Ân Hữu Trọng Báo

Chương 57: Giao chiến




Tối hôm ấy Hàn Trọng Viễn lắm tiền nhiều của từ chối Thiệu Hồng Cẩn, không ngờ lại gặp Thiệu Hồng Cẩn.



Bình thường Hàn Trọng Viễn không hay ra ngoài vào buổi tối, nhưng hôm ấy là ngoại lệ – Thẩm Hoà Thái sắp đi học Đại học tổ chức một buổi tiệc chia tay cho mình, mời Hàn Trọng Viễn đến.



Mặc dù sức học của Thẩm Hoà Thái không bằng Hàn Trọng Viễn, nhưng cũng khá tốt, lần này thi đỗ một trong những trường Đại học trọng điểm của cả nước. Vì ngôi trường này khai giảng hơi muộn nên bây giờ đã là giữa tháng chín rồi, gã mới phải rời đi.



Hàn Trọng Viễn không thích ra ngoài, lại càng chẳng hứng thú với mấy loại tiệc chia tay. Nhưng hắn lại có một phần áy náy với Thẩm Hoà Thái.



Tuy vụ tai nạn xe của bạn gái Thẩm Hoà Thái không phải do cô bạn kia của Lịch Tiếu Tiếu gây ra, nhưng đúng là tinh thần bạn gái gã trở nên hoảng hốt vì chia tay bạn trai, sau đó mới bất cẩn bị đâm… Phần áy náy này cộng thêm việc thỉnh thoảng Thẩm Hoà Thái gọi điện đến an ủi hắn, nên Hàn Trọng Viễn mới nể mặt tham gia.



Dẫu sao bây giờ tình trạng của hắn đã ổn hơn rất nhiều, ít nhất sẽ không bất ngờ lên cơn… Mà không, trước đây cũng chẳng phải hắn lên cơn, chỉ là thỉnh thoảng sẽ thích nói chuyện thẳng thừng mà thôi.



Trước kia lúc Hàn Trọng Viễn sống trong biệt thự, Tiền Mạt chuẩn bị rất nhiều trang phục đắt tiền cho hắn. Nhưng mấy bộ quần áo đó đều phải đưa đến tiệm giặt khô, trong khi Hàn Trọng Viễn lại thích để Mạnh Ân giặt quần áo cho mình, nên ngoài thi thoảng họp hành ở công ti phải mặc đồ Tây ra, thì cũng chẳng mặc bao giờ. Quần áo bình thường mà hắn mặc, chủ yếu đều là đồ thể thao cùng kiểu dáng với Mạnh Ân.



Tiệc chia tay lần này của Thẩm Hoà Thái, nếu Hàn Trọng Viễn mặc đồ Tây thì có vẻ trang trọng quá, cuối cùng bèn chọn bừa một bộ đồ thể thao.



Lúc ra khỏi cửa, Hàn Trọng Viễn không quên dặn dò Mạnh Ân: “Buổi tối em đừng có ra ngoài đi lung tung!” Tình huống thế này, có chết hắn cũng không đưa Mạnh Ân theo.



“Em biết rồi.” Mạnh Ân cười một tiếng, bất giác phát hiện khi đối diện với Hàn Trọng Viễn, số lần nói câu “em biết rồi” của mình cực kì nhiều.



Hàn Trọng Viễn nhìn nụ cười của Mạnh Ân, lại thấy hơi áy náy khi mình ra ngoài chơi mà bỏ lại Mạnh Ân: “Anh không đưa em đi cũng vì muốn tốt cho em, chỗ đó loạn lắm… Em yên tâm, anh đi một lát rồi về ngay.”



“Em biết rồi.” Mạnh Ân lại cười.



Bấy giờ Hàn Trọng Viễn mới rời khỏi cửa.



Nơi bị Hàn Trọng Viễn nói là “loạn lắm”, thực chất là một câu lạc bộ tư nhân, tuyệt đối là nơi hết sức đàng hoàng. Các “quý phu nhân” ở thành phố S thích nhất là đến nơi này.



Hàn Trọng Viễn cũng từng đến đây mấy lần, nhưng số lần rất ít, đã quên tình hình cụ thể ở đây từ lâu. Có điều dù vậy, khi hắn mặc bộ đồ thể thao hai ba trăm tệ, mà trong mắt của một vài người có thể coi là rẻ tiền đi vào, vẫn có người liếc mắt một cái là nhận ra.



Về cơ bản thì nhân viên lễ tân ở đây không thay đổi, tuyển chọn đều là những người có sở trường nhớ mặt. Thân phận hắn như thế, từng đến một lần thì người khác đều sẽ nhớ kĩ hắn.



Rất nhanh chóng, Hàn Trọng Viễn được phục vụ đưa vào một phòng lớn ở phía sau. Gian phòng này rất rộng, chia ra làm hai khu. Bên trong có thể hát, bên ngoài thì có thể uống rượu và nói chuyện tán dóc. Ngoài ra nếu cần gì thì gọi phục vụ một câu là có thể đưa tới ngay.



Tất nhiên, nếu mọi người thích thì cũng có thể sang phòng hoạt động khác để đánh bida chẳng hạn.



“Hàn Trọng Viễn, ông đến rồi!” Trông thấy Hàn Trọng Viễn, Thẩm Hoà Thái cười gọi ngay.



Gật đầu với Thẩm Hoà Thái, Hàn Trọng Viễn nhìn một vòng quanh những người khác ở đây.



Nơi này nam có nữ có, có một ít người hắn thấy quen mặt, nhưng đa phần là không biết. Tất nhiên, có lẽ chỉ là hắn quên mất đối phương mà thôi.



“Hàn Trọng Viễn, chú đến muộn nhé, mau lên, tự phạt một ly đi!” Một chàng trai trẻ ồn ào lên tiếng, rót ra một ly rượu vang.



“Tôi không uống rượu.” Hàn Trọng Viễn đáp, nét mặt dịu đi rất nhiều. Hắn vẫn còn ấn tượng với người trước mặt này, tên là Tiết Văn Bác, có thể coi là một trong những tài phiệt đời hai có quan hệ khá tốt với hắn. Chỉ là sau này hắn sớm tiếp quản gia nghiệp, đối phương thì vẫn lận đận lập nghiệp, dần dần cũng không còn liên lạc nữa.



Người ở nơi đây hắn đều không thân thiết, nhưng chí ít cũng chưa từng hãm hại hắn.



“Đàn ông con trai sao lại không uống rượu hả? Hàn Trọng Viễn, đây là rượu vang đỏ tuổi đời hơn mười năm nhập về từ nông trường rượu ở Pháp, chú không nếm thử thì thiệt đó nha!” Tiết Văn Bác lại nói, anh lớn tuổi hơn Thẩm Hoà Thái và Hàn Trọng Viễn, vì trước đây hai người phải đi học nên quan hệ cũng bình thường, nhưng hai tháng nay Thẩm Hoà Thái không cần ôn thi Đại học nên bỗng chốc, quan hệ lại thân thiết hơn nhiều.



Rượu ngon chân chính, có một số loại vốn không xuất hiện trên thị trường, chỉ có thể đến nông trường rượu đặt trước. Mà rượu vang đỏ trước mắt này, chắc chắn là rượu ngon.



Trước kia Hàn Trọng Viễn cũng thích uống chút rượu, nhưng bây giờ nhìn là đã chẳng ưa, thẳng thừng nói: “Người đó nhà tôi không thích mùi rượu, nên tôi không uống đâu.”



“Người đó nhà chú?” Tiết Văn Bác ngạc nhiên nhìn Hàn Trọng Viễn, Thẩm Hoà Thái cũng hơi sững sờ.



“Ừ, người đó không thích tôi uống rượu.” Nhớ đến Mạnh Ân, nét mặt Hàn Trọng Viễn dịu đi. Mà hắn cũng đâu nói dối. Sau khi bại liệt hắn rất khó ngủ, bèn muốn uống rượu. Ban đầu Mạnh Ân không phản đối, nhưng sau khi đọc sách y học thì không cho hắn uống rượu nữa, còn tỏ ra cương quyết mà trước đây chưa từng thấy, dù hắn có giận thì cũng không đồng ý.



“Bạn gái chú á? Hàn Trọng Viễn, chú nghe lời bạn gái thế cơ á?” Tiết Văn Bác kinh ngạc nhìn Hàn Trọng Viễn, có bạn gái là chuyện bình thường, nhưng nghe lời bạn gái đến thế thì lại khiến anh thấy hơi kì lạ.



“Không phải, là bạn trai.” Nét dịu dàng trên mặt Hàn Trọng Viễn vẫn chẳng hề đổi khác, hắn không định công khai danh tính của Mạnh Ân, nhưng bắt đầu từ bây giờ, sẽ từng bước đề cao giá trị của cậu.



Dù rằng bản thân hắn vẫn thường quát mắng cậu, nhưng sẽ không cho phép bất cứ ai coi thường cậu dù chỉ một chút. Mà muốn người khác coi trọng Mạnh Ân, trước nhất bản thân hắn cũng phải coi trọng Mạnh Ân cái đã.



Nếu hắn không tỏ ra coi trọng Mạnh Ân, thì ắt người khác sẽ chẳng coi cậu ra gì. Nhưng nếu như hắn coi trọng Mạnh Ân, lẽ nào người khác còn dám khinh thường cậu?



Mặc dù trước đây, việc Hàn Trọng Viễn thích đàn ông từng lan truyền sôi sục, nhưng dẫu sao cũng không có chứng cứ cụ thể, thậm chí Tiền Mạt cũng chẳng có phản ứng gì, vì thế rất nhiều người đều không tin. Tiết Văn Bác chính là một trong số đó, cho đến khi chính miệng Hàn Trọng Viễn thừa nhận.



“Chú…” Tiết Văn Bác kinh hãi nhìn Hàn Trọng Viễn.



Thẩm Hoà Thái không kể chuyện của Mạnh Ân cho những người khác, vẫn trông mong Hàn Trọng Viễn có thể “quay đầu lại là bờ”. Nhưng lúc này đây, cũng chỉ đành cười mấy tiếng giúp Hàn Trọng Viễn làm dịu bầu không khí: “Hàn Trọng Viễn, sao ông không đưa Mạnh Ân đến.”




“Cậu ấy phải học.” Gương mặt Hàn Trọng Viễn tràn đầy nghiêm túc.



Nhất thời mọi người lại rơi vào im lặng. Ngay chính bản thân Hàn Trọng Viễn cũng không đi học, thế mà tình nhân nhỏ đó của hắn còn học nữa? Với cả Hàn Trọng Viễn bây giờ, cứ như thể đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác trước.



“Hàn Trọng Viễn, hồi trước không phải cậu thích Lịch Tiếu Tiếu à? Sao tự dưng lại đổi sang con trai?” Một cô gái lên tiếng hỏi, trước giờ cô vẫn thích Hàn Trọng Viễn, xưa kia khi tình địch là Lịch Tiếu Tiếu thì cô cảm thấy mình không có hi vọng nên không nói ra. Nào ngờ bây giờ tình địch lại biến thành con trai rồi!



Vì sao cô lại nảy sinh cảm giác mình càng không có hi vọng cơ chứ?



“Bây giờ tôi chỉ thích mình Mạnh Ân thôi.” Hàn Trọng Viễn nói một cách trịnh trọng. Lời hứa hẹn của một người ở tuổi như hắn, nói ra đều không thể tin, nhưng chẳng biết tại sao, bấy giờ những người nghe lời hắn nói đều bất giác muốn tin tưởng.



Cô nàng kia bĩu môi, có thể coi là hoàn toàn từ bỏ Hàn Trọng Viễn. Gia cảnh cô khấm khá, so với việc thắt cổ trên cái cây là Hàn Trọng Viễn này, thà đi tìm người chiều chuộng mình còn hơn.



Tuy biểu hiện của Hàn Trọng Viễn khiến mọi người hơi bất ngờ, nhưng không thể phủ nhận rằng, chủ đề như vậy vừa được gợi lên thì cũng có rất nhiều người bắt chuyện với Hàn Trọng Viễn. Mà khi bầu không khí vừa trở nên náo nhiệt, một lần nữa cửa phòng lại được mở ra.



“Tiết Văn Bác, nghe nói ông ở đây à!” Một người bạn của Thẩm Hoà Thái và Thiệu Hồng Cẩn đi vào, mà Thiệu Hồng Cẩn vừa vào thì đã đi tìm Tiết Văn Bác – tuổi tác của gã và Tiết Văn Bác chẳng hơn kém nhau là bao, quan hệ cũng khá thân thiết.



Đối diện với đám Thẩm Hoà Thái, Hàn Trọng Viễn vẫn có thể giữ được nụ cười của mình, nhưng trông thấy Thiệu Hồng Cẩn thì ánh mắt hắn lập tức không còn nhiệt độ.



Hàn Trọng Viễn nhìn thấy Thiệu Hồng Cẩn, tất nhiên Thiệu Hồng Cẩn cũng trông thấy Hàn Trọng Viễn. Trước đây trong tiệc sinh nhật của Hàn Hành Diểu, mấy lời mà Hàn Trọng Viễn nói từng khiến một khoảng thời gian sau Thiệu Hồng Cẩn mất tự nhiên khi gặp Hàn Hành Diểu. Nhưng gã hiểu Hàn Hành Diểu, biết Hàn Hành Diểu không phải loại người nói xấu sau lưng đó, hơn nữa thấy Hàn Hành Diểu đều tức đến đổ bệnh vì mấy lời của Hàn Trọng Viễn… Ấn tượng của gã với Hàn Trọng Viễn lại càng lúc càng xấu.



“Không ngờ Trọng Viễn cậu cũng ở đây… Bây giờ mọi người đều đi học, cậu thì sướng rồi, còn ra ngoài uống rượu hát hò nữa chứ.” Thiệu Hồng Cẩn nhìn Hàn Trọng Viễn, trong mắt hiện lên khinh thường. Hàn Trọng Viễn nắm trong tay những tài nguyên tốt nhất, thế mà chả biết quý trọng gì hết!



“Nghe nói anh lại thua lỗ hả?” Hàn Trọng Viễn ngẩng đầu nhìn Thiệu Hồng Cẩn, Thiệu Hồng Cẩn không phải là người có khiếu kinh doanh, việc có thể kiếm lợi nhuận lớn trong tay người khác, thường thì đến tay gã sẽ thua lỗ. Còn tại sao thì… Dĩ nhiên là bởi hay tin lời nói phiến diện, cộng thêm não ngắn, còn thích tỏ ra tình nghĩa đi nuôi béo mấy con đỉa hút máu bám trên người gã nữa chứ.




Mặt Thiệu Hồng Cẩn lập tức đỏ ửng. Nhà gã nhiều tiền, nhưng cũng chưa đến mức siêu nhiều, tất nhiên gã không thể thờ ơ khi thua lỗ được rồi. May sao còn có Hàn Hành Diểu… Nghĩ thế, Thiệu Hồng Cẩn lại càng bất mãn với Hàn Trọng Viễn: “Vẫn tốt hơn loại chỉ biết tiêu tiền như cậu.”



“Dù tôi chỉ biết tiêu tiền, thì tiêu cũng là tiền của mình, sẽ không xin xỏ anh họ hay người khác.” Hàn Trọng Viễn khẩy cười một tiếng.



“Cậu mà cũng biết kiếm tiền á?” Mặt Thiệu Hồng Cẩn tỏ rõ không tin.



Hàn Trọng Viễn chỉ cười: “Hết cách mà, mẹ tôi cho nhiều tiền quá, chỉ riêng lãi gửi ngân hàng tôi đã không tiêu hết rồi, mẹ còn bảo tôi mua ít cửa hàng nữa chứ… Anh họ, anh không phải người có khiếu kinh doanh, tôi thấy anh cũng đừng cố nữa, bỏ tiền mua mấy ngôi nhà mấy cửa hàng làm chủ thuê nhà là được.”



“Còn lâu anh đây mới làm việc tầm thường như thế!” Thiệu Hồng Cẩn cười lạnh đáp.



“Tôi chống mắt lên chờ xem.” Hàn Trọng Viễn nói, hắn chỉ mong Thiệu Hồng Cẩn không làm loại chuyện tầm thường này… Phải biết đời trước, có thể xem bất động sản là nghề duy nhất kiếm ra tiền của Thiệu Hồng Cẩn.



Sắc mặt Thiệu Hồng Cẩn đen kịt, vốn đã từ bỏ chuyện nhập cổ phần Duyên Mộng rồi, bấy giờ lại nảy sinh mấy phần tâm tư, muốn làm ra một ít thành tựu.



Hàn Trọng Viễn mặc kệ gã nghĩ gì, hắn đã không muốn ngồi đây nữa, lập tức đứng dậy, nhìn những người đang ngồi xung quanh: “Mọi người, tôi đã bảo với người ở nhà là sẽ về sớm, giờ tôi đi đây, lần sau mọi người có việc thì cứ đến tìm tôi.”



Quen biết nhiều với những người này vẫn cần thiết lắm, ít nhất thì cũng có thể nắm bắt tin tức một cách nhanh nhạy.



Mặc dù khi mới sống lại, ngoài Mạnh Ân và Tiền Mạt ra hắn không muốn để ý đến ai khác, nhưng bây giờ đã cải thiện hơn nhiều rồi.



Hàn Trọng Viễn nói mấy câu xong thì đi luôn, có những lời này của hắn thì lẽ dĩ nhiên, người nào muốn kết thân cùng hắn sẽ liên lạc với hắn.



Thẩm Hoà Thái đưa Hàn Trọng Viễn ra tận cửa: “Trọng Viễn, hôm nay ông làm Thiệu Hồng Cẩn mất mặt như thế không sao chứ?” Họ đều là dân làm ăn, nhưng nhà họ Thiệu còn làm quan. Xưa kia Thiệu Hồng Cẩn đến thì họ đều phải đem tiền đi cung phụng gã.



“Anh ta có thể làm được gì cơ chứ?” Dù sao nhà họ Thiệu và nhà họ Hàn cũng là thông gia.



“Cũng đúng.” Thẩm Hoà Thái vỗ vai Hàn Trọng Viễn một cái, “Tôi sắp đi học rồi, ông cũng tìm ít việc để làm đi.”



“Ông yên tâm.” Hàn Trọng Viễn đáp. Chắc chắn Duyên Mộng sẽ ngày càng phát triển, có lẽ bây giờ sẽ có người coi thường hắn, nhưng hắn tin mười năm sau, sẽ chẳng ai là không biết, chẳng ai là không hiểu.



Hàn Trọng Viễn ra khỏi cửa, Mạnh Ân thì vẫn ngồi ở bàn học của mình đọc sách làm bài. Chỉ là dù vẫn tập trung như ngày thường, cậu lại không kìm được thỉnh thoảng xem giờ.



Sinh nhật bạn cùng lớp họ ra ngoài hát hò, nghe nói phải hơn mười giờ tối mới xong, không biết mấy giờ Hàn Trọng Viễn sẽ về…



Chưa đến chín giờ thì Hàn Trọng Viễn đã về rồi. Nếu không phải nơi đó cách khá xa thì đáng lẽ đã có thể về sớm hơn một chút…



“Anh khát, em pha cho anh tách trà, rồi đi làm bánh trứng cho anh ăn đi.” Hàn Trọng Viễn ngồi trên sô pha, bày ra dáng vẻ đại gia.



Mạnh Ân nhanh chóng pha trà, sau đó đi làm bánh trứng. Tất nhiên bánh trứng mà cậu làm không có hoa mĩ như ngoài quán, chỉ là đánh hai quả trứng gà, thêm ít bột mì vào quấy lên, sau đó cho vào chảo rán mà thôi. Độ dày không đều, thậm chí có mấy cái còn dính nhằng vào nhau, nhưng dù như vậy thì vẫn ăn được, dẫu sao cũng chín hết rồi. Tất nhiên, có thể xem như hôm nay cậu tích thêm được ít kinh nghiệm mới.



“Xào trứng gà thịt băm với rau cải muối ớt và hành lên, thêm ít tương đậu ớt và ít nước vào, là có thể làm ra một tô tương trộn. Thịt và trứng gà bên trong đều rất ngon, bánh trứng chấm tương này chắc hương vị sẽ ngon lắm.” Mạnh Ân vui vẻ bưng một tô tương đen ngòm lên. Thứ này không cần thêm muối và mì chính, vừa dễ làm mà còn rất ngon!



Hàn Trọng Viễn gắp bánh trứng chấm tương ăn, thỉnh thoảng còn khều ít trứng gà bên trong tương ra, rất nhanh đã giải quyết xong một âu.



Hừm, đúng là hương vị khá ngon, chí ít ngon hơn nhiều so với bánh bột chấm tương ăn mấy hôm trước.