Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ẩn Long

Chương 167





“Ừm? Hả?!”
Vừa nghe được danh xưng “Chiến Thần” từ trong miệng của ông chú tài xế.

Lúc này, ánh mắt của ba người áo đen đeo mặt nạ kim loại mạ vàng, tức thì không khỏi tập trung nhìn về phía Trần Viễn.
Thế nhưng, cũng ngay vào lúc này, âm thanh của ông chú tài xế lại lần nữa vang lên.
“Ha ha ha, các người đúng thật là một lũ ngốc.

Ta chỉ trêu đùa một chút mà thôi, còn tin tưởng rằng đây là sự thật? Ha ha ha…”
Tiếng cười của ông chú tài xế không ngừng vang vọng khắp bốn phía xung quanh.

Đồng thời, thân ảnh của ông ta cũng biến mất ngay tại chỗ.

Nhất thời, trong lòng vang lên một trận báo động, cả ba người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng đều không khỏi đồng thanh hô.
“Không tốt, chúng ta bị lừa rồi!”
Thế nhưng, đợi bọn họ kịp phản ứng lại, thì mọi chuyện đã muộn.

Chỉ thấy, thân ảnh của ông chú tài xế không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở phía sau lưng của một người thần bí.

Sau đó, bàn tay của ông ta tụ lực, hướng về phía cái ót của đối phương vỗ xuống.
Ầm!
Một chưởng này đánh xuống mang theo lực lượng cực kỳ khủng bố, cho dù đối phương cũng là cao thủ cấp bậc đại tông sư.

Nhưng mà, trước một chưởng của ông chú tài xế đánh xuôgs, chỉ có thể gắng gượng chống đỡ, sau đó toàn bộ thân hình đều bị đánh bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
“Chết tiệt!”
Hai gã mặc áo đen còn lại đều nhịn không được chửi thề một trận.

Chỉ có điều, lúc này bọn họ đã có phòng bị.

Thế nên, cả hai đều không ngừng đồng thanh, hướng về phía nhóm sát thủ lưu lại ở trên thuyền hàng, quát lên.
“Lên, giết chết hắn cho ta!”
Nghe được mệnh lệnh của thủ lĩnh, cả đám sát thủ giống như một bầy sói đói, không ngừng hướng về phía ông chú tài xế đánh tới.
Mà đứng ở một bên quan sát, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần quái dị.

Trong đầu của anh còn không ngừng kêu lên.

“Cái quái gì đang diễn ra ở đây vậy?!”
Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có nhiều thời gian suy nghĩ.

Lúc này, một nhóm sát thủ áo đen khác cũng đã bắt đầu xông về phía bên này, đem anh vây lại.
“Giết, đoạt lại chìa khóa ở trên người hắn!”
Một tiếng quát lớn bất chợt vang lên.

Ngay sau đó, hơn mấy chục cái bóng áo đen đã không ngừng lao tới, hướng về phía Trần Viễn công kích.
Lúc này, Trần Viễn cũng không cách nào giấu giếm thực lực của mình.

Anh quyết định sử hết toàn lực, đem đám sát thủ xung quanh đánh tan.
Ầm!
Ầm!
Từng trận va chạm kịch liệt vang lên, không ngừng có bóng áo đen bị Trần Viễn một chưởng vỗ bay ra ngoài.

Thế nhưng, đám người này giống như đều không sợ chết, một kẻ vừa bị đánh rơi, kẻ khác đã nhanh chóng lao tới để lấp vào.
Càng lúc, những cái bóng áo đen vây ở xung quanh của Trần Viễn càng thêm dày đặt.
Trần Viễn cũng không biết rõ, vừa rồi mình đã ra tay đánh giết bao nhiêu tên sát thủ.

Nhưng lúc này, trong lòng của anh cảm giác vô cùng nặng nề.

Bởi vì, năng lượng ở trong cơ thể càng lúc càng thêm tiêu hao nghiêm trọng.

Nếu như không có quả cầu lửa được phong ấn ở trong cơ thể, Trần Viễn có thể mượn nhờ năng lượng thần bí của hai miếng ngọc bội để hỗ trợ, có thể dễ dàng phá vỡ được vòng vây.
Nhưng lúc này, một bên vừa phải đối phó với đám sát thủ giống như một dòng nước lũ, càng lúc càng thêm điên cuồng mạnh liệt.

Một bên, anh còn phải đảm bảo năng lượng ở trong cơ thể duy trì cân bằng, không có cách nào tùy tiện rút ra quá nhiều linh khí ở trong đan điền.
Thế nên, trải qua một hồi kịch chiến, lúc này thần sắc của Trần Viễn hơi thoáng mang chút nghiêm trọng.

Anh biết, nếu như bản thân thật sự không có biện pháp để thoát vây, thì bản thân anh sẽ trực tiếp bị đám sát thủ xung quanh mài chết.
Ầm!
Thế nhưng, còn không đợi cho Trần Viễn nghĩ ra phương pháp hữu hiệu.

Lúc này, một tiếng nổ lớn đột ngột vang lên.


Ngay sau đó, một bên tàu hàng bỗng dưng vỡ vụn, hiện ra rất nhiều vết nứt lan tràn bốn phía xung quanh.
“Chết tiệt, lão già này điên mất rồi.

Lão ta vậy mà muốn đem cả con tàu hàng này phá hủy?!”
Từ trong hỗn chiến, âm thanh của một gã người thần bí đeo mặt nạ kim loại mạ vàng bỗng dưng tức giận quát lên.

Đồng thời, ánh mắt của Trần Viễn nhanh chóng phát hiện ra, lúc này sát thủ vây quanh ông chú tài xế cũng không ít.

Hơn nữa, bản thân ông ta dường như cũng bị không ít vết thương nghiêm trọng.
Chỉ có điều, lúc này thần sắc của ông chú tài xế dường như có chút vui vẻ, cất giọng cười lớn.
“Ha ha ha, lũ chuột nhắt tụi bây chuẩn bị đi chịu chết hết đi! Ha ha ha!”
Giọng cười của ông chú tài xế lại lần nữa cất vang.

Đồng thời, thân ảnh của ông ta chỉ thoáng chốc liền biến mất ngay tại chỗ.

Sau đó, một cỗ gió lớn đột nhiên truyền đến ở phía sau lưng, để cho Trần Viễn có chút giật mình, xoay đầu nhìn lại.
“Đi, nhớ đem đồ vật cất kỹ!”
Trần Viễn còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, bên tai đã truyền đến âm thanh nói chuyện của ông chú tài xế.

Ngay sau đó, một cỗ nhu lực truyền đến, trực tiếp đem thân thể của Trần Viễn bắn vọt ra bên ngoài hơn mấy trăm mét.
Ầm!
Trần Viễn chỉ cảm giác như đầu óc hơi chút choáng vang.

Sau đó, trước ngực truyền đến một đợt đau nhức.

Cuối cùng, một trận nước biển truyền vào bên trong cổ họng, để anh không nhịn ho khan lên một trận kịch liệt.

Chỉ có điều, câu nói tiếp theo của ông chú tài xế đã lần nữa truyền vào trong đầu của anh.
Lần này, âm thanh không có đến từ bên cạnh, mà trực tiếp xuyên thẳng vào trong trí óc, để cho Trần Viễn cảm giác hết sức giật mình.
“Cố gắng bảo trọng, hy vọng ngày sau có thể được gặp lại cậu thêm một lần nữa, Chiến Thần!”
Âm thanh đến đây thì dần dần biến mất, đồng thời một trận hỗn loạn truyền vào bên trong ý thức, để cho Trần Viễn nhanh chóng cảm giác đầu óc trở nên mơ hồ.


Cuối cùng, anh cũng không biết vì một trận chiến kia mình hao lực mà ngất xỉu, hay là bị cú đẩy mạnh của ông chú tài xế làm cho choáng váng.

Nhưng Trần Viễn biết rõ, lúc này bản thân anh đang trôi nổi ở trên mặt biển, hoàn toàn không có cách nào để có thể tự do vào bờ.
Cho đến giây phút cuối cùng, trong đầu của Trần Viễn chỉ truyền đến một cái ý nghĩ duy nhất.
“Lão già chết tiệt, đừng để cho tôi gặp ông thêm một lần nào nữa…”
Sau đó, ý thức của Trần Viễn cũng dần dần biến mất.

Thời gian với anh lúc này là một mảng tối tăm vô định.
Tâng Cảng, ngày 16 tháng 12.
Trong một căn phòng nhỏ nằm ở khu chung cư Tân Thịnh, một người phụ nữ đang mặc váy ngắn, vẻ mặt có chút thất thần nhìn về phía cửa sổ bên ngoài phòng ngủ, trong con ngươi mang theo mấy phần ký ức xa xăm.
“Chị Thục Hiền, chị có ở trong phòng hay không?”
Ngay tại lúc này, phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một giọng phụ nữ.

Hơn nữa, âm thanh của người này mang theo một chút mừng rỡ, bước chân cũng có chút gấp rút không ngừng vang lên.
Nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài, lúc này người phụ nữ mặc váy ngắn mới quay đầu nhìn lại.

Đồng thời, cô cũng nhanh chóng đem cửa phòng mở ra.
“Thu Trang, là em đấy à?!”
Nhìn thấy người phụ nữ đứng ở trước cửa phòng ngủ của mình, ánh mắt của Lưu Thục Hiền không khỏi mang theo mấy phần nhu hòa.

Kể từ cái lần bị bắt cóc ở dưới quê, Lưu Thục Hiền cùng với Thu Trang cũng có không ít liên hệ với nhau.

Hơn nữa, thời gian gần đây Thu Trang đã tự mình chuyển đến sống ở thành phố.

Không biết lại trùng hợp như thế nào, căn nhà trọ mà cô thuê lại cách khu chung cư của Lưu Thục Hiền chỉ không tới một con phố.
Chính vì thế, thỉnh thoảng hai người cũng ra ngoài gặp mặt, rồi tâm sự với nhau vô cùng thân thiết.

Hiện tại, vừa mới gặp được Lưu Thục Hiền, trên nét mặt của Thu Trang đã có chút không nhịn được, vội vã nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhận được tin tức.

Nghe nói anh Viễn đã về lại Tân Cảng rồi!”
Nghe được tin tức này, trong nháy mắt vẻ mặt của Lưu Thục Hiền thoáng hiện lên một tia mừng rỡ.
“Thật sao?”
“Thật! Tin này là tự Tiểu Trần nói với em.

Hơn nữa, nghe cậu ta nói, anh Viễn vì có nhiệm vụ đặc biệt, hiện tại không thể gặp mặt chị và em được.”
Vừa mới còn có một chút mừng rỡ, lúc này nghe Thu Trang nói ra lời như vậy, trong lòng của Lưu Thục Hiền không khỏi thở dài một trận.
“Ừm, chị biết rồi!”
Nhìn thấy sắc mặt của Lưu Thục Hiền vừa mới mừng rỡ chuyển sang thất vọng, trong lòng của Thu Trang thoáng hiện lên một tia áy náy.


Nhưng rất nhanh, cô liền tươi cười khoác lấy tay của Lưu Thục Hiền, nhẹ giọng nói ra.
“Chị Thục Hiền, em vừa mới nhìn thấy được một chỗ cửa hàng quần áo, có bán mấy bộ trang phục mùa đông rất bắt mắt.

Chị có muốn đi xem cùng với em hay không?”
Lưu Thục Hiền đang muốn mở miệng từ chối, bên tai lần nữa truyền đến âm thanh của Thu Trang.
“Chị, em nghe nói anh Viễn rất nhanh thì sẽ trở lại.

Nếu như lần này có thể gặp được anh ấy, chị nhất định phải trở nên thật sự xinh đẹp.

Như vậy, anh ấy mới sẽ không dám bỏ chị đi lâu như vậy.”
Nghe được lời của của Thu Trang, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi thoáng giật mình, vội vàng lắc đầu nói ra.
“Em đừng có hiểu lầm, chị với anh ấy chẳng qua chỉ là bạn bè mà thôi!”
“Có phải vậy không? Nhưng em nghe Tiểu Trần nói, lần trước vì muốn cứu chị, anh Viễn đã gặp không ít nguy hiểm?!”
Lúc này, bị Thu Trang hỏi đến, sắc mặt của Lưu Thục Hiền không nhịn được lại hiện lên vẻ lúng túng.
Chỉ có điều, Thu Trang lại cười lên hì hì, sau đó vui vẻ nói ra.
“Hì hì, em chỉ đùa chị một chút mà thôi.

Bây giờ, chị có muốn đi mua đồ với em hay không?”
Lần này, Lưu Thục Hiền cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể liếc mắt nhìn lấy đối phương một trận.

Sau đó, cả hai cùng nhau đi xuống thang lầu, bắt đầu đón taxi rồi nhanh chóng rời đi.
Mà lúc này, Lưu Thục Hiền cũng không hề hay biết, Trần Viễn đang đứng ở trên một tòa chung cư ở gần đó, đưa mắt quan sát nhìn thấy hết thảy.
“Lão đại, vì sao anh lại không muốn đi gặp chị ấy?”
Đứng ở bên cạnh, một người thanh niên hơi có chút khó hiểu, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.

Nhưng mà, Trần Viễn chỉ lắc đầu, lại không đáp.

||||| Truyện đề cử: Nữ Phụ Pháo Hôi Muốn Độc Sủng |||||
“Chuyện tôi nhờ cậu xử lý, cậu đã xử lý đến đâu rồi?!”
Đột nhiên, Trần Viễn quay đầu, nhìn về phía người thanh niên hỏi thăm.

Nhất thời, sắc mặt của người thanh niên lập tức trở nên thanh đổi, ánh mắt mang theo mấy phần nghiêm túc, đáp lại.
“Lão đại, mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng.

Chiến dịch “bắt chuột” có thể khởi động!”
“Tốt, vậy chúng ta cùng nhanh xuất phát!”
“Vâng, thưa sếp!”.