Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Ẩn Long

Chương 148





“Mẹ kiếp, Hắc Ưng mày đang ở chỗ chết tiệt nào, tại sao bây giờ còn chưa có trở về? Hội trưởng vừa mới hạ lệnh xuống, chúng ta cần phải lập tức rút lui ra khỏi Thủ Đô, nhanh chóng di chuyển về phía Tân Hải.”
Âm thanh từ trong điện thoại quát lên một hồi.

Sau đó, một giọng nói trầm thấp khác đột nhiên vang lên: “Trong vòng mười phút nữa, nếu như mày không xuất hiện ở trước mặt tao, thì mày không cần tồn tại trên thế giới này nữa.”
Nghe được tiếng nói chuyện của người này, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi đã bị hù sợ không còn một chút máu.

Nhưng mà, Trần Viễn đã đem điện thoại cầm ở trên tay.

Đồng thời, ánh mắt của anh hơi nheo lại, nháy mắt nhìn về phía đối phương.
Rất nhanh, gã tài xế lái xe taxi cũng hiểu được ý của Trần Viễn, vội vàng lên tiếng đáp lại.
“Vâng vâng, tôi sẽ có mặt sau mười phút nữa.”
Nói xong lời này, ánh mắt của gã hơi thoáng nhìn qua Trần Viễn.

Nhưng mà, lúc này Trần Viễn lại chẳng nói năng gì, chỉ mỉm cười nhìn lấy hắn ta.

Nhất thời, một cỗ cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng, để cho gã tài xê lái xe taxi không khỏi giật bắn mình.
Chỉ là, Trần Viễn cũng không thèm để ý.

Anh rất nhanh liền đem điện thoại tắt đi.

Sau đó, dùng loại ánh mắt vô cùng ý nhị, nhìn về phía gã tài xế lái xe taxi.
“Nói cho tôi biết, vị trí của các ngươi hiện đang tập trung ở đâu?”
Nghe hỏi, sắc mặt của gã tài xế lái xe taxi lúc này thoáng hiện lên vẻ do dự.

Nhưng mà, Trần Viễn cũng không để cho hắn ta suy nghĩ lâu.

Anh dùng lấy đầu ngón tay, chọt mạnh về phía bắp đùi của đối phương.
Động tác này của Trần Viễn nhìn như hết sức nhẹ nhàng, đơn giản.

Nhưng với tình trạng cơ thể của gã tài xế lái xe taxi lúc này, hắn làm thể nào có thể chịu đựng được nổi.
Nhất thời, một tiếng hét thảm từ trong xe ô tô truyền ra bên ngoài.


Cho dù đã đứng ở một khoảng cách rất xa, Liễu Hồng Hạnh cũng nhịn không được rùng mình một cái.

Đồng thời, trong lòng của cô cũng đang suy nghĩ, không biết Trần Viễn đang làm gì, lại để cho đối phương hét thảm như vậy.
Chỉ có điều, trong lòng cho dù vô cùng nghi hoặc, nhưng Liễu Hồng Hạnh cũng không dám tiến gần về phía ô tô.

Ngược lại, cô rất thành thật đứng ở bên ngoài, giống như là đang canh chừng cho Trần Viễn làm việc.
Quay trở lại vị trí phía trong ô tô, sau khi Trần Viễn hành hạ gã tài xế lái xe taxi một phen.

Lúc này, ánh mắt của anh hơi lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, đưa tay vỗ nhẹ lên trên khuôn mặt của đối phương.
“Nói đi, các anh hiện tại đang tập trung ở nơi nào?”
Lần này, gã tài xế lái xe taxi cũng không dám chần chừ, vội vàng nói ra vị trí của đồng bọn đang tụ tập.

Nghe xong, lông mày của Trần Viễn hơi thoáng nhíu mày một cái.

Ngay sau đó, anh mới xoay người, quay đầu nhìn ra phía bên ngoài ô tô.
“Cô lại đây!”
Đột nhiên nghe được tiếng kêu của Trần Viễn, Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng giật mình một cái.

Nhưng mà, rất nhanh sau đó cô cũng kịp phản ứng lại, vội vàng chạy gần về phía xe ô tô.

Chỉ có điều, lúc này Liễu Hồng Hạnh không khỏi tò mò, hơi hơi đưa mắt nhìn về phía bên trong.
Chỉ có điều, vừa mới nhìn thấy cảnh tượng phía trong, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh không khỏi bị hù dọa đến phát run.

May mắn, bàn tay của Trần Viễn lúc này đột nhiên vỗ nhẹ đến, mới để cho cô lấy lại bình tĩnh.
Chỉ là, khi ánh mắt của cô nhìn về phía Trần Viễn, bên trong thoang thoảng hiện lên một chút kiêng kỵ.
Đối với những thứ này, Trần Viễn cũng không mấy quan tâm.

Ngược lại, anh từ phía trong ngăn chứa kéo đồ của ô tô, lấy ra một mẩu giấy, bút.

Sau đó, anh nhanh chóng viết lên trên đó một dãy số.

Đồng thời, anh đưa lấy mẫu giấy chứa dãy số này cho Liễu Hồng Hạnh, lúc này vẫn còn có chút khiếp sợ đứng ở bên ngoài ô tô.

“Bây giờ tôi có việc, cần phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Nhưng mà chuyện này hơi có phần mạo hiểm, nên tôi cũng không thể mang theo cô đi được.

Trên đây là số điện thoại liên lạc của bạn tôi.

Chỉ cần cô dựa theo hướng dẫn tôi viết trên giấy, liên lạc với cô ấy.

Sau vài phút nữa, nhất định sẽ có người đến đón cô.”
Lúc đưa mẩu giấy cho Liễu Hồng Hạnh, Trần Viễn vẫn không quên lên tiếng dặn dò đối phương một phen.
Nghe vậy, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng do dự một chút.

Sau đó, cô mới đưa tay cầm lấy mẩu giấy, đồng thời gật đầu nói ra.
“Cảm ơn!”
Lời này là lời từ tận sâu trong đáy lòng của cô đối với Trần Viễn nói ra.

Mặc dù tình huống vừa rồi không có gì nguy hiểm, nhưng Liễu Hồng Hạnh thừa biết, nếu như không có Trần Viễn tình cờ đi chung chuyến xe.

Lúc này, kết cục của cô cũng không bình tĩnh như vậy đứng ở nơi này cùng người khác nói chuyện.
Đối với mấy thứ này, Trần Viễn thật sự không quá đê ý.

Ngược lại, tình huống lúc này hơi có chút gấp.

Thế nên, Trần Viễn cũng không có quá nhiều kiên nhẫn, vội vàng phất phất tay nói ra.
“Có gì chúng ta sẽ gặp lại nhau sau!”
Nói xong, anh quay sang nhìn về phía gã tài xế lái xe taxi, vừa rồi gã này vẫn còn một bộ giả chết, hoàn toàn không có phát ra một chút tiếng động nào, giống như không hề tồn tại.

Nhưng khi cảm nhận được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, ánh mắt của hắn ngay lập tức liền mở ra.

Đồng thời, vẻ mặt còn có mấy phần khẩn trương.

“Đi, chỉ đường cho tôi đến chỗ tụ tập của các anh!”
Lần này, trước mệnh lệnh của Trần Viễn, gã tài xế lái xe taxi cũng không dám mở miệng phản đối.

Ngược lại, bộ dáng của hắn cực kỳ thành thật, bắt đầu chỉ điểm để cho Trần Viễn lái xe nhìn đi.
Lúc này, nhìn theo bóng xe ô tô đang dần biến mất ở phía cuối con đường, sắc mặt của Liễu Hồng Hạnh hơi thoáng hiện lên một vẻ phức tạp.

Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô liền trở nên kiên định, cố gắng cắn thật chặt hàm răng của mình.

Tiếp theo đó, cô mới lấy ra một chiếc điện thoại được giấu ở trong ngực áo, nhanh chóng bấm vào một dãy số.
Chỉ là, dãy số này hoàn toàn khác hẳn so với dãy số mà Trần Viễn đã đưa cho cô.

Hơn nữa, âm thanh của người ở trong điện thoại cũng có mấy phần quen thuộc.
“Thế nào, nhiệm vụ đã hoàn thành hay chưa?”
Nếu như lúc này Trần Viễn vẫn còn ở đây, sau khi nghe được âm thanh nói chuyện ở trong điện thoại, anh nhất định có thể nhận ra được, người ở bên kia điện thoại là ai.

Bởi vì, đây chính là giọng nói của Irina, người phụ nữ đã từng nhiều lần đối đầu với anh.

Hơn nữa, trong giọng nói của Irina còn ẩn chứa một lượng thông tin rất lớn.

Tất cả những chuyện xảy ra hôm nay, dường như là một âm mưu mà chính cô ta đã gây ra?
Tất nhiên, những thứ này Trần Viễn cũng không có cách nào biết được.

Hiện tại, anh đang theo sự hướng dẫn của gã tài xế lái xe taxi một đường chạy thẳng ra ngoài ngoại ô.

Đồng thời, chiếc xe bắt đầu di chuyển về hướng một tòa thị trấn, cách thủ đô khoảng chừng hơn ba mươi kilomet.

Hơn nữa, vị trí mà Trần Viễn đang đi đến còn nằm ở khu trung tâm bên trong thị trấn.
“Đến rồi!”
Ngay khi chiếc xe ô tô của Trần Viễn dừng lại ở trước một cửa hàng tạp hóa cũ kỹ, âm thanh của gã tài xế lái xe taxi bỗng hô lên.

Lúc này, Trần Viễn cũng nhanh chóng cho xe ô tô dừng lại.

Chỉ là, sắc mặt của anh hơi có một chút khó coi, liếc mắt nhìn về phía gã tài xế taxi vẫn còn đang bị khống chế, nằm ngay bên cạnh.
“Anh… anh muốn làm gì? Tôi… tôi đã đưa anh đến đúng địa chỉ rồi!”
Giống như rất sợ mỗi khi bị ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, gã tài xế lái xe taxi lúc này không khỏi hô lên.

Mà nhìn thấy biểu hiện của hắn lúc này, lông mày của Trần Viễn càng không khỏi nhíu chặt.


Bởi vì, theo suy đoán của anh, những kẻ này rất có thể là sẽ tập trung ở một nơi hoang vắng nào đó.

Nhưng anh thật sự không có ngờ đến, bọn chúng lại dám hiên ngang ở lại bên trong thị trấn.

Hơn nữa, còn lựa chọn một nơi rất gần khu vực trung tâm.

Đây là điều mà Trần Viễn rất khó có thể lý giải được.
“Tôi thật sự không có lừa anh.

Nơi này quả thật chính là nơi tập trung của chúng tôi.

Bởi vì nhiệm vụ lần này có chút khẩn trương, mọi người cũng không có cách nào rời khỏi thủ đô quá xa.

Hơn nữa, phía trên còn có lệnh, để cho chúng tôi không được phép rời xa phạm vi thủ đô trong vòng một trăm kilomet.”
Rất sợ Trần Viễn lại hiểu nhầm chỉ dẫn của mình, lúc này gã tài xế lái xe taxi giống như là lấy hết can đảm, đem toàn bộ nghi ngờ ở trong lòng của Trần Viễn giải thích một lần.
Mà nghe được lời này của đối phương, lông mày của Trần Viễn mới bắt đầu thư giãn xuống.

Bất quá, ở trong lòng của anh càng đối với nơi này đề cao cảnh giác.

Bởi vì, vừa rồi anh thoáng thăm dò một chút, nhưng lại không hề phát hiện ra bất kỳ cỗ khí tức ẩn giấu nào.
Điều này chứng tỏ, nơi này thật sự cũng không phải là nơi tập trung mà gã Hắc Ưng nhắc đến.

Hoặc là, ở đây có đồ vật có thể che đậy được khí tức của người tu luyện, thế nên Trần Viễn mới không thể nào cảm nhận được khí tức của những người đang ở bên trong.
Nhưng mà, cho dù là loại tình huống nào, thì tình hình trước mắt đối với Trần Viễn cũng thật sự rất khó giải quyết.

Bởi vì, anh hoàn toàn không biết đối phương là ai, cũng không rõ mục đích của đối phương xuất hiện ở nơi này để làm gì.

Thế nhưng, những thứ này cũng không đủ khiến cho Trần Viễn lùi bước.

Bởi vì anh ẩn ẩn có loại cảm giác, chỉ cần đem những kẻ này tóm được, thì lời giải đáp ở trong lòng anh mấy ngày hôm nay nhất định sẽ được giải khai.
Chính vì thế, sau khi hơi do dự một chút, Trần Viễn liền không suy nghĩ gì thêm nữa.

Anh trực tiếp đẩy cửa ô tô để bước ra ngoài.

Sau đó, anh với tay đem gã tài xế lái xe taxi đang nằm co quắp ở trên ô tô xách lên, như xách một con gà con đi thẳng về phía cửa hàng tạp hóa..