Trong lòng nghỉ hoặc, Ninh Chiết lại đột nhiên nhớ tới, ngày hôm qua khi Tô Thanh Y kế lại chuyện cho cả nhà Tô Lan Nhược nghe, hoàn toàn không nhắc tới sự chật vật của Tôn Vân Thạch cho bọn họ biết.
Tô Thanh Y này hơn phân nửa là cố ý! “Liên quan quái gì đến cậu!"
Triệu Thục Viện tức giận cắt đứt suy nghĩ của Ninh Chiết: "Mau cút đi, tôi nhìn cậu ăn cơm cũng mất ngon!"
Hai mẹ con bà mời Tôn Gia Niên ăn cơm là muốn xin lỗi vẽ chuyện Ninh Chiết hãm hại Tôn Vân Thạch, cũng cảm ơn Tôn Vân Thạch đã có lòng hỗ trợ, tuy rằng anh ta cũng không giúp được gì, nhưng đã cố gắng hết sức.
Nói nghe thì hay ho đấy nhưng thực chất bọn họ. là đang đi lau mông cho Ninh Chiết còn gì!
"Triệu Thục Viện nhìn Ninh Chiết liền tức giận, không muốn nhiều lời với anh, vội vã lôi kéo Tô Lan Nhược đi vào bên trong.
Tô Lan Nhược quay đầu nhìn Ninh Chiết: "Công việc của anh có gì khó khăn, có thể gọi điện thoại cho ôi, đừng có ngại!"
Nói xong, Tô Lan Nhược liền cùng mẹ cô đi vào. Trân Tu phường.
Mới vừa vào cửa, hai mẹ con liền gặp được Bạch Phi vừa thanh toán xong đang đi ra.
“Bạch thiếu!"
Triệu Thục Viện vui mừng chạy tới, vẻ mặt tươi cười lấy lòng: 'Bạch thiếu, thật trùng hợp! Không ngờ gặp được cậu ở đây”
“Quả thật rất trùng hợp.” Bạch Phi gật đầu cười.
Tuy rằng anh vừa nhìn Triệu Thục Viện đã cảm thấy ghê tởm, nhưng người đàn bà lươn lẹo này dù sao cũng là mẹ vợ Ninh Chiết, cũng không nên làm bà ta mất mặt ở nơi công cộng.. dù anh rất muốn!
Bạch thiếu lại cười với bà ta?
Xem ra, chuyện lúc trước là thật rồi!
"Triệu Thục Viện trong lòng nhất thời kích động không thôi, vội vàng lấy lòng nói: 'Bạch thiếu, cậu ăn trưa chưa? Chúng tôi hôm nay có hẹn với Tôn gia dùng bữa, không biết có thể may mắn mời Bạch thiếu ngồi chung bàn hay không?”
"Không, tôi vừa mới ăn” Bạch Phi lắc đầu cười, lại nhanh chóng xin lỗi Tô Lan Nhược: "Giờ nhắc lại chuyện lúc trước thật ngại quá nhưng mà tôi vẫn chưa có lời xin lỗi tử tế đến cô nữa. Tô tiểu thư, chuyện đã. qua rồi mong cô đừng để trong lòng, hôm nay ở đây Bạch Phi tôi thật lòng xin lỗi cô vì những gì tôi đã làm trước đó”
“Ah.."
Bạch Phi đột ngột nói lời xin lỗi khiến Tô Lan Nhược bất ngờ đứng sững tại chỗ không kịp phản ứng...
Bạch Phi anh ta đổi tính đối nết hồi nào vậy?
Sao tự nhiên lại khách khí với cô?
Tô Lan Nhược cứ mãi đứng thất thần làm Triệu Thục Viện phải nhẹ nhàng kéo cô một cái, ý bảo cô. mau phản ứng người ta đi kìa
'Tô Lan Nhược hồi thần, vội vàng cười trả lời "Bạch thiếu thật sự quá khách khí, người xin lỗi phải là chúng tôi mới đúng.”
Hể? Nói gì á...
Thái độ của mấy người này sao lại hoàn toàn trái ngược với thái độ của anh Ninh vậy ta?
Uầy, mấy người này không biết lai lịch của Ninh Chiết à?
Bạch Phi trầm tư một lát, vội vàng cười nói: "Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, chúng ta có thể xem là không đánh không quen biết!"
“Đúng, đúng!" Tô Lan Nhược liên tục gật đầu phụ hoạ.
Thái độ của Tô Lan Nhược cũng làm cho Bạch Phi vui vẻ, vội vàng nói: "Tôi không làm trễ thời gian dùng bữa của mọi người nữa, tôi còn có chút việc phải làm, tôi xin phép!"
Phải nhanh chóng đi tìm Bạch lão tứ, nói cho anh ta biết việc lạ lùng này.
Để Bạch lão tứ phân tích xem chuyện gì đang xảy. ra.
“Được, được, Bạch thiếu đi thong thả.”
Mẹ con Tô Lan Nhược tươi cười, phất tay tạm biệt Bạch Phi.
Nhìn Bạch Phi rời đi, Tô Lan Nhược không khỏi gãi đầu: "Đây là Bạch Phi hả? Đầu anh ta bị Ninh Chiết đánh nên bị di chứng trở thành người ngu sao?"
“Nói bậy bạ cái gì đấy! “Triệu Thục Viện trừng con gái một cái, đắc ý nói: "Bạch thiếu đây là nể mặt ba. của Vân Thạch!"
“Thật vậy sao?" Tô Lan Nhược nghiêng đầu suy nghĩ.
Hình như cũng chỉ có thể giải thích như vậy.
Hoặc là, Bạch Phi lầm tưởng Ninh Chiết có quan hệ thân thiết với Tống Thanh Diên?
“Lan Nhược à, con phải quý trọng Vân Thạch đấy!"
Thời điểm đi đến phòng riêng đã đặt trước, Triệu Thục Viện nghiêm túc nói: "Tối hôm qua vì giúp con, 'Vân Thạch bị đánh thành như vậy cũng không có một câu oán hận, người đàn ông tốt như nó, sau này con có đốt đèn lồng tìm cũng không thấy!"
"Mẹ!"
Tô Lan Nhược oán trách nhìn về phía bà: "Con biết Tôn thiếu đối tốt với con, nhưng trước mắt chúng con chỉ là bạn bè, mẹ cũng đừng suốt ngày lải nhải chuyện này!”