Phải chăng nên nói ông cụ cũng là một người thông minh nhanh nhẹn?
Trong lời nói không có trực tiếp nói ra quan hệ của hai người mà ông đã biết từ lâu nhưng lại từ một góc độ khác nói ra chuyện này.
Đầu ngón tay mảnh khảnh vừa chạm vào mặt túi đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Chần chờ một giây, cô gái thu tay về, cầm tương cà lại, so với bơ cô càng thích tương cà chua hơn.
Dao nĩa quết lấy tương cà màu đỏ đậm, thản nhiên nói: “Nếu ông đã biết mọi chuyện rồi vì sao phải biết rõ còn cố hỏi?”
“Nói như vậy, kết hôn lâu như thế vẫn ngủ riêng?”
Hàm Hinh không định phủ nhận.
Đây là nhiệm vụ của cô, cầm tiền rồi đương nhiên sẽ thay người ta làm tốt.
Thời gian càng kép dài, càng không có ích gì với hai người.
Mội mỏng khẽ mở: “Đúng vậy, anh ấy luôn nói công việc bận rộn, cháu nghĩ có thể thông cảm cho anh ấy, ông à, rốt cuộc Mộ Dịch Kỳ bận bịu đến mức nào mà thường xuyên không về ngủ như vậy chứ?”
Cẩn thận tỉ mỉ thăm dò, ông cụ lại im lặng.
Đôi mắt đục ngầu thâm thuý lặng lẽ nhìn bơ bánh mì dính trên tay, lau đi nhưng vẫn không nói gì.
Hồi lâu sau, khi Hàm Hinh đang uống sữa bò, ông cụ buông bánh mỳ trong tay xuống: “Từ chức hết các công việc rồi chứ?”
Đột nhiên hỏi sang vấn đề khác, Hàm Hinh có chút không phản ứng kịp.
Gật đầu, nặng nề nuốt miếng bánh kỳ trong miệng xuống: “Từ chức hết rồi, cháu nghe lời ông.”
“Ừm, rất tốt.” Ông cụ hài lòng thở dài một tiếng.
Lát sau, quản gia Mộ bưng một bát cháo trắng đến, đặt trước mặt ông cũ rồi lui xuống.
Hàm Hinh nhìn thấy ông cụ Mộ vứt miếng bánh mì trong tay đi, ăn bát cháo trắng.
Cho dù cô cũng không biết vì sao.
“Nếu đã từ chức hết các công việc rồi thì đi đi, bên kia ta sẽ nói trước một tiếng.”
Trước kia đã đồng ý sẽ đến công ty nhà họ Mộ làm việc, vậy hôm nay…
Dù sao cô cũng không thể lựa chọn, vì thế không hỏi nhiều, chỉ đáp một câu ‘vâng’.
Khi Hàm Hinh định đứng lên, trong lúc vô tình lại nghe thấy mấy người làm dọn dẹp bàn ăn lầm bầm vài câu:
“Cô nói xem cậu chủ cũng thật là, không phải tối qua đã về rồi sao? Ông cụ còn cố ý bảo tôi chuẩn bị bánh mì, cho rằng có thể cùng ăn sáng, ai biết lại đi mất rồi. Người trẻ tuổi bây giờ ấy à, đúng là bận rộn.”
“Cũng không phải, cậu chủ bận rộn là thật, chỉ là, tôi thấy dù có thế nào cũng nên thỉnh thoảng ở bên ông cụ chút, dù sao ông cũng chỉ có một mình, cô đơn biết bao.”
“Một năm trước đã vậy rồi, không có cách nào.”
“Đúng thế, vì người phụ nữ kia, cậu chủ đúng thật là tuyệt tình!”
Người phụ nữ kia…
…
Ban đầu Hàm Hinh định đi làm luôn, khi ra khỏi cửa lại nhận được điện thoại của Đường Tiểu Nhu.
Sau khi nghe cô nói đã từ chức, Đường Tiểu Nhu vừa vui mừng vừa ngạc nhiên.
Một mặt, cô ấy cảm thấy Hàm Hinh căn bản không thể chống đỡ lại được những công tử phóng đãng kia, nếu bị ăn đến xương cũng không còn thì sao, rút lui sớm vẫn tốt hơn.
Nhưng, bây giờ từ chức rồi, cô sẽ xoay sở tiền kiểu gì?
Đối với người cần tiền gấp như cô thì quán bar chính là nơi có thể kiếm tiền nhanh nhất, từ chức rồi, con đường tiền tài cũng đứt đoạn!
“Nghe giám đốc nói cậu không làm nữa, sao bây giờ lại từ bỏ vậy?”
“Mình kết hôn rồi.”
Lúc này Hàm Hinh mới nhớ ra, chuyện cô kết hôn là bảo mật, vẫn chưa nói cho Đường Tiểu Nhu.
Mặc dù không đáng để chúc mừng nhưng chia sẻ với người bạn tốt nhất, sau này cũng có thể có một người để bày tỏ.
Đường Tiểu Nhu: “…”
Vài giây sau, đầu kia điện thoại phát điên rồi!
“Hàm Hinh , cậu đừng để mình xem thường cậu! Chỉ vì mấy trăm triệu mà cậu lại làm vợ bé của một lão già đã bước một chân vào quan tài, cậu có biết cậu sẽ bị đánh không hả?!”