An Mạn

Chương 6




16.

Cuối tuần, Mạnh Trúc Di lại lôi tôi vào bệnh viện thăm Mạnh Hoài.

Thật ra tôi không muốn đi cho lắm nhưng đối diện với ánh mắt đen láy sâu thẳm của anh thì lời từ chối đã đến bên miệng rồi cũng vẫn không sao mà thốt ra nổi thành lời.

Tôi không thể làm gì khác ngoài hậm hực đi theo anh và nghe Mạnh Hoài lải nhải liên miên cả ngày.

Sắp tối, Mạnh Trúc Di cầm hộp giữ nhiệt kêu tôi cùng đi nhà ăn mua cơm. Chúng tôi vừa chờ thang máy vừa bàn xem sẽ ăn gì.

Cửa thang máy mở ra, bên trong không ngờ lại có hai người không thể tưởng được.

Cố Tư Âm một tay phủi phủi chiếc váy bẩn thỉu trên người, tay kia cố hết sức đỡ Lục Triệt mặt mũi sưng vù. Đang đau đến nhe răng trợn mắt thì gặp đúng tôi, mặt hai kẻ đó biến sắc.

Kiểu tóc ổ gà của đôi này và dấu giày đen sì trên áo sơ mi trắng của Lục Triệt làm tôi phì cười.

Nước mắt của Cố Tư Âm rơi liền.

Cô ta cắn môi lên án tôi: “An Mạn, chị quá đáng thế! Kể cả chị có hận anh Triệt thế nào đi nữa cũng không thể tìm người đánh anh ấy chứ! Đây là vi phạm pháp luật đấy!”

Tôi ngừng cười, bước lên trước nắm cằm cô ta lên xoay trái xoay phải xem xét.

Cố Tư Âm hình như sực nhớ ra gì, bỗng nhiên trợn mắt nhìn tôi: “C…Chị nhìn cái gì…”

Lục Triệt bên cạnh cũng bồn chồn như cô ta, khàn giọng hỏi tôi muốn làm gì.

Tôi không thèm nhìn anh ta lấy một lần, lạnh lùng nói với Cố Tư Âm: “Sáng ra cô chưa rửa mặt đúng không, tôi thấy hiện rõ chữ ‘tự tin’ nè.”

Sau khi buông tay, tôi chê ra mặt: “Hai đứa bây một đứa là rác rưởi, một đứa là trạm thu rác, xứng để chị đây vấn vương à?”

Sắc mặt Lục Triệt thay đổi liên tục, anh ta giữ chặt cánh tay tôi: “Không phải em thật ư?”

Tôi hất anh ta ra như phải bỏng, rời khỏi thang máy:

“An Mạn tôi dám làm dám chịu. Lần sau còn dám xông lên sủa bậy thì đừng trách chị đây đánh chó không ngó mặt chủ.”

Mạnh Trúc Di cười khẽ, lúc này Lục Triệt mới chú ý đến anh ấy.

Lục Triệt định nói gì đó nhưng Cố Tư Âm ‘Ái da’ một tiếng rồi ôm lấy cánh tay anh ta liên tục kêu đau đầu.

Anh ta vô thức ôm lấy Cố Tư Âm, trơ mắt nhìn cửa thang máy đóng lại.

Tôi lấy giấy lau tay, không nhịn được mà cảm thán: “Ai mà tốt bụng ghê ta ơi.”

Mạnh Trúc Di ấn nút gọi thang thêm lần nữa, không tiếp lời.

Trong đầu tôi chợt lóe lên: “Là anh hả?”

Anh rốt cục cũng chịu nghiêng mặt sang nhìn tôi, hững hờ gật nhẹ:

“Tự hạng mục cậu ta phụ trách phát triển xảy ra vấn đề chứ anh đâu làm gì. Chuyện đổ bể thì cậu ta được công ty bảo vệ nhưng những người khác không được may mắn như thế. Anh chỉ thuận nước đẩy thuyền, chỉ điểm cho đồng nghiệp của cậu ta chút chút thôi.”

“Đều là người sành sỏi cả, biết chọn ngõ nhỏ không có cái camera nào.”

Tôi vỗ tay khen ngợi: “Vẫn là thương nhân các anh cao tay!”

Mượn đao giết người không một động tĩnh.

Mạnh Trúc Di bình thản ung dung rảo bước vào thang máy: “Quá khen.”

17.

Trên đường về nhà tôi cứ buồn bực mãi, dứt khoát quay sang dò xét Mạnh Trúc Di đang lái xe.

Nói thật, ngoại hình của anh ấy không hề thua kém Lục Triệt.

Lông mày rậm, mắt sâu, xương hàm thẳng tắp rõ nét, anh bây giờ trông vẫn chẳng khác gì lần đầu gặp mặt trong bệnh viện.

Nếu bắt buộc phải tìm điểm khác biệt thì chắc là điềm tĩnh và tự cao hơn trước.

Lúc Mạnh Trúc Di rẽ ngoặt thì phát hiện ra ánh mắt tôi, anh chậm rãi mở miệng: “Muốn nói gì à?”

Tôi lắc đầu, hơi hoảng hốt.

Sáu năm trước, mẹ tôi phải nằm theo dõi ở phòng chăm sóc đặc biệt. Tôi luống cuống như con ruồi mất đầu chạy lung tung trong bệnh viện.

Mạnh Trúc Di là người đã cầm tay chỉ việc, dạy tôi cách xử lý các loại thủ tục, lấy thuốc ra sao, đóng tiền thế nào.

Cũng chính là anh ấy sốt sắng tự mình lo liệu tang lễ cho mẹ tôi, hao sức tốn của tổ chức toàn bộ quá trình từ hỏa táng đến hạ huyệt thật hoành tráng để bà ấy ra đi được nở mày nở mặt.

Tính riêng hai ân tình này thôi cả đời tôi cũng khó mà quên được.

Vì vậy sau khi trở lại nhà họ Mạnh, tôi chưa từng tươi cười với Mạnh Hoài nhưng lại có thể đối xử với Mạnh Trúc Di, con trai của người ông ấy giữ trong tim, cũng là ngòi nổ phá hủy cuộc hôn nhân của ba mẹ tôi, thật tử tế.

Hồi nhỏ, tôi từng không tiếc lời rủa xả kẻ phá nát gia đình tôi này nhưng mẹ tôi lắc đầu bảo lúc anh bị bế về mới có hai tuổi.

Bà ấy nói trẻ con đâu có lỗi gì.

Tôi không hiểu.

Cho đến khi Mạnh Trúc Di xuất hiện trong thời khắc tôi cần nhất, đêm ấy tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy thấy anh đang túc trực bên giường mẹ dụi mắt không ngừng, lúc ấy tôi mới hiểu tôi sẽ không bao giờ ghét anh được.

Đến dưới nhà, tôi xuống xe trịnh trọng cảm ơn Mạnh Trúc Di, còn nói hôm nay tôi rất vui.

Anh ngồi yên trên ghế lái, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối nhưng vẫn có thể nhìn ra vẻ nghiền ngẫm.

“Biết rồi, mau về đi.”

Tôi tươi cười vẫy tay chào và hân hoan lên tầng.

Khi đèn phòng khách sáng lên tôi mới nghe thấy tiếng khởi động xe ở dưới lầu.

18.

Tôi lê lết ở nhà hai ngày thì phát hiện cuộc sống hết ăn lại nằm này không phù hợp với tôi tý nào. Thế là tôi quyết định quay lại bán mình cho tư bản.

Trước hết phải tìm một chiếc job an nhàn dễ bề làm việc riêng trong giờ.

Nhưng còn chưa tìm được việc thì tôi đã thấy tên mình bỗng dưng chễm chệ trên danh sách hot search rồi.

# Điểm danh các cô gái đào mỏ ôm mộng bước chân vào nhà giàu mà không thành #

# Thanh mai trúc mã không địch nổi người đến sau? Sai, là không địch nổi con giáp thứ mười ba #

# Rich kid bị lừa kim cương hồng trị giá hàng trăm vạn #

......

Tôi bối rối xem mấy cái tít giật đùng đùng, chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.

Xem xong hết các link Tiểu Hòa gửi, tôi sa sầm mặt.

Có rất nhiều bài đăng, lan truyền phổ biến nhất là bài sớ dài gần mười ngàn chữ công khai quan hệ bùng binh giữa tôi, Lục Triệt và Cố Tư Âm.

Nhưng người viết cái bài đăng buôn dưa lê bán dưa chuột kia không chỉ bẻ cong sự thật mà còn thêm mắm dặm muối, nói chuyện tôi và Lục Triệt yêu đương tử tế thành tôi mặt dày mày dạn bám dính lấy anh ta.

Kẻ đó còn viết tôi biết rõ bạn trai đã có vị hôn thê là bạn thuở bé nhưng vẫn năm lần bảy lượt lấy cớ mắc bệnh trầm cảm* và dọa tự sát ra uy hiếp, ép anh ta ở bên mình.

(*nguyên gốc 玉玉症: hội chứng Yuyu, một từ lóng châm biếm thông dụng trên Internet đồng âm với từ ‘trầm cảm’ xuất phát từ hiện tượng một số bạn trẻ giả vờ trầm cảm để thu hút sự chú ý và lượng truy cập trên Douyin)

Em gái thanh mai lương thiện có tình cảm sâu đậm mà không đến được với người thương cũng đành rưng rưng nước mắt từ bỏ.

May sao trời xanh có mắt, chuyện tôi bắt cá hai tay lòi ra trước mặt nhiều người nhưng tôi không biết ăn năn hối cải, còn cố lừa gạt cuỗm mất một viên kim cương trị giá hàng trăm vạn của thiếu gia nhà giàu.

Bài đăng kêu sử dụng tên giả cho các nhân vật có liên quan. Tôi nhìn đống ‘X Mạn’, ‘cô Cố’ và ‘anh Lục’ xuất hiện n lần trong bài, rơi vào suy tư.

Mọe nó là tên giả dữ chưa? Khác gì chỉ tên gọi họ ra không?

Không đúng, quan trọng là bịa vô lý quá đi mất! Chị đây mà đòi tự sát á?

Tinh thần chị đây khỏe mạnh vô cùng, có thể một hơi chôn cả nhà người viết khuyến mại cắm thêm hai nén nhang cũng chưa thở dốc đâu.

Tôi kéo xuống phần bình luận. Quả nhiên đã có người bới móc ra được thân phận ngoài đời của ba người được nhắc đến trong bài viết. Còn có người tự xưng là người quen xác nhận: [Tui làm chứng, mọi điều chủ thớt nói đều là sự thật.]



Tôi xoa vị trí giữa mày cho bớt nhức nhức cái đầu.

Tiểu Hòa ở phía bên kia điện thoại dè dặt nói: “Chị Mạn Mạn, em thấy có người tiết lộ thông tin cá nhân của chị. Tình hình này bất lợi cho chị quá.”

Tôi nhíu mày, đọc lướt nhanh qua rất nhiều bình luận không hay.

Cô ấy nói đúng. Không có gì bất ngờ nếu lát nữa thôi điện thoại của tôi sẽ cháy máy với những cuộc gọi hay tin nhắn chửi rủa và quấy rối từ người lạ. Nghiêm trọng hơn chút có khi sẽ có ai đó đến tận nhà hắt sơn đỏ lên cửa cũng chưa biết chừng.

Cư dân mạng bây giờ bạo lực lắm, lại thêm trong thời gian ngắn mà bài đăng đã hot quá trời, không phải đám Cố Tư Âm giật dây đằng sau thì tôi bé bằng con kiến.

Để đảm bảo an toàn, tôi gọi điện cho Mạnh Trúc Di giải thích ngắn gọn đầu đuôi sự việc.

Ở đầu dây bên kia anh im lặng một lát rồi thì thầm chốt mấy câu: “Em ở yên trong nhà đừng có chạy lung tung. Anh đến đón em đã, có gì rồi gặp mặt nói tiếp.”

Anh nói rất nhanh nhưng rành mạch từng từ, giọng nói của anh như thể trời sinh đã có tác dụng trấn an người khác.

Vốn tôi cũng không sợ sệt gì, nghe anh nói xong thì càng bình tĩnh thoải mái.

Tiểu Hòa liên tục gửi tới rất nhiều tin nhắn, tôi an ủi cô ấy vài câu rồi quay lại bài đăng tìm kiếm từng đứa tiết lộ thông tin cá nhân của mình.

Tung tin đồn nhảm à, nhục mạ chị mày à, ai cũng đừng hòng thoát.

Tôi đang mải mê cap màn hình thì góc màn hình bỗng bật ra một thông báo từ ứng dụng Wechat.

Tống Chức Mộng: [An Mạn à~ Ba ngày sau là sinh nhật mình nè, cậu nhất định phải đến đấy nhé ~]

Tôi ngừng tay thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tống Chức Mộng, gõ tìm kiếm Tiểu Hòa rồi ấn vào avatar của cô ấy:

Nghênh Điệp: [Muốn xem màn trình diễn xé xác tất cả không?]

Tiểu Hòa: [?]

Tiểu Hòa: [Muốn!]

Trùng hợp là lúc này Tống Chức Mộng lại gửi một tin nhắn mới:

Tống Chức Mộng: [Cậu không đến chính là không nể mặt mình! /icon tức giận/ /icon tức giận/]

Tôi mỉm cười, bình tĩnh gõ chữ trả lời:

Nghênh Điệp: [Được thôi.]