Ăn Miếng Trả Miếng

Chương 11: Chương 11







Sau kỳ nghỉ xả hơi quý giá, học sinh trường Vĩnh Hòa bắt đầu quay lại.

Từ phía xa một bóng dáng chầm chậm đi tới, cũng không ai tiện để ý đó là ai làm gì.

Đối với bọn họ, hôm qua ăn gì còn quên huống chi chỉ là một bạn học nào đó ngày gặp mấy tiếng.

Tử Ngôn trên người mặc đồng phục của trường Vĩnh Hòa, túi áo bên trái một hàng chữ bay bổng "Tống Tử Thanh, lớp 12A3".

Vì tránh bị người quen nhìn thấy, suốt từ khi bước ra khỏi cửa nhà, Tử Ngôn đều đeo khẩu trang và đội thêm một chiếc nón che lại.

Vì nếu không làm thế, sợ rằng mọi người xung quanh nhất định sẽ mất hồn khi mấy ngày trước bọn họ vừa biết được rằng cậu trai ở nhà đó đã tự sát.

Vậy mà sáng hôm nay, cậu ta vẫn đang chầm chậm đeo cặp đến trường.

Giải thích thì rất dễ, cái quan trọng là mất thời gian thôi.

Khoảng khắc Tử Ngôn bước qua cổng trường Vĩnh Hòa đúng thật là vi diệu.

Nếu không phải đang có chuyện để làm, cậu nhất định sẽ đăng một dòng cảm nghĩ cực kỳ cảm động lên mạng xã hội rồi.

Theo sự tìm hiểu trước đó, cậu đi đến trước cửa lớp 12A3 bước vào và yên vị tại chỗ của mình, thứ cậu để ý được đầu tiên chính là ánh mắt của mọi người.

Đó là ánh mắt có phần e ngại và một chút gì đó giống như sự thương hại.

Có lẽ Tử Thanh không hề vui vẻ hay hòa đồng với bạn bè như anh đã nói với cậu.

Người trong lớp lần lượt đến lấp đầy chỗ ngồi, một tên đến đứng trước mặt cậu dùng chân đá lên bàn một cái khiến chiếc bàn đập vào chân cậu.

Tử Ngôn ngước nhìn người trước mặt đang cười rất hả hê, mọi người trong lớp theo tiếng cười của hắn có người làm lơ, có người lại hùa theo.

Tử Ngôn thầm nghĩ, "Cửa đầu tiên nhỉ?"

Tên đó thấy cậu ngước nhìn như thế thì có hơi không vui, hắn ngồi ngược lại trên ghế phía trước, tay đặt lên đầu cậu vuốt ve.

"Tử Thanh của chúng ta sau khi xả hơi được một thời gian thì trưởng thành lên rồi, phải không mọi người?", sau đó là một tràn cười khác.

"Nghe nói cậu vì học bổng mà gian lận còn bị nêu tên trước trường nữa.


Không cần phải thất vọng đâu, được làm việc cho Tần thiếu gia cậu nên vui mừng mới phải.

Biết đâu chừng qua chuyện đó, hắn sẽ cho cậu sống dễ dàng hơn một chút."

Tử Ngôn nghĩ phải mất nhiều công sức lắm mới moi được tin về chuyện gian lận đó, không ngờ chỉ ngay ngày đầu tiên đã có manh mối rồi.

Hơn thế nữa, người này lại dõng dạc nói ra chuyện đó như thế, có thể thấy đây không phải là bí mật mà Hiệu trưởng dùng mọi cách che giấu.

Nó giống như chỉ là một câu chuyện, lúc buồn lại lấy ra tám của mấy người này mà thôi.

Một nữ sinh từ ngoài lớp bước vào, đi thẳng đến chỗ cậu, nhưng đối tượng được nói chuyện không phải cậu mà là tên kia.