khoảng cách giữa họ chỉ là vài cm, hơi thở ấm áp và cái chạm nhẹ trên môi khiến An Na lo lắng.

Cảm giác rất lạ.

Đây có phải là thích nhau không?

An Na không chút do dự, cô nhướng mi gật đầu khẳng định: “Thích."

Du Trình một tay ôm eo cô, tay kia ôm đầu cô, không giống với sự dè dặt vừa rồi, thân thể liền mạch, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, liếm răng, nhanh chóng dùng đầu lưỡi tấn công thành trì. Cuốn lấy đầu lưỡi của cô, nuốt chửng dịch thể tiết ra không ngừng, nụ hôn triền miên khó tách rời.

Mãi cho đến khi An Na không thở nổi mới đẩy anh, mới khó khăn tách ra.

Du Trình vùi mặt vào vai và cổ cô, hít một hơi thật sâu.

An Na hụt hơi, cảm thấy nóng nực và xa lạ, cô không thể không quay đầu lại muốn chạy trốn, nhưng Du Trình không cho cô cơ hội, cắn chặt vào sau tai cô.

"Ngứa..." An Na từ chối, cắn chặt đôi môi đỏ bừng, không nhịn được cười.

"Em có một nốt ruồi nhỏ trên tai."

"Hửm, phải không, em không biết."

"Thật dễ thương."

Du Trình ngậm thùy tai của cô mà mút mạnh, cho đến khi nó đỏ lên, anh mới miễn cưỡng buông ra.

"Ừm……!"

So với sự tiếp xúc thân mật càng khiến người khó nhịn đó là mong muốn trong lòng dành cho nhau. Một cảm giác sảng khoái không thể giải thích được bao trùm, và hơi nóng quét qua, nhưng không hề chán.

Những chàng trai cô gái tuổi mới lớn đầy tò mò và tràn ngập khám phá những đam mê dục vọng kỳ lạ. Chỉ một cái chạm môi và chạm lưỡi đơn giản có thể khiến họ mất cả buổi chiều, ôm nhau và hôn nhau.

Ngay ban đầu là đứng hôn, chuyển thành ngồi hôn, rồi hôn trên giường lúc nào không biết.

An Na đong đưa tay trên cổ Du Trình và trao đổi nước bọt với Du Trình không mệt mỏi, thân mật không thể tách rời.

Nụ hôn dài và dinh dính kết thúc, Du Trình đặt hai tay bên tai cô, lòng bàn tay rộng lớn, cánh tay rắn chắc đầy đường nét của một thiếu niên, giọng nói trở nên khàn khàn vì lâu ngày không hoạt động, hai mắt như thiêu đốt: "Em biết không? Làm thế nào để trồng dâu tây không? "

An Na liếm môi dưới tê dại, thần thức còn chưa tỉnh lại mê muội vừa rồi, cô vô thức đáp: "Là gì?"

"Anh dạy cho em."

Bởi vì nằm ngửa, tay của Du Trình không ngừng an phận trong lúc hôn, cơ thể cô gái mềm mại hấp dẫn, chỉ cần chạm vào là có thể giải tỏa dục vọng bên trong.

Vì vậy, quần áo của An Na không còn yên bình dính trên người cô nữa, và một mảng lớn làn da mịn màng mỏng manh lộ ra ở cổ áo.

Xương quai xanh mảnh mai và bộ ngực đang phát dục hơi phồng lên càng kích thích sự háo hức của Du Trình, anh cúi đầu, cắn một ngụm lên da thịt mềm mại dưới xương quai xanh, đưa lưỡi liếm láp, sau đó kịch liệt mút lấy.

An Na rùng mình, cái nóng tuyệt vời quét qua cơ thể cô, lồng ngực cô rạo rực, khác hẳn với sự mềm mại của môi và răng cô.

Du Trình không buông tha cho đến khi An Na thút thít vì hơi đau, nhưng anh vẫn không rời đi, hơi thở hừng hực vẫn phả vào lồng ngực An Na, như thể anh đang cố nguôi ngoai.

Không khí mơ hồ và nóng bỏng bao trùm hai trái tim đang khắc khoải.

"Anh cứng rồi."

"..."

Tư thế của Du Trình vẫn không thay đổi, anh liếm hôn khắp nơi từ ngực cô, kéo theo một dải dài vệt nước đến khóe miệng cô, cạy môi cô ra rồi hôn một cách mãnh liệt, hung hăng không thể bỏ qua.

Du Trình hôn An Na đủ rồi, trở mình nằm ngửa bên cạnh An Na thở hồng hộc.

Hơi nóng trong người đột nhiên biến mất, khiến An Na nhất thời cảm thấy khó chịu, trống rỗng khó giải thích.

Tất nhiên cô biết vật cứng đè lên đùi cô ấy là gì, cô đã tham gia lớp học sức khỏe và tìm hiểu kiến ​​thức này vì tò mò, cô đã xem một vài bộ phim và biết cách làm tình.

An Na có một chút lo lắng và mong đợi, cô ấy hỏi: "Chúng ta sẽ làm tình chứ?"

Du Trình sửng sốt, nhẹ nhàng cười một tiếng: "Cô gái nhỏ cũng không rụt rè."

"Này!"

"Không, anh không muốn chúng ta thất bại trong lần đầu tiên yêu nhau mà chúng ta cũng không có bao cao su."

Dùng bao cao su có ổn không?

An Na muốn nhưng cô sẽ không hỏi ra miệng, cô ngượng ngùng đáp lại: "Em không có không dè dặt..."

Buổi tối An Na trở về nhà, thoát khỏi sự tra hỏi của bà Trần, khóa trái cửa, vùi đầu vào chăn bông, không nhịn được cười thành tiếng.

Cô đầy mong đợi và vui sướng cho mối tình đầu, cô cũng thấy có chút bất an. Khi cô hôn Du Trình một cách xúc động và bắt đầu một tình yêu giả với anh, cô cũng đã có chút thích anh.

Cô không biết Du Trình thích mình từ khi nào, anh có thực sự thích cô không, và tại sao lại thích cô.

Nhưng câu trả lời không quan trọng.

Điều quan trọng là An Na thích Du Trình.

Bọn họ đang yêu nhau.

——

"Làm thế nào mà anh lấy lại được bức thư?"

“Anh nói là em giận anh nên cố tình viết."

"... Anh ta tin?"

"Không tin thì phải tin, em thích anh có thích cậu ta đâu."

"Anh đang ghen à?"

"Vâng, bạn gái."

"⁄ (⁄ ⁄ ⁄ω⁄ ⁄ ⁄) ⁄"