Cuối cùng Tô Thanh Y vẫn không thể thay đối quyết định của gia đình Tô Lan Nhược.
Nghĩ mình và Ninh Chiết có ý tốt khuyên bảo, tránh cho bọn họ bị người ta lừa, cuối cùng lại bị người ta coi là có ý đồ, Tô Thanh Y nhất thời tức giận mà không có chỗ trút!
Cứ để bọn tự sa chân vào vũng lầy này đi!
Mẹ nó có những lúc phải vấp ngã rồi khóc lóc một trận mới biết khôn ra mà!
Cô cứ làm tốt bổn phận của mình, chuyện của mình là được, kinh doanh sơn trang cho thật tốt, tiền đầu tư của cô và Ninh Chiết đều đồn cả vào nó đấy!
Cô muốn cho Triệu Thục Viện thấy rằng kể cả không có công ty của Tô gia, chính cô cũng tạo nên vùng trời riêng cho cả gia đình mình có thể sinh hoạt thoải mái, Tô Thanh Y cô ăn no rững mỡ mới đi tranh giành quyền lợi với nhà bọn họ!
Mang theo một bụng lửa giận, Tô Thanh Y về đến nhà liền bắt đầu tăng ca, ngay cả kết quả mình khuyên bảo gia đình Tô Lan Nhược thất bại cũng quên nói cho Ninh Chiết.
Mãi đến hơn mười giờ sáng hôm sau, Ninh Chiết mới nhận được điện thoại của Tô Thanh Y.
Cô vừa nhận được tin nửa giờ trước, người chị họ giỏi giang kia của cô đã hoàn thành xong thủ tục bảo lãnh khoản vay cho cha con nhà họ Tôn ở ngân hàng.
Biết được kết quả này, Ninh Chiết nhất thời không biết nói gì hơn.
Khen Tô Lan Nhược làm việc dứt khoát, nhanh nhẹn?!
Ôi đau cả đầu!
Ván đã đóng thuyền rồi giờ còn có thể làm quái gì được nữa?
Ninh Chiết cúp điện thoại, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài
Quên đi!
Chuyện đã thành như vậy, anh có quan tâm cũng vô dụng,
Chỉ mong lúc Đường gia ra tay với Tôn gia, ngân hàng chưa kịp giải ngân khoản vay này!
Đã đến nước này rồi, Ninh Chiết cũng lười suy nghĩ nữa.
Ngày hôm nay Ninh Chiết gần như chả có gì làm, công việc bảo vệ nhàn đến mức khiến ai cũng ao ước.
Sau khi tan ca, Ninh Chiết ăn cơm tối bên ngoài xong mới trở lại biệt thự.
Ở trong sân, dựa theo trí nhớ đứt quãng đi một bài quyền, dù không có thứ tự kết cấu gì nhưng vẫn khiến người khác cảm nhận được sức mạnh của Ninh Chiết qua từng chiêu thức mà anh thể hiện. Vận động đến khi cả người ướt đảm mồ hôi, Ninh Chiết lúc này mới đi tằm rửa.
Mới vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị giường kiếm tra điện thoại thì chuông cửa bên ngoài kêu inh ỏi.
Anh ngó qua nhìn đồng hồ, đã hơn chín giờ tối rồi. Giờ này mà còn có người đến tìm anh sao?!
Sẽ không phải là thắng điên nào đó muốn lấy mạng anh giống như hôm trước chứ?
Ninh Chiết phòng bị, đứng dậy đi ra cửa lớn bên ngoài.
“Ai vậy?”
Ninh Chiết không vội mở cửa, đứng bên trong hỏi với ra.
“Vợ tương lai của anh.”
Ngoài cửa truyền đến điệu cười ngọt ngào nũng nịu.
“Em mơ sớm vậy hả?”
Ninh Chiết nhất thời cạn lời, chậm rãi mở cửa.
Cái người có thể tự tin hô lên câu vợ tương lai của anh, còn đến nhà anh vào giờ này mặc kệ có bị người ta dị nghị hay không, còn ai khác ngoài Tô Thanh Y chứ?
Ninh Chiết đau đầu xoa xoa hai bên thái dương:
"Em biết mấy giờ rồi không? Sao không về nhà lại chạy qua chỗ tôi?"
“Người ta tới làm ấm giường cho anh đói" Tô Thanh Y cười quyến rũ.
Ninh Chiết khóe miệng khẽ nhếch, bĩu môi nói: “Thời tiết mấy ngày nay nóng lắm, tôi không cần làm ấm giường, em mang điều hòa qua cho tôi thì được.”
Con mẹ nó!
Lúc chưa biết anh và Tô Lan Nhược đăng ký ly Thanh Y còn biết cái gì là ngại ngùng.
Bây giờ biết chuyện rồi, cô nàng này cứ sơ hở là quyến rũ anh, sơ hở là dụ dỗ anh!
Cô không ngại ngùng, không sợ gì nhưng anh có. mà! Anh phải khoăn nhiều thứ lâm đất
Tô Thanh Y sượng mặt, tức giận trừng mắt nhìn Ninh Chiết, vẻ mặt u oán nói: "Anh vô lương tâm vừa. vừa thôi! Em lo chuyện sơn trang nên tăng ca đến tận giờ này, ngay cả cơm cũng chưa ăn liền chạy đi tìm anh, anh giở cái thái độ này cho ai xem đấy hả?”
“Vậy em đi ăn cơm đi!"
Ninh Chiết mặt đầy hắc tuyến nói: "Chỗ của tôi chỉ có mì ăn liên đấy!”
“Má.." Khuôn mặt xinh đẹp của Tô Thanh Y hung hăng co rút, phát điên hét lớn: "Em muốn anh đi ăn tối với em!"
Đồ đàn ông thẳng đuột chậm tiêu!
Nhất định phải để cô nói rõ ra như vậy mới vừa lòng sao?
“Em tự đi ăn đi.”
Ninh Chiết cố ý ngáp một cái: "Tôi buồn ngủ."
“Buồn ngủ? Anh chắc chứ?”