Ẩn Hôn: Bảo Bối, Anh Yêu Em

CHƯƠNG 2: NGAY CẢ XỬ NỮ CŨNG KHÔNG PHẢI




Cô khinh!

Vốn cũng không giỏi nói chuyện, sau khi nghe lời nói của Mộ Dịch Kỳ, Hàm Hinh biết mình có trăm cái miệng cũng không biện bạch được, người đàn ông này nhận định cô là người bỏ thuốc!

Bây giờ, sợ là phải kéo quản lí Chu tới hỏi rõ ràng mới được, cô mới có thể rửa sạch hiềm nghi khỏi chuyện tối qua.

Cô cười lạnh, kéo chăn che lấy mình, rồi cười nói:

"Anh này, đầu tiên, tôi căn bản không biết anh, chuyện phụ trách đồ ăn thức uống của anh, đây là chức trách mà tôi là phục vụ ở khách sạn này phải làm. Nhưng chuyện tối qua, thật sự không phải do tôi gây ra. Nếu chuyện đã xảy ra rồi, tôi là phụ nữ, tôi còn chưa trách móc gì anh, anh thế mà lại trách tôi trước? Dù sao thì chuyện này cũng là phụ nữ chúng tôi chịu thiệt!"

Nghe vậy, Mộ Dịch Kỳ cười khẩy, chỉ chăn nói: “Thế à? Cô bị chịu thiệt ư? Vậy đây là gì? Cô ngay cả xử nữ cũng không phải, tại sao còn nói là chịu thiệt?"

Gương mặt của Hàm Hinh lập tức trắng bệch mấy giây, khóe miệng, bị cắn ra máu mới chịu buông.

"Vậy anh thì sao?" Cô nhỏ giọng phản bác một câu, khóe mắt ngạo nghễ liếc nhìn anh.

Mộ Dịch Kỳ không nói nên lời.

"Cút!"

Hàm Hinh chỉ ra cửa, không chút lưu tình, đôi mắt màu hạnh nhân, hiện lên màu đỏ máu làm người nghẹt thở.

Mộ Dịch Kỳ híp mắt, trong lòng run một cái.

Đôi mắt của Hàm Hinh hoàn toàn trở nên lạnh lùng: “Anh đi đi, coi như chuyện này chưa từng xảy ra. Anh yên tâm, tôi sẽ không trói buộc anh, tôi cũng không thèm!"

Thấy vậy, Mộ Dịch Kỳ thật sự ngơ ngác, đôi mày nhíu chặt rõ ràng là cực kì bất ngờ.

Nhìn cô ở trên giường, anh nhanh chóng cầm điện thoại trên bàn lên, giọng nói lạnh như băng: “Lập tức điều tra cho tôi, người tối qua bỏ thuốc rốt cuộc là ai!"

Mộ Dịch Kỳ cố gắng nhớ lại chuyện tối qua, trong đầu, lại rõ ràng thoáng hiện một vài đoạn phim mập mờ.

Ánh mắt lặng đi một chút, giữa những suy nghĩ trôi nổi, có một khắc, tiếng rên tỉ tê mềm mại của người phụ nữ trong đêm tối, anh lại cảm giác quen thuộc như thế...

Chết tiệt! Anh đang nghĩ gì đấy chứ!

. . .

Sau khi Mộ Dịch Kỳ đi, Hàm Hinh lập tức xuống giường, cho dù khó chịu đi nữa, cô cũng nhịn đau tiếp tục đi về phía trước.

Trước tiên phải đi tìm đầu sỏ - quản lí Chu.

Lúc đi tới lầu dưới khách sạn, có một cô gái trực ở quầy lễ tân.

Cô chỉnh sửa một chút, để mình trông không quá mức nhếch nhác.

"Chào cô. Hôm nay quản lí Chu của khách sạn các cô có đây không? Hôm nay cô ấy đi làm không?"

Nghe vậy, cô gái ở quầy lễ tân sáng mắt lên, có lẽ còn chưa biết Hàm Hinh , sau một lúc trì hoãn, mới nói:

"À, cô hỏi quản lí Chu ấy à. Xin lỗi, quản lí Chu đúng lúc từ chức vào tối qua rồi."

Tin tức như sét đánh đỉnh đập xuống đầu Hàm Hinh , cực kì ngạc nhiên.

"Từ chức? Còn từ chức vào đêm qua sao?"

Ai lại từ chức vào nửa đêm?

Đây đúng là kì lạ, làm cô không rét mà run.

Cô lắc đầu, trong đầu vẫn còn hơi mê man.

Đầu rũ xuống một lúc rồi ngẩng lên: “Vậy cô nói cho tôi, quản lí Chu đi đâu vậy, sao cô ấy lại từ chức vào tối qua!"

Cô sốt ruột lắc tay nhân viên tiếp tân, nước mắt tràn ra.

Không ai biết sự chua xót của cô, cảm giác một lần nữa bị người ám toán, làm cho cô cảm thấy hoang mang sợ hãi.

Nhân viên tiếp tân thấy cô sốt ruột như vậy, vội vàng lắc đầu, nói nhỏ: “Cái này thì tôi cũng không biết, cũng khó hiểu thật, đang yên lành sao quản lí Chu lại từ chức chứ?"

Bỗng dưng, lúc buông tay, giây phút đó, tất cả hi vọng như khô héo.

Thực tế tàn khốc này đang nói cho cô biết tối qua lại bị xâm hại, tất cả giống như có một bàn tay vô hình, đang thao thúng tất cả về cô.

Cô không có đường lui, chỉ có thể ngoan ngoãn chấp nhận.

Bởi vì sự thở gấp do vô cùng đau khổ mà làm cho hơi thở trở nên khó khăn, cô đứng ở đại sảnh, cơ thể nho nhỏ run lên, làm người ta thương tiếc.

Nhân viên tiếp tân thấy trạng thái của Hàm Hinh không đúng, cực kì khó hiểu, bỗng nhiên nhìn thấy trên cổ cô đều là dấu vết sau trận mập mờ, sắc mặt bỗng kinh hãi.

Lúc đó, một tiếng chuông điện thoại ngắn ngủi chen vào.