Ăn Hại Sống Lại

Ăn Hại Sống Lại - Chương 23




Hôm nay là ngày lễ diễu hành tân sinh hàng năm của G đại, là một ngày vô cùng đặc biệt.



Đối với sinh viên mà nói, lễ diễu hành chấm dứt có nghĩa mà kỳ huần luyện quân sự của bọn họ cũng kết thúc tốt đẹp, sau này sẽ không còn huấn luyện nào nữa, không có gì khiến người ta vui vẻ hơn chuyện này.



Còn đối với huấn luyện viên mà nói, kết quả nửa tháng dạy dỗ của bọn họ sẽ show ra trong ngày hôm nay, là tốt hay xấu cũng chính là hôm nay, là người đều có tâm tư cạnh tranh, huấn luyện viên cũng không ngoại lệ, bọn họ đều hy vọng học sinh lớp mình chủ nhiệm đều biểu hiện tốt nhất, về sau trở lại đơn vị cũng có chút mặt mũi.



Đối với trường học mà nói, G đại đã coi trọng kỳ quân huấn tân sinh như vậy, thì ngày diễu hành hôm nay bọn họ nhất định phải mời mấy vị lãnh đạo nào đó với mấy vị phụ huynh của tân sinh đến thưởng thức, chỉ cần sinh viên biểu hiện tốt, trường này cũng có thể diện, nói không chừng sẽ có vị phụ huynh nào đó vừa lòng mà chu cấp thêm thiết bị cho trường.



Vì thế hôm nay có thể nói là ai ai cũng lên tinh thần đi phô trương. Sáng sớm, các vị huấn luyện viên dẫn học sinh dưới trướng mình tập hợp trước sân trường, sau đó tiến hành tổng duyệt lần cuối, nhất là đối với đội sinh viên tiêu biểu đi tiên phong. Cũng không biết là bất hạnh hay may mắn, mà Tô Thần Dật và Kỳ Thương "bị" tuyển vào trong đội sinh viên tiêu biểu của bọn họ.



Đối với chuyện Diêm huấn luyện cho Kỳ Thương vào đội sinh viên tiêu biểu, Tô Thần Dật còn có thể hiểu được, dẫu sao thì biểu hiện của Kỳ Thương là tốt nhất, có thể so với quân nhân chân chính. Nhưng Tô Thần Dật nghĩ nát ngón chân cũng không hiểu tại sao Diêm huấn luyện lại tuyển y vào trong đội, dù sao y với Diêm huấn luyện cũng nhìn nhau ngứa mắt. Bất quá, Tô Thần Dật không hề biết, Diêm huấn luyện tuyển y, đương nhiên là cũng là có hài lòng với biểu hiện của y, tuy rằng hơi láo, nhưng cách làm việc rất đúng mực.



"Kỳ thương, tứ hào (số bốn), chút nữa hai người các cậu nhớ rõ, khi đi đến trước bàn chủ tịch bước đi phải nghiêm nghị, nhất định phải cúi chào, tầm mắt di chuyển theo bàn chủ tịch, có biết không?"



Tô Thần Dật nhấc tay "yếu đuối" lên tiếng: "Báo cáo huấn luyện viên, tên em đâu phải Tứ Hào..."



"Tôi quản cậu số mấy, nếu hôm nay dám làm sai, tôi cho cậu thành tử hào (số chết)!" Diêm huấn luyện hung tợn nói.



"Em đâu phải hào hào gì đó, em có tên..."



"Còn các cậu! Tốt nhất là nghiêm túc hết cho tôi, nếu ai dám phạm lỗi, hừ hừ... tự chuốc lấy hậu quả!"



"Em tên Tô Thần Dật, thầy có thể gọi em là Tiểu Tô, cũng có thể gọi em là Thần Dật, gọi hết tên luôn cũng được..."



"Tóm lại là, lễ diễu hành hôm nay rất quan trọng, không lâu sau sẽ có lãnh đạo trong cục với phụ huynh của các cậu ngồi trên khán đài xem biểu hiện của các cậu, nếu không muốn người khác cho mình là con ông cháu cha, phế vật thì phải lên tinh thần cho tôi, chỉ cần kiên trì qua mấy phút này, nửa tháng vất vả của các cậu sẽ không uổng phí, hiểu chưa?"



"Rõ!"



"Số bốn!" Diêm huấn luyện lườm Tô Thần Dật: "Nếu cậu còn lảm nhảm càm ràm thì đứng tại chỗ thụt đầu chống đẩy hai trăm cái!"



"Huấn luyện viên, thầy chắc chứ?" Tô Thần Dật vẻ mặt ngây thơ hỏi lại.



Diêm huấn luyện hừ nhẹ một tiếng: "Cậu cứ thử xem."



"Nhưng mà nếu như chút nữa lễ diễu hành bị ảnh hưởng, ha ha... Diêm huấn luyện, thầy hiểu mà."



Diêm huấn luyện híp mắt lạnh lùng nói: "Cậu dám uy hiếp tôi?"



"Nào đâu dám." Tô Thần Dật cười nói: "Em đây cũng là suy nghĩ cho thanh danh của Diêm huấn luyện và vinh dự của lớp mình mà?"



"Cậu nói rất đúng." Diêm huấn luyện đồng ý bảo: "Bất quá, đến lúc đó tôi không ngại cho cậu nhảy cóc đến hết lễ diễu hành, làm không tốt, lớp chúng ta có thể nổi tiếng vì cậu."



"..." Đậu xanh rau má! Bụng dạ tiểu nhân, đây chính là điển hình của bụng dạ tiểu nhân."



Tiếng loa vang lên, các lớp bắt đầu xếp thành từng hàng tiến vào sân trường, người trên khán đài cũng đông dần, nhìn phía dưới xanh rì một mảnh, vẻ mặt mọi người không khỏi trở nên mê man, ở trong cái đám đó mà tìm thằng con của bọn họ thì quả thực khó càng thêm khó. Bất quá điều này cũng không làm giảm tâm tình hăng hái của các bậc phụ huynh, dù sao cảnh như ngày hôm nay, phỏng chừng về sau chắc không có nữa, huống hồ bọn họ cũng rất muốn trông thấy thành quả huấn luyện trong nửa tháng của con em nhà mình.



Dần dần, lãnh đạo trường với các lãnh đạo ban ngành đều bước ra sân, giữa sân bày ra một đội hình chỉnh tề. Cùng với bài quốc ca phấn chấn nhân tâm, nghi thức duyệt binh của G đại chính thức kéo màn. Hiệu trưởng trong vai chỉ huy viên đi xuống đến trước các hàng ngũ bắt đầu kiểm duyệt. Cùng lúc đó những đoạn đối thoại nhiệt tình phấn chấn liên tiếp vang lên: "Chào các bạn"-"Chào thủ trường"-"Các bạn vất vả"-"Vì nhân dân phục vụ".



Sau khi kiểm duyệt kết thúc là buổi nói chuyện của lãnh đạo, đối với Tô Thần Dật mà nói, đây là khoảng thời gian gian nan nhất, không những phải bảo trì tư thế quân nhân tiêu chuẩn mà còn không thể trốn ra.



Y nhớ mình đã xem một quyển sách có ghi một câu như vầy: "Trên đời có hai câu nói không thể tin, một là của bác tài xe buýt: "Không lên được thì cứ từ từ, có một chuyến phía sau, rất nhanh là tới", kết quả là nhìn trái nhìn phải, chờ mỏi mắt mới thấy được cái gọi là "chuyến tiếp theo"; một câu khác là câu phát biểu của lãnh đạo trước khi nói chuyện: "Sau đây tôi chỉ nói đơn giản vài câu" kết quả là giống như nghe diễn thuyết. Vì thế, những người lãnh đạo nói vô cùng tận tâm, còn các học sinh thì nghe vô cùng gian khổ.



Sau một buổi nói chuyện dài thiệt dài, cuộc diễu hành cuối cùng cũng bắt đầu. Các hàng ngũ tham dự biểu diễn bước đều trên đường băng, tiến về phía trước. Rất nhanh đã đến lượt lớp của Tô Thần Dật, sau một tiếng khẩu lệnh, ba người tiên phong đi dẫn đầu, ngay sau đó là đội hình sinh viên tiêu biểu của Kỳ Thương và Tô Thần Dật, kế tiếp là đội của lớp chúng ta.



Hết thảy đều tiến hành vô cùng thuận lợi, khi Tô Thần Dật thấy Tô Việt Trạch ngồi trên đài chủ tịch, y suýt chút nữa bước sai nhịp. Y biết giáo viên có mời phụ huynh đến, nhưng mà y nghĩ, với mức độ bận rộn của Tô Việt Trạch, căn bản không có khả năng đến buổi biểu diễn nhỏ bé này. Nhưng mà Tô Việt Trạch không những đến đây, mà lại còn ngồi trên đài chủ tịch. Tô Thần Dật cố gắng bình tĩnh, nhưng sau khi y nhìn thấy người khác, ánh mắt bỗng trợn tròn muốn rớt ra.



Cái gã mặc quân phục thẳng tắp đang ngồi trên đài chủ tịch không phải là Kỳ Viêm – anh của Kỳ Thương thì là ai đây? Y không ngờ Kỳ Viêm lại là quân nhân, xem ra Kỳ Thương chính là lớp quân-nhị-đại mà người ta hay gọi (thế hệ quân nhân thứ 2), y bây giờ cuối cùng mới biết được tại sao những người trong lớp lại e dè Kỳ Thương như vậy, là do gia cảnh hơn người có đúng không! Bất quá ánh mắt Kỳ Viêm vẫn luôn dõi theo Kỳ Thương, không có một ánh mắt dư thừa. Tô Thần Dật theo bản năng mà liếc nhìn Kỳ Thương một cái, liền thấy biểu tình Kỳ Thương bên cạnh không có chút nào lơi lỏng. Quả nhiên là quân nhị đại, sức chịu đựng thiệt là tốt!



Nhìn thằng em nhà mình mặc bộ quân phục xanh mướt tinh thần hăng hái, đáy lòng Tô Việt Trạch có chút phức tạp, chuyện Tô Thần Dật không chịu tham qua quân huấn hắn có nghĩ đến, nhưng mà hắn thật không ngờ cuối cùng Tô Thần Dật thế mà lại có thể kiên trì hoàn thành nửa tháng huấn luyện, hình như còn thích thú nữa chứ, từ cái chăn gấp phẳng bốn mặt trong phòng hắn là có thể nhìn ra.




Không thể không nói, từ sau khi mất trí nhớ, Tô Thần Dật thay đổi rất nhiều, nếu là trước kia, Tô Thần Dật nhất định sẽ mỗi này gọi một cuộc điện thoại, mãi cho đến khi hắn mang y về mới thôi. Còn bây giờ, trừ bỏ cuộc điện thoại vào buổi tối ngày đầu tiên huấn luyện, Tô Thần Dật không còn gọi cho hắn đòi về nhà nữa. Đến bây giờ hắn vẫn còn mơ hồ, không rõ chuyện ngày trước hắn từ chối cho Tô Thần Dật về nhà là đúng hay sai.



Trước khi mất trí nhớ, Tô Thần Dật khiến cho người khác sống không yên, thấy ai ngứa mắt là liền trực tiếp ra tay, còn hắn thì chuyên môn đi xử lý tàn cuộc rối rắm đó, đương nhiên, tàn cụôc đó hắn rất sẵn lòng xử lý. Còn sau khi mất trí nhớ, Tô Thần Dật càng làm cho hắn sống không yên, không có tàn cuộc để xử lý, nhưng chuyện bực mình ngày càng tăng.



Nghĩ vậy, Tô Việt Trạch theo bản năng sờ hộp nhung trong túi. Hắn nhận ra Tô Thần Dật không chỉ làm tăng chuyện bực mình, mà vai diễn của hắn cũng tăng theo, nếu không thì tại sau hôm qua sau khi tan tầm hắn lại tự dưng rảnh hơi đi mua quà cho Tô Thần Dật? Hắn nghĩ, chắc chắn là sáng hôm qua mình đã bị Tô Thần Dật chọc tức đến hồ đồ.



Nhớ đến buổi sáng hôm qua khi hắn xuống lầu, Tô Thần Dật đã ngồi trước bàn ăn, trên tay cầm một chiếc dây chuyền tục tằn trông rất quen mắt. Cho đến khi ngồi xuống bàn ăn, Tô Việt Trạch mới nhớ ra, sợi dây chuyền tục tằn này không phải là thứ mình nhìn thấy trong cái rương bảo bối của Tô Thần Dật sao? Khóe miệng Tô Việt Trạch co rút, thằng nhóc này lại muốn làm gì nữa đây?



"Anh, chào buổi sáng." Tô Thần Dật cười sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng bóc.



"Ừ, tỉnh rượu rồi?"



Tô Thần Dật chớp mắt mấy cái: " Từ lúc anh dội nước lạnh cho em vào tôi hôm qua em đã tỉnh rồi."



"..." Cho nên này là đang khởi binh vấn tội anh mày sao? "Ăn đi, bữa sau đói bụng thì ăn trước không cần chờ anh."



Tô Thần Dật gật gật đầu, đem dây chuyền trên tay đặt ở một vị trí vô cùng dễ thấy rồi mới bắt đầu động đũa. Lúc này, không chỉ khóe miệng của Tô Việt Trạch co giật mà khóe mắt của hắn cũng co giật theo.



Gắp một cái bánh bao nhỏ, Tô Việt Trạch lơ đãng hỏi: "Tiểu Dật thích sợi dây chuyền này lắm hả?"




"Không, em định đem nó làm thành tạo hình mới, tạo hình này rất xấu."



Thấy xấu mà mày còn bỏ vào rương! Còn bỏ vào cùng với cái đồng hồ anh đưa cho mày! Tô Việt Trạch nhét bánh bao vào miệng, thất vọng mà nhai nuốt.



"Anh, anh thấy em nên làm thành gì thì tốt?"



Có quỷ mới biết trình độ thưởng thức của mày thích cái gì! "Đừng rắc rối, đi mua thêm một cái khác là được."



"Hay là làm thành nhẫn đi." Hai mắt Tô Thần Dật sáng trưng: "Sợi dây này chắc có thể làm được mấy cái nhẫn, khi đó em đeo mỗi ngón một chiếc, nhìn khốc chết luôn!"



"..." ĐM! Mày vốn là không muốn nghe ý kiến của anh đi! Còn nữa, mày thấy mày mang nhẫn như nhà giàu mới nổi thiệt không có vấn đề gì sao?



Tô Thần Dật mạnh mẽ vỗ bàn: "Cứ quyết định dứt khoát như vậy đi!"



Tiếng ho sặc sụa thoáng chốc vang lên, Tô Việt Trạch vỗ ngực, hai mắt đỏ ngầu mà trừng Tô Thần Dật, bà mẹ, đừng có vỗ bàn khi người ta đang nuốt đồ ăn được không?



Thấy thế Tô Thần Dật lập tức nịnh bợ đưa ly sữa trên bàn cho Tô Việt Trạch, miệng còn phàn nàn: "Lớn như vậy mà còn bị sặc khi ăn? Em đâu giành ăn với anh, anh cứ từ từ."



Đờ mờ! Là mày cố ý phải không? Nhất định là cố ý? Mày không đột nhiên vỗ bàn làm sao anh bị sặc! Khó khăn mới dằn được cơn ho, Tô Việt Trạch lau khóe miệng rồi ung dung nói: "Anh tới công ty, em cứ từ từ ăn."



"Dạ." Tô Thần Dật không ngừng gật đầu: "À mà anh, anh thấy ý tưởng làm nhẫn vừa rồi của em ra sao?"



Bước chân Tô Việt Trạch loạng choạng một cái, suýt nữa ngã xuống, hít sâu một hơi, Tô Việt Trạch bình tĩnh đáp: "Không tồi."



"Đương nhiên rồi, không thấy em là ai sao!" Tô Thần Dật vẻ mặt đắc ý.



"..." Tô Việt Trạch nhận lấy áo khoác với cặp làm việc trên tay quản gia rồi vội vàng lao ra khỏi biệt thự, bà mẹ, còn tiếp tục nữa, tâm tình tốt đẹp ngày hôm nay sẽ bị thằng nhóc này phá hỏng!



"Không ngờ Tô đại thiếu ấy vậy mà lại tự mình đến xem lễ diễu hành của em trai mình." Kỳ Viêm nói nhỏ, cắt ngang hồi tưởng của Tô Việt Trạch.



Hồi thần, Tô Việt Trạch lập tức cười nói: "Kỳ thiếu không phải cũng như vậy sao?"



"Tôi không giống với anh." Tầm mắt Kỳ Viêm vẫn dõi theo Kỳ Thương như trước " Thương rất quan trọng đối với tôi."



"Sao?" Tô Việt Trạch nhướng mày: "Tiểu Dật cũng rất quan trọng đối với tôi."



Nghe vậy, tầm mắt Kỳ Viêm rốt cuộc cũng đặt trên người Tô Việt Trạch, nửa cười nửa không, gã hỏi lại: "Thật chứ? So với mạng sống còn quan trọng hơn?"