An Na

Chương 3




Mặc dù không thể giải thích được diễn biến của vấn đề, An Na vẫn miễn cưỡng đồng ý yêu cầu của Du Trình.

An Na không thể hiểu được cái gọi là rắc rối khi yêu của Du Trình. Có những tiêu chuẩn cho việc hẹn hò sao? Có danh sách những việc cần làm giữa người yêu sao?

Mặc dù cô chưa từng yêu nhưng trong suy nghĩ của cô, không phải mọi thứ đều thuận theo dòng chảy tự nhiên sao?

Nhưng Du Trình thực sự đã lên một danh sách những việc cần làm giữa các cặp đôi và gửi cho cô.

Thể hiện tình cảm trong vòng bạn bè.

Ăn trưa cùng nhau.

Tay trong tay về nhà.

Chơi bóng với bạn trai.

Đi mua sắm với bạn gái.

Giới thiệu bạn bè hai bên.

Mặc đồ đôi.

Hôn môi.

???

"Cậu còn ý kiến ​​nào không?"

"Tôi nghĩ cái đầu tiên và cái cuối cùng có thể xóa bỏ."

Là đội trưởng của đội bóng rổ, Du Trình tập luyện mỗi sáng và tối. Là một người bạn gái, An Na cảm thấy việc chơi bóng với bạn trai là điều bình thường nhất và ít xấu hổ nhất.

Dù sao, cô chỉ cần ngồi đó, anh chơi bóng của anh còn cô ấy đọc sách của mình. Sau khi tập luyện kết thúc, họ sẽ ăn tối cùng nhau và cùng nhau về nhà.

Phải nói rằng có điều gì đó khiến An Na cảm thấy không tự nhiên, đó là việc chàng trai sau trận đấu đầy nhiệt huyết tiến lại gần cô, bàn tay rộng áp vào vai cô và tiếng thở hổn hển bên tai, bị khí tức của một người xa lạ vây quanh.

Người khác giới mà An Na tiếp xúc từ nhỏ là Lâm Gia Uy, ngoại trừ cha cô. Nhưng cô và Lâm Gia Uy chưa bao giờ đụng chạm thân mật như vậy.

Thật là lạ, trong lòng vẫn dày đặc một nỗi niềm.

Dù nói tay trong tay về nhà, nhưng có lẽ Du Trình đã thấy cô không thoải mái, và sẽ buông tay cô ngay khi rời khỏi đám đông, giữ khoảng cách an toàn.

"Chán à?"

"Sao?"

"Xem tôi chơi bóng."

"Không sao, tôi cũng đọc sách."

"Chúng tôi có một trận đấu trong tuần này, cậu có đến không?"

“Tất nhiên. Cậu không muốn tôi đi?” An Na tự hỏi, anh có ý gì?

Du Trình chợt mỉm cười, anh nghĩ cô sẽ chán nên từ chối, anh đưa tay lên xoa xoa mái tóc đen rối bù làm nó càng thêm rối tung: "Đương nhiên là không, hôm đó tôi sẽ đến đón cậu."

"Được chứ."

"Hẹn gặp cậu vào ngày mai."

"Ngày mai gặp."

Khi An Na còn học tiểu học, cô đã có một thời gian say mê phim hoạt hình Slam Dunk, đã xem hoạt hình nhiều lần và đọc truyện tranh vài lần.

Cô không biết gì về bóng rổ và không có hứng thú với bóng rổ.

Thậm chí, cô còn cho rằng Hanamichi bị cô gái từ chối 50 lần là quá buồn cười, đây thực sự là một bộ anime nhiệt huyết chứ không phải một bộ phim hài hước?

Nhưng càng ngày cô càng nghiện.

Đúng.

Sự nhiệt huyết lại khiến người ta cảm động.

Bây giờ, An Na lại cảm thấy tâm trạng tương tự khi xem bóng rổ.

Nhà thi đấu thành phố nhộn nhịp và chật kín chỗ ngồi.

Trận đấu bóng rổ thường niên giữa hai trường Thành Đông và Thành Nam sẽ được tổ chức vào ngày hôm nay. Không có cúp, không có tiền thưởng. Cách đây khá lâu, đây chỉ là cuộc hẹn giữa hai đội bóng rổ của hai trường cao đẳng để giành quyền sở hữu địa điểm, không biết bắt đầu từ khi nào, nó đã trở thành một thỏa thuận và nó đã trở thành truyền thống. Đó không còn là cuộc chiến tranh giành sân mà là cuộc chiến vì vinh quang của chính họ.

Du Trình nói với cô rằng đây là năm thứ ba anh ấy làm đội trưởng đội bóng rổ, họ đã thắng trong hai năm đầu, năm nay, họ cũng nhất định phải thắng.

Chiến thắng và vinh quang phải thuộc về họ.

An Na nhìn thấy sự chấp niệm trong mắt Du Trình.

Vẫn còn năm phút trước khi trận đấu bắt đầu.

Các hoạt náo viên trên sân đang thi đấu, các cầu thủ ngoài sân đã khởi động và đang có những bước chuẩn bị cuối cùng.

An Na đang ngồi trên ghế dự bị, lòng bàn tay lo lắng đổ mồ hôi.

Du Trình ngồi bên cạnh cô, chỉnh lại dây đeo cổ tay với vẻ mặt lạnh lùng.

"Cậu hồi hộp à? Tôi lo lắng quá."

"Cậu căng thẳng về điều gì?"

"Tôi không biết, có thể là lần đầu tiên xem trực tiếp một trận đấu."

“Chúng tôi nhất định sẽ thắng.” Du Trình đột ngột nói, trong ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm túc và quyết tâm mà cô chưa từng thấy.

An Na chăm chú nhìn vào đôi mắt này, và nhớ câu này:

Nhà vua phải có tham vọng chiến thắng.

Du Trình, có lẽ phải là vua nhỉ.

"Tôi muốn đi toilet..."

"Vậy thì cậu phải quay lại trong ba phút."

"Được."

An Na bỏ chạy với một trái tim đang đập.

Cho đến khi những tiếng hét lớn bị bỏ lại, hơi thở của cô trở nên ổn định hơn.

An Na ôm chặt tim nhìn mình trong gương, hai má ửng hồng, chớp chớp.

Điên rồi, cô thật sự cảm thấy Du Trình đẹp trai đến mức không dám nhìn thẳng!

"Du Trình đẹp trai đúng không?"

"Ừm..Hửm?"

Một cô gái bước vào phòng vệ sinh từ lúc nào.

"Đẹp trai đến mức khiến cậu nghĩ rằng anh ấy là bạn trai của cậu. Chỉ câu này thôi cũng khiến cậu cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng mà cậu có biết bạn trai có đẹp trai cũng vô dụng."

"..." An Na ngây người nhìn cô ta, nhất thời không có phản ứng.

"Không tin à? Anh ta không thể đón cậu đến trường hoặc đưa cậu về nhà vì anh ta phải tập luyện và anh ta không thể đi mua sắm ăn tối và xem phim vào cuối tuần vì anh ta phải tập luyện. Lựa chọn số một luôn là bóng rổ. Bạn trai như vậy, cậu còn cần anh ta làm gì? "

An Na cuối cùng cũng bình phục, cô biết đó là ai, Vưu Miểu Miểu, bạn gái cũ của Du Trình.

Cô gái trước mặt đầy tức giận, khinh thường và rõ ràng là không cam lòng.

Cô không thể không bảo vệ Du Trình: "Nhưng bóng rổ là thứ anh ấy yêu thích!"

"Không phải anh ấy thích tôi nhất sao!"

"..."

An Na lắc đầu.

Nếu cô phải từ bỏ những gì cô thích để yêu, cô chắc chắn sẽ từ bỏ tình yêu.

Theo quan điểm của cô, có thể tìm được thứ gì đó để yêu thích và làm việc chăm chỉ là cả may mắn và hạnh phúc.

Đáng tiếc, An Na chưa bao giờ gặp.

Nếu đây là nguyên nhân khiến Du Trình bị đá thì lúc này đây, An Na từ trong lòng cảm thấy Du Trình có chút thảm, bóng rổ mà anh yêu thích lại khiến người minh thích không hiểu, anh cũng sẽ buồn chứ?

Vậy cô sẽ giúp anh và yêu anh.

Một tiếng còi sắc bén xuyên qua các chướng ngại vật truyền vào và trận đấu bắt đầu.

An Na không muốn nói chuyện với cô ta nữa, bỏ lại một câu “Không nói với cậu nữa, chúc cậu tìm được một người bạn trai như ý.” Rồi chạy đi.

Khi cô bước nhanh vào sân vận động và ngồi xuống ghế, trận đấu đã bắt đầu được nửa phút.

Ở giữa sân, Du Trình cầm bóng.

Không khí căng thẳng đến khó hiểu, anh hơi cúi người xuống và hạ thấp trọng tâm. Tiết tấu khi quả bóng chạm sàn đã đập vào trái tim của mọi khán giả có mặt.

An Na chợt nghĩ đến Sendo Akira.

Trong số các cao thủ Slam Dunk, ban đầu cô thích Sendo Akira, bởi vì anh ta đẹp trai và mạnh mẽ, không lạnh lùng như Rukawa Kaede, cũng không ngốc nghếch như Hanamichi. Dù trong hoàn cảnh nào, anh ấy vẫn có thể kiểm soát mọi thứ một cách bình tĩnh và tự tin.

Du Trình đột nhiên nhướng mày, trước khi đối thủ kịp phản ứng, trọng tâm dưới chân dời đi, nháy mắt đột phá hàng thủ của đối phương ngay lập tức, đi tới dưới rổ và bật nhảy lên úp rổ.

"Ong—" là âm thanh của cái rổ rung chuyển.

Vào!

A a a! An Na hét lên!

Cô siết chặt tay thành quả đấm, ánh mắt không thể rời khỏi bóng dáng sáng ngời trên sân.

Chuyền bóng, chạy nhanh, nhảy lấy đà, dunk, rồi phòng thủ.

Khi quả bóng bị cướp đi, cô sốt ruột hơn, khi quả bóng quay lại trong tay sự lo lắng biến mất.

Vào cuối hiệp một, An Na cảm thấy mình mệt mỏi cũng như đánh xong một trận vậy.

Thể lực của đối phương không tồi, điểm số giằng co, tuy rằng tạm thời dẫn trước, nhưng cách biệt không lớn.

An Na bước tới, đưa chiếc khăn và chai nước cho Du Trình, bộ dạng ân cần khiến anh ghé mắt.

"?"

“Có chuyện gì vậy?” An Na thắc mắc.

"Có phần ngạc nhiên. Trước kia chơi bóng, cậu không phải đọc sách hoặc chơi điện thoại, lần đầu tiên đưa nước cho tôi."

"... Không uống thì thôi!"

“Đùa thôi!” Không cho An Na cơ hội rút lại, anh cầm lấy chai nước trên tay cô, uống một ngụm lớn.

"Cậu nhất định sẽ thắng!"

"Đương nhiên," Du Trình nhướng mày, "Chờ xem."

An Na bỗng dung nín thở, lại bị vẻ đẹp của anh đánh trúng.

Khi An Na nghiện truyện tranh Slam Dunk, tình yêu dành cho Sendo Akira của cô đã chuyển sang Hanamichi và cô ấy đã vĩnh viễn bị niềm tin rằng anh ấy sẽ không bao giờ từ bỏ chiến thắng.

Rõ ràng không thể nhìn thấy chiến thắng rạng rỡ, cùng điểm số cách biệt là 20 điểm, nhưng anh ta vẫn tin tưởng chiến thắng phải thuộc về bọn họ.

Anh đơn giản không chút sợ hãi, đứng trên bục trọng tài và lớn tiếng tuyên bố: Nhất định ta sẽ đánh bại được Sơn Vương!

Tỷ số không thể tăng lên, hai bên giằng co khiến An Na suy nhược về mặt tinh thần, bụng quặn lại. Nhưng Du Trình không hề tỏ ra lo lắng, dường như anh chưa bao giờ nghĩ đến khả năng họ sẽ thua.

Chỉ giành chiến thắng.

Đột nhiên một tiếng còi dài vang lên bên tai An Na, sau đó là tiếng la hét sôi nổi từ khán giả.

Khi cô quá lo lắng không dám nhìn thời gian, giây cuối cùng của trận đấu đã bị bỏ qua trên màn hình và trận đấu kết thúc.

An Na nín thở và cẩn thận hướng ánh nhìn về bảng điểm.

Dù biết rằng mình chắc chắn sẽ giành chiến thắng nhưng khi nhìn thấy cách biệt vẫn còn 2 điểm, lòng An Na vẫn như bị đè nặng, cô như nghẹt thở.

Đã thắng!!!

An Na chưa bao giờ phấn khích như vậy.

Cô vui sướng nhảy dựng lên, chạy đến trước mặt Du Trình, nhảy lên ôm lấy anh, sau khi buông ra, cô lại giật nảy mình: "Wow, wow! Cậu rất lợi hại! Cậu quá tuyệt vời! Cậu đã thắng rồi! Chúng ta đã thắng rồi!" Yay! "

Du Trình nhìn cô gái đang nói chuyện kích động, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ cùng yêu thích không thể bỏ qua, nhìn chằm chằm vào đôi mắt to lấp lánh, không chút nghi ngờ phơi bày. Sau trận đấu, nhiều cảm xúc vui sướng tràn ngập tâm trí anh.

Du Trình hai tay ôm đầu An Na, đột nhiên nhếch lên khóe miệng, cúi đầu hôn cô.

So với tiếng ồn còn sôi sục hơn trước, ngay lập tức khiến trái tim An Na choáng váng.

Nó có phải là một tình huống bất đắc dĩ không?

——

"Không thể hôn môi. Không thể tiếp xúc thân mật quá mức."

"Như vậy còn là yêu đương sao?"

"Bình thường chạm vào vẫn có thể."

"Hôn là khi cậu thè lưỡi ra. Miệng chạm vào miệng là một động tác bình thường."

"!!!"

"OK OK, vậy tình huống bất đắc dĩ kia có thể tiếp nhận môi chạm môi hôn nhẹ không?"

"……Rồi nói sau."