Ăn Hại Sống Lại

Ăn Hại Sống Lại - Chương 11




Sáng sớm tinh mơ, khi tia sáng mặt trời đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng, Tô Việt Trạch là người thức dậy trước. Tiếng hít thở bên cạnh không khỏi khiến cho Tô Việt Trạch nghiêng tai, Tô Thần Dật vẫn ngủ say như trước, khi ngủ say Tô Thần Dật không có thẳng toẹt như lúc thanh tỉnh, mày hơi nhăn, toàn bộ thân thể cuộn tròn, Tô Việt Trạch biết, đây là biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn. Nhưng mà, Tô Thần Dật từ nhỏ đã nhận bao nhiêu cưng chiều, loại bất an này là từ đâu xuất hiện?



Lại nói, đây là lần đầu tiên bọn họ cùng giường cùng chiếu, hắn còn nhớ rõ cái năm khi Tô Thần Dật được nhận vào Tô gia, khi đó hắn vô cùng chán ghét, đối với thằng em trai này, hắn đã sớm biết rõ. Phải nói là, thật lâu trước kia, mẹ hắn đã nói cho hắn biết thằng em này có tồn tại, hắn đã từng không để chuyện này trong lòng, chỉ cần một ngày mẹ mình còn sống, Tô Thần Dật vĩnh viễn chỉ là đứa con rơi không được thừa nhận. Nhưng mà hắn không ngờ rằng mẹ mình lại sớm rời bỏ nhân gian.



Mẹ hắn không dạy hắn phải hận, nhưng lại dạy hắn mưu mô như thế nào. Hắn còn nhớ khi mẹ mình hấp hối, bà đặc biệt dặn dò rằng Tô cha chắc chắn sẽ đón mẹ con Tô Thần Dật vào Tô gia, mẹ hắn không cần hắn cùng cha đấu đá, cũng không muốn tranh chấp cái gì, lại càng không muốn hắn làm nhục đôi mẹ con kia. Hắn phải làm một bé ngoan, không thể cãi lời cha, làm một người anh trai tốt, yêu thương thằng em cùng cha khác mẹ này, rồi sẽ có ngày nào đó, Tô Thần Dật sẽ trở thằng lớp con ông cháu cha không cầu tiến, lúc đó hắn đã thành công, khi đó toàn bộ Tô gia hết thảy đều là của hắn như trước. Sự thật chứng minh, hắn thật sự thành công.



Hắn dùng sủng ái để đạt được tín nhiệm của cha và Tô phu nhân, để tiện việc ra nước ngoài quản lý công ty, cha không chút do dự giao Tô Thần Dật cho hắn, ngay cả Tô phu nhân cũng ngày càng tín nhiệm hắn, hắn biết, bởi đây là thứ hắn phải dùng thời gian ba năm mới đổi lấy được.



Sau khi Tô cha cùng Tô phu nhân ra nước ngoài, toàn bộ Tô gia chỉ còn lại mình hắn và Tô Thần Dật. So với trước kia, hắn càng thêm "cưng chiều" Tô Thần Dật, Tô Thần Dật chơi bời, không sao, hắn không can thiệp, Tô Thần Dật thích uống rượu, không sao, hắn coi như không biết, Tô Thần Dật hở chút là ở bên ngoài gây chuyện đánh nhau, không có gì, hắn sẽ giúp y thu dọn cục diện rối rắm. Vì thế Tô Thần Dật ngày càng ngày càng kiêu căng, mà hắn cũng càng ngày càng vừa lòng, bởi vì đây chính là cái kết quả mà hắn muốn. Một đứa em trai không học vấn không nghề nghiệp, chỉ biết sống phóng túng sẽ không thể nào uy hiếp địa vị của hắn ở Tô gia.



Thập chí ngay cả khi Tô Thần Dật xảy ra tai nạn giao thông, hắn không dưới một lần mong muốn, nếu đứa em này chết như vậy thì tốt rồi, hắn sẽ không lại phải buồn phiền ngồi ở nhà, hắn không cần hao tổn tâm cơ đi bện chiếc lưới cưng chiều kia, như vậy hắn sẽ thoải mái hơn nhiều. Nhưng mà hắn không ngờ rằng Tô Thần Dật lại được cứu sống, nhưng mà lại bị mất trí nhớ, bất quá không sao cả, hắn có thế tiếp tục diễn trò, người mất trí nhớ càng dễ khống chế hơn.



Thế nhưng, hắn không ngờ sau khi mất trí nhớ, Tô Thần Dật tựa hồ càng khó nắm bắt hơn trước kia. Ánh mắt y nhìn mình cũng không còn sùng bái, tôn kính như trước kia, tính cách thay đổi cũng không ít, chẳng lẽ một người mất trí nhớ sẽ thay đổi nhiều như vậy?



"Anh~, có phải anh phát hiện ra em rất có sức cuốn hút đàn ông không?"



"..." Tô Việt Trạch yên lặng nhìn thằng em không biết đã tỉnh lúc nào này, có chút nghẹn lời, nếu như hỏi sự thay đổi lớn nhất của Tô Thần Dật là gì, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà trả lời, đó là da mặt. Da mặt so với trước kia còn dày gấp đôi, điểm này đã được hoàn toàn chứng minh vào tối hôm qua. Mặc kệ hắn có dụ dỗ uy hiếp bao nhiêu, người này thật sự bám chặt giường hắn không rời, cuối cùng còn quang minh chính đại mà chiếm một nửa giường của hắn rồi lăn ra ngủ say, khiến cho hắn dở khóc dở cười.



"Tỉnh rồi thì dậy đi!"



Nhìn Tô Việt Trạch ngồi dậy, Tô Thần Dật nhất thời có chút sững sờ, sau khi trọng sinh y cũng có tập thể hình, nhưng mà tập hoài mà không nổi cơ bắp, nhưng mà tên trước mắt này lại không giống. Bởi vì mặc đồ ngủ, cho nên cổ áo của Tô Việt Trạch có hơi rộng, lộ ra cơ ngực màu mạch rắn chắn bên trong, vì thế Tô Thần Dật ghen tị, chuyện này thật không công bằng! Dựa vào cái gì mà hắn lại có cơ ngực mà ta không có, không đúng, phải nói là, mình ngày trước khuôn mặt chuẩn MAN, dáng người cũng đẹp chuẩn MAN, vì cớ gì mà sau khi trọng sinh lại hoàn toàn không giống như trước!



Tô Thần Dật ôm chăn lăn lộn ở trên giường: "Thật là khốn, thật là khốn a!"



Động tác lấy quần áo của Tô Việt Trạch dừng lại, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tô Thần Dật: "Khốn cái gì?"





"Không có gì..." Tô Thần Dật uể oải đáp.



"Nếu không muốn dậy em có thể ngủ thêm chút, bằng không thì sau này không có cửa đâu." Nói xong Tô Việt Trạch đi vào phòng tắm.



"Không có cửa chuyện gì?" Tô Thần Dật vùng người bật dậy: "Tại sao lại không có cửa?" Chẳng lẽ tối hôm qua mình không cẩn thẩn mở cửa phòng hắn nên bị hắn nghi ngờ? Này cũng không đúng à, rõ ràng tối qua đã tiêu hóa xong quả lừa rồi mà, vậy thì rốt cuộc là tại sao?



"Anh không phải là đã nói với em, cuối tuần em phải đến trường tham gia huấn luyện quân sự sao?"




"Hả?"



"Trước khi khai giảng." Tiêu Bùi Trạch bình tĩnh tiếp lời: "Tham gia huấn luyện quân sự là điều tất yếu."



Tô Thần Dật xốc chăn lên, vọt tới trước mặt Tô Thần Dật, nghển cổ hỏi: "Anh~, em thương lượng một chút được không?"



"Hửm?"



"Có thể "nhảy" qua khóa huấn luyện này được không? Em cảm thấy chuyện này thật không tất yếu mấy."



"Em cảm thấy vậy sao?" Tô Việt Trạch nhướng mày.



"Em cảm thấy có thể!" Hai mắt Tô Thần Dật lập lòe sáng chói: "Em cảm thấy chuyện này là hoàn toàn có thể."



Tô Việt Trạch mặt không đổi sắc mà liếc nhìn Tô Thần Dật một cái rồi đóng cửa phòng tắm lại: "Anh thấy em vẫn là nên đi rửa mặt đi." (rửa mặt cho tỉnh ngủ =))~)




"..." Tô Thần Dật tiến lên cào cào cánh cửa phòng tắm gào rú: "Anh, chuyện này thật phi khoa học, anh không phải rất chiều em sao, anh phải đồng ý chứ, anh diễn sai kịch bản rồi này!"



"Còn nói nhảm ngày mai anh sẽ cho em tham gia vào nhóm huấn luyện quân sự đầu tiên."



"..." Tô Thần Dật rũ bả vai, thất thểu nhìn về phía chiếc giường lớn trong phòng, vẻ mặt ai oán, haiz~~, cứ cuối tháng 8 đầu tháng 9 hàng năm thì sẽ có một đám hùng binh thần bí trăm vạn người xuất hiện trên mọi thành phố của Trung Quốc*, mà y, lại sắp trở thành một thành viên của nhóm hùng binh này, chuyện này thật mẹ nó rất khốn nạn đúng không! Phải biết là từ nhỏ tới giờ y chưa từng tham gia quân huấn bao giờ a, khốn nạn!



(ở Trung Quốc ngày 1/9 là ngày khai giảng, nếu như trúng thứ 7 hay CN thì sẽ được dời sang thứ 2, trễ nhất là ngày 3/9, trước khi khai giảng thì mọi SV ĐH đều tham gia khóa học quân sự, cho nên "cứ cuối tháng 8 đầu tháng 9 hàng năm thì sẽ có một đám hùng binh thần bí trăm vạn người xuất hiện trên mọi thành phố của Trung Quốc":">)



Đại học G là một trong hai trường đại học nổi tiếng nhất B thị, tuy rằng tiếng tăm tuy kém với trường đại học trọng điểm, nhưng lực lượng giáo viên ở G Đại rất hùng hậu, hơn nữa còn được không ít doanh nhân tài trợ. Ở G đại, bất kể là sân trường hay thiết bị, thứ gì cũng đều là lớn nhất, tốt nhất. Cho nên G Đại liền trở thành đại học chuyên dụng cho lớp con ông cháu cha ở B thị. Ngược lại, G đại ở B thị nổi tiếng là trường học dành cho con nhà giàu, tụ tập không ít phú nhị đại, quan nhị đại, cho nên không ít người ôm mộng được gia nhập giới nhà giàu, hoặc là muốn hưởng ké dựa dẫm quyền thế đều muốn bước vào G đại. Nhưng mà muốn tiến vào G đại phải có một trong ba điều kiện, một là thành tích tốt, hai là có tiền, ba là có quyền – chỉ cần bạn có một trong ba thứ đó thì bạn liền có thể tiến vào G đại.



"Nói cách khác là anh dùng tiền nhét em vào?" Khóe miệng Tô Thần Dật run rẩy nhìn Tô Việt Trạch ở bên cạnh. A Hổ đang ngồi ghế lái, vẻ mặt đầy xúc cảm – Nhị thiếu, cậu cuối cùng cũng thông minh một chút.



Tô Việt Trạch không trả lời vấn đề của Tô Thần Dật mà chỉ nói: "Nếu như em đã chọn ngành máy tính thì anh hy vọng em có thể học tập chăm chỉ, đừng để cha thất vọng."



Nếu tôi chọn ngành tài chính anh còn nói được như vậy sao? Tô Thần Dật khinh bỉ mà bĩu môi: "Anh yên tâm, em sẽ học tập chăm chỉ."




Nghe thế, Tô Việt Trạch kinh ngạc mà nhìn Tô Thần Dật, tựa hồ không hề tin là Tô Thần Dật có thể nói ra được những lời này, phải biết là trước kia Tô Thần Dật rất ghét học, bằng không thì hắn cũng không cần dùng tiền để nhét y vào cái trường này.



Đối với ánh mắt hoài nghi của Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật cũng không thèm để ý mà quay đầu. Chờ xem, ngày nào đó anh sẽ phải chống mắt lên mà xem! Trên thực tế, Tô Thần Dật trước kia chọn ngành tin học là bởi vì y đối với số hiệu (code, mã hóa... mấy cái mã HTLM, mã ascii, mã Huffman đó... etc...) có một loại yêu thích đến cố chấp, tuy rằng y không thích học nhưng không có nghĩa là y học dốt, bản thân y cũng đã từng nghiên cứu qua một ít số hiệu, lựa chọn ngành này chính là để kinh nghiệm của y trong lĩnh vực này càng thêm thuần thục, dù sao có học tập theo quy trình cũng tốt hơn là tự mình học.



Sau khi đậu xe tại bãi đỗ xe của G đại, Tô Việt Trạch liền mang Tô Thần Dật xuống xe, còn A Hổ thì ở lại trong xe. Sau khi dắt Tô Thần Dật làm thủ tục nhập học, đi nhận hai bộ quân phục rằn ri phải mặc, Tô Việt Trạch liền mang Tô Thần Dật đến dưới lầu kí túc xá.



Bởi vì khóa huấn luyện quân sự ở G đại là khóa huấn luyện kín, cho nên mặc kệ là học sinh nội trú hay ngoại trú, trong lúc tham gia huấn luyện vẫn phải trọ trong trường. Tất nhiên, vấn đề ăn ở không cần lo lắng, bốn người một phòng giống nhau, đồ kèm giường (mền, gối,...) và các vật dụng sinh hoạt khác đều được chuẩn bị đầy đủ, chỉ xách tấm thân vào ở thôi là được.




Ở dưới lầu, sau khi dặn dò Tô Thần Dật một phen, Tô Việt Trạch liền rời đi, hắn còn phải về công ty xử lý tài liệu. Tô Thần Dật ôm quần áo vừa nhận được, huơ huơ móng vuốt với Tô Việt Trạch: "Anh~~~, lên đường bình an nha~~~"



"..." Chân Tô Việt Trạch lảo đảo một cái, sao hắn cứ cảm giác những lời này của Tô Thần Dật lại có ý nghĩa khác ấy nhỉ?



Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng Tô Việt Trạch, Tô Thần Dật mới xoay người đi thẳng vào tòa ký túc xá, ngẫm lại nửa tháng tới mình phải sống ở đây để tham gia cái khóa huấn luyện quân sự chết tiệt kia, Tô Thần Dật nhất thời cảm thấy, nếu như giờ mà có thả một pho tượng vàng trước mặt y, y cũng không hứng thú nổi.



Đứng ở trước cửa phòng ký túc xá quán triệt tư tưởng một phen, Tô Thần Dật mới sửa sang lại biểu tình, đẩy cửa phòng: "He..." chữ llo còn chưa nói ra, thì đã thấy một vật thể không xác định nhằm thẳng Tô Thần Dật mà bay đến, Tô Thần Dật phản ứng nhanh chóng vội vàng nghiêng người. "Choảng" một tiếng, một chiếc ly thủy tinh nằm ngay bên chân Tô Thần Dật, ngay sau đó lại là một đoàn vật thể khác bay ra, Tô Thần Dật yên lặng mà đứng xa một chút, chờ bên trong hết ném.



Không bao lâu, một đống đồ vật ngự ngay tại cửa, ly nước, gối đầu, ly súc miệng, bàn chải, dép lê vân vân cái gì cũng đều có, sau khi xác định sẽ không còn thứ gì bay ra nữa, Tô Thần Dật mới âm trầm đi tới cửa phòng, trưng ra hàm răng trắng bóc: "Ném có vui không?"



Trong phòng ký túc xá, hai thiếu niên đang xé rách ga giường nhất thời ngẩn ra, đồng loạt nhìn Tô Thần Dật đang đứng ngay cửa phòng, đáy mắt lộ ra chút nghi hoặc, ở trong một góc nào đó trong phòng, có một thiếu niên tóc đen đang cầm sách trên tay, mảy may không hề bị ảnh hưởng.



Tô Thần Dật yên lặng mà lướt mắt nhìn khắp phòng sau đó nhìn hai người kia cười nói: "Như vậy đến lượt tôi."



Một trận loảng xoảng ầm ĩ nổ ra, ngay sau đó vang lên hai tiếng kêu thảm thiết, và rồi toàn bộ khu nhà ký túc xá đều rung lên theo trận chiến.



Tô Thần Dật bình tĩnh mà ôm lấy túi quần áo đặt trên mặt đất rồi bước nào phòng ngủ, muốn cùng anh chơi ném đồ à, các chú còn non lắm.



•••••



Y mua một chiếc khăn tắm, nghe nói thấm nước tốt. Vì thế một ngày nọ sau khi tắm rửa sạch sẽ, y liền hớn hở bọc khăn tắm lại rồi leo lên giường ngủ. Ngủ ngủ... Ưm? Sao vẫn cảm thấy trên người dinh dính nhỉ? Dụi dụi mắt, y nhìn thấy... Một cậu trai đáng yêu đang nằm trên người y liếm sạch từng giọt nước... Đương nhiên, càng liếm càng thấp... Và rồi cậu trai ủy khuất ngẩng đầu lên nhìn y, hai mắt long lanh nước: "Chủ nhân... Sao thế này? Làm cách nào cũng không dứt hết... Em, em không phải cố ý~"