Ăn Hại Sống Lại

Ăn Hại Sống Lại - Chương 40




Bởi vì đêm đã khuya, toàn bộ khu biệt thự chỉ có đèn đường còn sáng, Tô Thần Dật một mạch chậm rì chạy về, giờ y cũng chẳng thiết viết thương trên người, y chỉ muốn mau chóng lấy của chạy đi. Nếu như có thể, y còn muốn lượm luôn cái dây chuyền vàng, ít ra thì nó cũng đáng giá mấy đồng mà, phải không?



Rốt cuộc, Tô trạch dần dần xuất hiện trong tầm mắt Tô Thần Dật, càng ngày càng gần. Đi đến tường rào bao ngoài Tô trạch, Tô Thần Dật vòng quanh tường rào nửa vòng, tìm được vị trí tốt, y thổi thổi lòng bàn tay hai cái, sau đó lùi về sau mấy bước rồi chạy nhanh về phía trước, khéo léo trèo lên rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất, y nhớ rõ chỗ này không có vệ sĩ.



So với trước kia mà nói, động tác này đối với y vô cùng đơn giản, nhưng bởi vì động đến vết thương nên nó khiến y không khỏi hít sâu vài hơi, hai tay chống tiếp đất nghỉ mệt một lát, Tô Thần Dật bấy giờ mới cẩn thận cọ đến nhà chính. Tuy bảo vệ Tô gia không rải rác nhiều nơi, thế nhưng ở mấy nơi trọng yếu như cửa ra vào thì hay có người canh giữ. Đối với điều này, Tô Thần Dật chỉ muốn chửi đổng, bà mẹ nhà người ta có tiền có khác, thời buổi xã hội bây giờ mà còn nuôi vệ sĩ.



Nhưng mà Tô Thần Dật lại không biết, tiền thân Tô gia vốn là xã hội đen, đến thế hệ Tô Lập mới hoàn toàn tẩy trắng. Nếu là thời trước, Tô Thần Dật đúng là có thể thấy bảo vệ rải rác khắp mọi nơi, tuy giờ Tô gia đã hoàn toàn rời khỏi chốn hắc đạo, nhưng vẫn tiếp tục giữ thói quen nuôi vệ sĩ.



Dọc theo con đường ngoằn ngèo đi đến trước nhà chính, Tô Thần Dật không khỏi quẹt mồ hôi lạnh trên trán âm thầm may mắn một phen, may mà không bị vệ sĩ phát hiện. Đi đến dưới cửa sổ gian phòng của mình, Tô Thần Dật thất vọng phát hiện cửa sổ mình bị khóa. Rơi vào đường cùng, Tô Thần Dật lại đi vòng qua dưới mái hiên, bám cột trèo lên.



Lúc chân tiếp đất, trên mặt Tô Thần Dật đã túa đầy mồ hồi, loại động tác dùng nhiều sức này đúng là khiến cả người y chịu không thấu, nếu không phải thứ kia quá mức quan trọng, y tuyệt đối sẽ chờ thân thể tốt hẳn mới trở về lấy.



Cẩn thận rón rén đẩy cửa kính trượt ra, Tô Thần Dật lách mình đi vào hành lang tầng hai. Thuận lợi đóng cửa trượt phía sau lại, Tô Thần Dật nhón chân lặng lẽ không tiếng động lại gần căn phòng của mình.



Đi đến trước cửa phòng, nhẹ nhàng vặn mở khóa cửa, phát hiện phòng mình không khóa trái, Tô Thần Dật không khỏi cười toét miệng, mẹ nó số mình đúng là tốt vãi ra, một đường quá thuận lợi có phải không!



Trong góc tối, Tô Việt Trạch lẳng lặng nhìn chuyển động nhỏ bé của khóa cửa, khóe miệng càng nhếch lên cao, thằng nhóc, đây là mày tự mình dâng tới cửa.



Mở cửa phòng xong, Tô Thần Dật lách mình đi vào rồi lưu loát khóa trái cửa lại. Thở phào một hơi, Tô Thần Dật đắt ý vỗ vỗ tay rồi đi về phía tủ quần áo.



Mở cửa tủ, Tô Thần Dật ngồi xổm xuống ư ử ngâm khúc hát bắt đầu tìm kiếm trong tủ quần áo, dù sao thì phòng này của y cách âm tốt lắm, y cũng không cần lo bị người ngoài nghe được.



Tô Việt Trạch bất đắc dĩ lắc đầu, lặng lẽ đi đến phía sau Tô Thần Dật: "Tiểu Dật đang tìm gì thế?"



"Đương nhiên là rương bảo bối cửa tôi rồi." Tô Thần Dật thuận miệng trả lời, không hề nhận ra sự thất thường.



Tô Việt Trạch cúi người ghé sát vào tai Tô Thần Dật thấp giọng nói: "Có cần giúp một tay không?"



"Không..." Tô Thần Dật rùng mình một cái, lập tức cứng ngắt quay đầu lại, sau khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đầy dịu dàng của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật sợ đến mức ngã ngồi tại chỗ, trợn to mắt run rẩy chỉ tay vào Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật lắp bắp: "Anh anh anh..."



"Anh sao nào?" Tô Việt Trạch một tay chống đất ngồi xổm xuống xích lại gần Tô Thần Dật: "Rất bất ngờ?"



"Em em em em..."



"Em làm sao, hửm?"



Tô Thần Dật thầm véo đùi, cảm giác đau muốn khóc cho y biết đây không phải đang nằm mờ, cho nên Tô Thần Dật tuyệt vọng, mẹ nó ai có thể nói cho y biết đây là đang xảy ra chuyện gì a a a!



"Anh chờ em lâu như vậy, Tiểu Dật không muốn nói chút gì sao?"



Nói cái gì? Tôi nên nói "cảm ơn anh đã ở đây chờ tôi, phiền anh rồi" sao? Cút mệ anh đi!



Tô Thần Dật ngồi dậy đưa tay lên vỗ vỗ vai Tô Việt Trạch vẻ mặt nghiêm túc nói: "Thật ra anh đang mộng du, những thứ anh đang thấy không phải sự thật, trở về tắm rửa rồi ngủ di."



"..." Ngủ con em mày! Anh đây ở đây chờ mày cả đêm mà thằng nhóc mày lại còn nói anh mộng du? Tô Việt Trạch hít sâu một hơi kìm nén lửa giận trọng bụng: "Tiểu Dật từ xa chạy về, thân là anh hai của em, không đợi em thì hơi có chút vô tình, đúng không?"




Đúng con em anh! Ai cần anh đợi! Ai cần hả! Tô Thần Dật vuốt mặt một cái, vẻ mặt tươi cười đáp: "Thật ra em đi nhầm chỗ, mong anh thương xót, làm như không thấy em được không?"



"Không được."



"...Vậy anh muốn thế nào!" Tô Thần Dật khóc không ra nước mắt, mẹ nó lúc đi nên nhìn hoàng lịch, trên đó chắc chắc viết hôm nay không thích hợp để đi ra ngoài a khốn nạn!



"Tối nay Tô Thần Dật chạy về đây là tìm cái rương bảo bối kia của em sao?"



Mợ, tôi còn có thể nói không phải sao? Con ngươi đen thui đảo đảo mấy vòng, Tô Thần Dật hít mũi một cái, chơi trò may rủi: "Em trở về lấy nhẫn!" Mới là lạ!



"Oh?" Tô Việt Trạch nhướng mày: "Thật không?"



Gục đầu xuống, Tô Thần Dật rầu rĩ nói: "Đó là món quà đầu tiên anh tặng cho em, em rất thích."



Nghe thế, thâm tâm Tô Việt Trạch chấn động, chiếc nhẫn đó chính là món quà đầu tiên hắn để tâm chọn cho Tô Thần Dật, trước giờ đều là Tô Thần Dật muốn gì, hắn sẽ trực tiếp ném cho cậu thẻ atm là xong việc. Mà lần đó hắn có chuyện gì mà lại làm thế nhỉ? Oh, được rồi, là sợ cậu thật sự đem cái dây chuyền thô tục kia làm thành nhẫn mang đầy tay. Khi thấy vẻ mặt Tô Thần Dật vui mừng cầm nhẫn thì hắn lập tức liền thấy thỏa mãn. Có lẽ, lúc trước, khi hắn ma xui quỷ khiến đi chọn nhẫn, chính là mong muốn hồi báo như thế.



Nhưng mà thái độ của hắn đối với Tô Thần Dật tự dưng thay đổi từ lúc nào nhỉ? A, hình như là từ sau khi Tô Thần Dật tai nạn mất trí nhớ đi. Hắn còn nhớ rõ khi Tô Thần Dật mới vừ tỉnh dậy thì đã cầm dao muốn giết mình, hắn có chút tức giận, tuy rằng sau đó Tô Thần Dật có giải thích là cậu chưa thoát khỏi cảnh trong mơ, nhưng sự thật rốt cuộc là thế nào thì ngoại trừ Tô Thần Dật ra thì còn có ai biết?



Từ đó trở về sau, hắn nhận ra ánh mắt Tô Thần Dật nhìn mình hoàn toàn thay đổi, không còn sự ỷ lại như trước đây. Tuy rằng Tô Thần Dật vẫn gọi mình là anh như trước, vẫn cũng cùng mình cười giỡn như trước, thế nhưng hắn vẫn nhìn ra, trong thâm tâm Tô Thần Dật không còn coi hắn như anh trai nữa, bằng mặt nhưng không bằng lòng, thậm chí ngay cả cha của bọn họ và mẹ của cậu, cậu vẫn không coi họ là người thân.



Coi như những thay đổi đó đều quy kết là mất trí nhớ mà thành, thế nhưng một người mất trí nhớ sao có thể đối xử nhiệt tình với một người bạn mới quen biết không lâu mà lại không có chút tình cảm gì đối với những người có quan hệ huyết thống của mình? Cho nên từ ngay từ đầu, hắn từng giây từng phút quan tâm cậu, muốn từ những cử chỉ lời hành động của cậu tìm ra một lý do, thậm chí diễn đến nhập thần, cưng chiều cậu, quan tâm cậu. Thế nhưng hắn lại nhận ra, cho dù mình có làm gì đi chăng nửa thì cũng không thể làm ấm con tim cậu, điều này khiến cho hắn cảm nhận được thất bại trước giờ chưa từng có.




Hắn biết Tô Thần Dật không lúc nào là không phòng bị mình, hắn cũng biết Tô Thần Dật tuy rằng tỏ ra rất nghe lời hắn nhưng thật ra không coi hắn ra gì. Giống như ngày hôm qua, nếu là trước đây, chỉ cần mình nổi giận, Tô Thần Dật tuyệt đối sẽ không trái lời hắn điều gì, nhưng mà hôm qua, cậu lại quyết định rời đi, thậm chí tự thân hắn đi đón cậu, cậu cũng không chịu trở về.



Cho nên Tô Việt Trạch bối rối, từ trước giờ những thủ đoạn cưng chiều này không hề có tác dụng với Tô Thần Dật. Lúc vui vẻ thì cậu mặc cho mình nắn tròn bóp dẹt, lúc nổi điên thì bất chấp tất cả. Những tưởng rằng Tô Thần Dật này chính là một người vô tình vô nghĩa, thế nhưng không ngờ đến tối cậu lại lén chuồn về đây vì chiếc nhẫn hắn tặng cậu, điều khiến khiến cho hắn không khỏi kinh ngạc. Có lẽ, hắn nên nghe theo lời chú Bạch nói, không nên kìm nén chính mình.



Tô Việt Trạch thở dài một tiếng đưa tay ôm Tô Thần Dật vào lòng: "Hôm qua là anh sai, về nhà đi."



"Ha?" Đại não Tô Thần Dật lập tức treo máy, chỉ là muốn đối phó với Tô Việt Trạch cho nên y mới thuận miệng nói là tìm nhẫn, thế mà Tô Việt Trạch còn xin lỗi y? Tên Tô Việt Trạch phúc-hắc mặt-song-song-với-trần-nhà này mà lại có thể nói xin lỗi y? Ai có thể giải thích cho y hiểu đây là cái tình huống gì được không? Cầu thần phiên dịch!



"Hôm qua là anh thiếu suy nghĩ, anh không biết em ra ngoài là để cứu thằng nhóc Hứa Nghị kia, anh cũng là lo lắng em gặp chuyện không may nên mới vậy. Xin lỗi Tiểu Dật, sau này anh không cấm túc em nữa, em muốn đi đâu thì đi đó, về nhà đi, được không?"



"..." Khóe miệng Tô Thần Dật không nhịn được mà co giật liên tục, có ai tới nói cho y biết tại sao đang trong tiết mục huynh đệ đại chiến mà lại đột nhiên chuyển thành kịch cẩu huyết phát sóng lúc 8 giờ được không? Người đâu đến giải thích một chút đi!



"Được không Tô Thần Dật?"



Tâm tư Tô Thần Dật xoắn xít không gì sánh được, rốt cuộc là có nên vì cái thẻ chết tiệt với cái usb mà khom lưng cúi cổ không đây?



"Tiểu Dật?"



Được rồi, không cần lén lút thập thò nữa, vì cái thẻ nhớ chết tiệt và cái usb quan trọng kia, vì tự do sau này, mình phải vì mọi giá!



Sụt sịt mũi, Tô Thần Dật lên án nói: "Hôm qua là anh đuổi em đi!" (ಥ⌣ಥ)




Tô Việt Trạch siết chặt vòng tay: "Là anh thiếu suy nghĩ, xin lỗi."



"Anh còn nói em đi rồi thì đừng về nữa!" (ಥ⌣ಥ)



"Xin lỗi."



"Anh còn nói em trả hết đồ trên người lại cho anh, để em mặc một bồ đồ rách mà đi!" (ಥ⌣ಥ)



Lòng Tô Việt Trạch nhói lên, bắt đầu hổ thẹn: "Xin lỗi, là lỗi của anh."



"Người ta cả thân đầy vết thương, trong túi không có đồng nào, tối thì lưu lạc đầu đường xó chợ, anh khốn nạn!" (ಥ⌣ಥ)



"Ừ, anh khốn nạn."



"Sau này không được cấm túc em!"



"Không cấm."



"Đuổi em đi cũng không thể tịch thu tài sản của em!"



"...Anh sẽ không cản em đi nữa, xin lỗi Tiểu Dật."



"Vậy anh phải đem chìa khóa cái rương cho em, mấy thứ bên trong đều là của em!"



"..." Thật ra em muốn nói câu nhất đi, thằng nhóc này! Tô Việt Trạch ôm Tô Thần Dật xoa đầu: "Đều là của em, anh không giành với em."



Đẩy Tô Việt Trạch ra, Tô Thần Dật chìa tay ra, mặt chảnh cờ hó: "Đưa chìa khóa đây!"



"..." Tô Việt Trạch đực mặt một lát, sau đó từ trong túi áo móc ra một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc đặt trong lòng bàn tay Tô Thần Dật: "Lần này còn đi nữa không?"



Tô Thần Dật nhếch miệng nắm chặt chìa khóa trong tay, mẹ nó rốt cuộc cũng an tâm! "Không đi."



Nghe vậy Tô Việt Trạch rốt cuộc cũng thở phào một hơi, đang muốn nói gì đó, lại nghe Tô Thần Dật nói: "Đưa cả ví tiền với điện thoại nữa!"



"..." Còn ở đó lên mặt! Tô Việt Trạch nhất thời dở khóc dở cười: "Anh để ở trên bàn của em."



"Được rồi." Tô Thần Dật phủi mông đứng lên: "Vậy anh đi nghỉ ngơi đi, em mệt rồi."



"Tiểu Dật" Tô Việt Trạch tóm Tô Thần Dật lại: "Để anh xem..."



"Oa~~ đau quá, nhẹ tay chút, khốn!"