Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 3: Chương 3







Hôm nay Tử Ngôn từ cuộc thi về và ngỏ ý muốn đưa anh đến gặp người anh trai sinh đôi của mình.

Nghĩ đến sẽ gặp một người giống y chang như Tử Ngôn, Cố Duệ Thành không biết vì sao cảm thấy có chút bối rối.

Anh chợt nghĩ đến một viễn cảnh, hai anh em họ bước vào bên trong to nhỏ gì đó, sau đó xuất hiện trước mặt anh với vẻ ngoài giống nhau, vui cười mà nói: "Ai là người yêu của anh?".

Tổng giám đốc Cố chúng ta bị một cái rùng mình đánh tỉnh, tự nhẩm để tránh kết cục bi thảm đó, anh nên chăm chú vào người yêu của mình hơn bình thường mới được.

Cuộc họp thường niên ở Thịnh Tư đang diễn ra trong bầu không khí không còn gì để nghiêm túc hơn.

Cố Duệ Thành ngồi ở vị trí chủ trì, tay theo nhịp gõ cộc cộc lên bàn cho thấy tâm trạng không yên của đối phương.

Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, cứ đứng yên tư thế đó trong hơn một phút, rầm một tiếng, để lại câu "Tan họp" và đúng như mọi người thấy, Tổng giám đốc là đang lao ra khỏi công ty.

Anh đã nhiều lần đến sân bay rước Tử Ngôn nhưng lần này thì khác, anh sẽ đến ra mắt phụ huynh của cậu.

Đây cũng không khác mấy là "đến nhà hỏi cưới", nên tâm trạng Cố Duệ Thành mang theo một nỗi bồn chồn khó tả.

Anh để lại thư ký Y Hạ lo xếp mọi việc còn lại trong công ty.

Cố tổng có thể có nhiều bộ mặt, nhưng anh vẫn là một người rất nghiêm túc trong công việc.

Đó chính là lý do mà sau khi Chủ tịch giao lại quyền điều hành cho anh, Thịnh Tư lại phát triển được như ngày hôm nay.


Nên khi thấy Cố Duệ Thành bỗng nhiên lao ra khỏi cửa phòng họp ai cũng tự mặc định rằng, anh là đi xử lý chuyện hệ trọng.

Chỉ là lần này họ đã sai thôi!

Tử Ngôn vừa bước ra khỏi cửa sân bay, một chiếc xe thuộc hãng Rolls Royce sáng chói đập vào mắt.


Cậu bất lực bước về phía người đàn ông đang vẫy vẫy cánh tay từ phía xa.

"Lần sau anh có thể xuất hiện một cách bình thường hay không?" Đưa hành lý trong tay cho anh, Tử Ngôn mang vẻ mặt không còn gì để nói đề xuất.

Cố Duệ Thành nhanh tay để hành lý vào ghế sau, cũng nghe được những lời cậu nói, anh mỉm cười làm vẻ mặt bất đắc dĩ như kiểu "Anh chỉ có một chiếc xe hà!"

"Không phải là muốn cho anh trai em xem hay sao? Nếu anh trai em thấy anh có tiền như thế sẽ không sợ em bị thiệt thòi mà ngăn cách chúng ta."

"Anh không sợ Tử Thanh sẽ nghĩ ngược lại hay sao? Rằng anh quá giàu có như vậy, sợ là em đang trèo cao nên mới không chấp nhận." Đây chính là sau khi yêu nhau rồi cậu mới biết được.