Ân Hạ Trường Ca

Chương 27




Nữ nhân mang trên mình trường bào màu trắng ngồi thư thái trên chiếc ghế đối diện cửa sổ trên tay luôn cầm một muốn sách.

“Công chúa” A Nhược tiến tới trong tay cầm một tấm giấy đưa đến trước mặt Ngọc Lam

Bàn tay trắng nõn, chậm rãi đưa ra cầm lấy tờ giấy trước mặt sau đó ra hiệu cho A Nhược lui xuống.

Bẵng đến khi nghe tiếng cửa khép lại, nàng mới thong thả đặt cuốn sách trên tay xuống, đưa tờ giấy đến trước mặt từ từ mở ra đọc

Công chúa và trưởng nữ nhà công bộ thượng thư ghé vào học viện hàn lâm, sau đưa đồ đến cho y…sau khi nhận đồ từ A Nhược y rời đi đình viện chỉ còn lại hai người. Công chúa có nói vài câu nếu y chưa thành thân có lẽ cô ta sẽ trở thành hoàng tử phi đi. Khuôn mặt nữ nhân dường như có chút biến động. Sau đó rời khỏi đình viện.

Đọc xong dòng chữ cuối cùng trên tờ giấy Ngọc Lam mi tâm khẽ động đậy, căn phòng tối đen như mực chỉ có vài ánh tia ánh sáng len lỏi qua cửa sổ khiến người ta khó mà có thể hình dung được biểu cảm của nữ nhân lúc bấy giờ. Nhẹ nhàng gấp lại tờ giấy như ban đầu, nàng mở ngăn kéo bên cạnh chiếc bàn cẩn thận xếp nó lại bên cạnh những mẩu giấy khác tương tự.

Xong xuôi mọi thứ nàng tiếp tục cầm cuốn sách lên, đọc tiếp phần dang dở ban nãy. Sau một hồi chân mày nữ nhân khẽ nhăn lại, nàng đã đọc đi đọc lại nhiều lần trang sách vừa rồi nhưng vẫn không thể nào tập trung được. Trước đây cho dù có chuyện gì đi chăng nữa nàng vẫn mảy may như không có gì, nhưng sao hiện giờ Ngọc Lam nàng lại cảm thấy bản thân mình thay đổi so với trước kia. Nhưng nàng lại không tìm ra được đáp án tại sao.

Lắc đầu đánh tan suy nghĩ của bản thân mình, có lẽ gần đây nàng đã suy nghĩ quá nhiều rồi, Ngọc Lam đứng dậy tiến tới cánh cửa đem nó mở ra, bước đi ra ngoài.

“Công chúa người có việc gì sao” A Nhược mặc dù đã lui ra ngoài, nhưng cô vẫn đứng cách căn phòng không xa, phòng ngừa công chúa có chuyện muốn nhờ A Nhược sẽ nhanh tới. Thấy công chúa ra ngoài A Nhược liền nhanh tới hỏi.

“Không việc gì, ta muốn ra ngoài dạo một chút” nói xong nàng bước chân tiến lên phía trước đi đến hậu hoa viên



“Tôn lão sư người gọi Viễn Ninh tới đây là có việc” Viễn Ninh tiến tới thư phòng của Tôn lão sư chắp tay cung kính chào sau đó mới lên tiếng hỏi.

“Trước tiên mau ngồi” Tôn lão sư giọng khàn khàn nói.

Nghe lời lão sư Viễn Ninh thật mau chóng ngồi xuống chiếc ghế, đợi nàng ngồi xong xuôi Tôn lão sư mới lên tiếng.

“Không biết con có nghe tới Mặc Cư thi sĩ”

Nhận thức được cái tên Mặc Cư thi sĩ Viễn Ninh không tránh khỏi nhạc nhiên quay sang hỏi

“Học trò có nghe qua cái tên này, không biết lão sư lại nhắc đến Mặc Cư thi sĩ”

Thở dài một hơi Tôn lão sư lên tiếng “Tiếng tăm Mặc Cư thi sĩ hiện giờ đã vang danh khắp thành chỉ là vài tháng trước đây chưa từng nghe danh người này, không ngờ nay đột nhiên lại nổi tiếng đến như vậy”

“Hơn nữa kì thi lại chỉ còn cách vài ngày”

“Ý lão sư là” Viễn Ninh khó hiểu nhìn Tôn lão sư nói

“Trước giờ triều đình luôn cấm kị việc các thí sinh bán chữ” Tôn lão sư chậm rãi nói

Lời nói này của Tôn lão sư, chẳng nhẽ ông ấy đã biết được chuyện gì

Cứ ngồi nghi hoặc chi bằng hỏi thử, nghĩ tới đây Viễn Ninh đánh bạo nói ra suy nghĩ của mình “Chẳng nhẽ lão sư nghi ngờ có người lén lút bán chữ”

" Đây chỉ là phỏng đoán của ta, cũng không thể nào xác thực là có người trong đám thư sinh ứng thi bán chữ được" Tôn lão sư lắc đầu, trầm ngâm nói.

“Nhưng chỉ cần sau kì thi danh tiếng Mặc Cư thi sĩ không xuất hiện thêm nữa liền nhận thức được” sau đó gật gật đầu nói

“Nhưng bản thân ta cũng thực không mong suy đoán của ta sẽ là chính xác” Tôn lão sư lại thở dài

“Học trò cũng hi vọng là vậy”

“Ừ” Tôn lão sư đưa tay lên vuốt bộ râu của mình gật gật đầu nói.

“Phải rồi” như nhớ ra điều gì đó Tôn lão sư vội vàng cất giọng. Nghe thấy giọng nói đột ngột như vậy Viễn Ninh đang nhìn Tôn lão sư ánh mắt cũng trở nên chăm chú hơn

“Lão sư có việc gì căn dặn sao”

“Vài ngày nữa là bắt đầu diễn ra thi cử, ngày mai sẽ bắt đầu báo danh. Cho nên bắt đầu từ ngày mai con không cần tới đây tập luyện nữa mà đình viện để làm việc đi”

“Học trò đã nhớ” Viễn Ninh tay nắm hình quyền hơi cúi đầu xuống.



“Điện hạ hôm nay người về thực sớm so với mọi ngày a” vừa bước chân vào Thái Hoà cung tiểu Trung tử liền cất tiếng

“Chẳng nhẽ ngươi lại muốn ta về trễ” Viễn Ninh đang bước đi bỗng dừng lại, quay nửa mặt sang con mắt hơi trùng xuống nhìn tiểu Trung tử vẫn đang đi bên cạnh mình.

Nhận thấy mình lại lỡ lời tiểu Trung tử nhìn không được muốn đưa tay lên vả miệng mình vài cái.

“Điện hạ người mới về hay là đến chỗ hoàng tử phi trước”

Nghe tiểu Trung tử nói, ánh mắt Viễn Ninh hơi giãn ra thu lại ánh mắt trên người tiểu Trung tử, Viễn Ninh nhìn thẳng về phía trước.

Điều đâu tiên khi nàng vừa bước chân ra khỏi Hàn Lâm viện, Viễn Ninh luôn cảm thấy trong lòng mình có một chút hồi hộp, vẫn luôn nghĩ đến không biết hôm nay nàng trở về sớm hơn mọi khi liệu Ngọc Lam có cảm thấy bất ngờ hay không.

Hình như không phải chỉ mỗi hôm nay, mà ngày nào Viễn Ninh nàng cũng cảm nhận được, mỗi ngày kết thúc việc huấn luyện tại Hàn Lâm viện nàng luôn cảm thấy vui vẻ muốn trở về Thái Hoà dường như đang đợi chờ điều gì đó. Chẳng nhẽ là vì… người này.

“Tới một chút” nói xong Viễn Ninh bước đi, tiểu Trung tử cảm thấy bản thân mình đã thoát nạn liền thở phào một hơi, thầm cảm ơn hoàng tử phi đã cứu mình một mạng.

Cước bộ đi đến phòng

“Nô tì bái kiến điện hạ” xung quanh vài cung nhân vẫn đang bận rộn quét dọn, không ngờ hôm nay điện hạ trở về sớm hơn mọi ngày, thấy người đến vội cúi đầu hành lễ.

Bước tới mở cửa phòng, quét mắt qua một lượt không thấy bóng hình người đầu, Viễn Ninh khẽ nhăn mày lại bước ra ngoài.

Vài nô tì đứng bên ngoài, vừa trông thấy điện hạ vừa vào đã bước ra, tâm trạng thả lỏng liền trở nên căng thẳng.

“Công chúa đâu” Viễn Ninh bước ra liền nói

“Điện hạ ban nãy công chúa tới tây phòng, không lâu sau đó đã tới hậu viện” một nô tì giọng hơi run run, cúi đầu không dám đưa mặt lên nhìn nói.

Viễn Ninh khẽ gật gật đầu, chuyển hướng tới hậu viện

Ngọc Lam tới hoa viên, nàng vào cung đã lâu nhưng ngoài tây phòng vẫn ít khi lui tới hậu viện. Nàng nghe nói Viễn Ninh luôn vẫn ưa thích trồng hoa, lần trước có dịp tới đây nhưng nàng vẫn chưa quan sát kĩ nơi này. Lần này quay trở lại, Ngọc Lam cảm thấy thực nhiều cây.

Tiến lại gần cây hoa trước mắt, nàng vốn ít khi trồng hoa nên cũng không biết đây là loài hoa gì, trước mảnh đất chen chúc đầy loài hoa, những bông hoa chen lấn nhau lên đón ánh nắng mặt trời. Bông hoa màu trắng tinh khiết, những cánh hoa nở rộ ra vươn lên vượt khỏi các loài hoa khác, đón ánh nắng mặt trời.

Ngọc Lam đưa bàn tay trắng nõn của mình chạm vào bông hoa trước mắt, cúi đầu xuống một chút gửi lấy hương vị loài hoa.

Viễn Ninh bước tới, mọi hành động của Ngọc Lam đều thu vào mắt nàng.

Nữ nhân bạch y được bao bọc xung quanh bởi loài hoa, nghiêng đầu xuống ánh nắng chiếu lên nàng khiến cho từng góc cạnh trên khuôn mặt nàng càng trở nên rõ nét hơn.

Thình thịch

Viễn Ninh đưa tay đặt lên tim của mình, nàng không hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lam bản thân mình lại trở bên thật khác biệt. Hít lấy một ngụm khí,Viễn Ninh bình ổn lại tâm trạng của mình cước bộ đi tới chỗ Ngọc Lam

Ngọc Lam thính giác vốn nhạy bén vừa nghe thấy tiếng bước chân lại gần liền quay đầu sang, thấy Viễn Ninh đang tiến lại gần. Cũng không khỏi loé lên một tia kinh ngạc. Hằng ngày người này đều về muộn sao nay lại trở về sớm như vậy.

“Điện hạ trở về sớm, là xong việc nhanh đi”

Ân

Viễn Ninh gật nhẹ đầu, sau đó tiến lên đứng song song bên cạnh Ngọc Lam.

“Có lẽ vài ngày nữa sẽ rất bận rộn”

“Là sắp diễn ra thi cử” Ngọc Lam ngước mặt lên nhìn người đối diện

Lại một cái gật đầu nữa “Có lẽ sẽ phải ở lại đình viện” Viễn Ninh trả lời

“Vậy sao” nghe Viễn Ninh nói xong Ngọc Lam cũng đáp lại bằng hai từ

Sau đó như chợt nhận ra điều gì Ngọc Lam cất tiếng “Còn chuyện bức hoạ đó”

“Tô Mạt điều tra ra Mặc Cư thi sĩ là chưởng quầy ở Kỳ Anh quán” Viễn Ninh nói

“Hoá ra là vậy, chỉ cần hắn không phải là thư sinh dự thi liền ổn đi”

“Hắn đích thị là đến để dự thi, vì kiếm tiền mà bán chữ” nghe Ngọc Lam nói xong Viễn Ninh liền phản bác lại.

Bốn mắt quay sang nhìn nhau, cả hai chỉ thấy trong mắt đối phương đều phản chiếu hình ảnh mình trong đó.

Một tiếng thình thịch.

Tim nàng lại không chủ được mà vang lên, Viễn Ninh vội quay mặt sang hướng khác, Ngọc Lam thấy vậy cũng chủ động quay đầu mình đi hướng ánh mắt lên những bông hoa gần đó.Cảm thấy bầu không khí có bức bách Ngọc Lam liền lên tiếng

“Nếu chuyện này bị phát hiện hắn sẽ có việc gì sao”

“Đích thị là đã có nghi ngờ” Viễn Ninh nói

“Vậy phía triều đình đã có động tĩnh gì chăng?”

Viễn Ninh lắc đầu nói “Chỉ là Tôn lão sư nảy sinh chút nghi ngờ, cũng chưa có trạng thái gì lớn”

Cảm thấy thông tin nhận được cũng khá nhiều, Ngọc Lam cũng không muốn hỏi Viễn Ninh thêm gì về việc triều chính nữa. Tránh cho nàng nghi ngờ.

Không ai nói với ai một lời không gian bỗng trở nên yên lặng. Nói về độ im lặng cuối cùng Viễn Ninh cũng đành nhận thua, bèn cất giọng nói

“Hôm nay công chúa là tâm trạng tốt nên mới tới đây sao?”

“Chỉ là muốn ra ngoài cho thoải mái một chút” Ngọc Lam đáp lại.

“Đúng rồi, ta quên mất. Lần trước Nghi Ngọc có đem qua cho ta giống hoa linh lan nhưng mãi vẫn chưa có cơ hội trồng” nói xong Viễn Ninh ngoắc tay ra hiệu cho tiểu Trung tử lại gần

“tiểu Trung tử tới thư phòng lấy giống hoa lần trước trưởng công chúa mang tới đem lại đây cho ta”

tiểu Trung tử gật đầu một tiếng sau đó nhanh nhẹn thối lui chạy tới thư phòng.

“Điện hạ sai tiểu Trung tử đến thư phòng lấy giống hoa là muốn trồng hoa đi”

Ân

Viễn Ninh gật gật đầu “Bây giờ cũng có chút thời gian rảnh, vài ngày nữa bận không thể chăm sóc được ta liền nhờ công chúa thay ta chăm sóc nó đi” Viễn Ninh nói xong liền cười

“Nếu điện hạ đã lên tiếng nhờ vả thì ta sẽ cố hết sức giúp ngài chăm sóc chúng”

“Điện hạ của người tới rồi” tiểu Trung tử mang theo chiếc túi chứa vài hạt giống trong đó đi tới.

Đưa tay nhận lấy đồ vật, Viễn Ninh đến cột đá gần chiếc đình cầm lên chiếc cuốc nhỏ, sau đó đi đến vị trí còn trống trong hậu viện bắt đầu cào xới đất.

Viễn Ninh cuốc thành những hố nhỏ sau đó bắt đầu bỏ xuống vài hạt giống. Nàng đưa tay lên toan cầm chiếc túi để lấy hạt giống bên trong, nhưng khi tay đưa ra thì bắt được một khoảng trống không. Quay sang nhìn thì chiếc túi đã biến mất không dấu vết.

“Để ta giúp ngài một tay” giọng nói vang lên, không ai khác là Ngọc Lam, Viễn Ninh ngước mặt lên nhìn thấy trên tay trái Ngọc Lam cầm chiếc túi, tay phải đã bắt đầu lấy vài hạt giống ra. Ngọc Lam mỉm cười, ngoại bào trắng cùng với nụ cười dưới ánh chiều tà khiến Viễn Ninh không khỏi liên tưởng tới mẫu phi mình ngày trước. Mẫu phi nàng đẹp, nhưng nữ nhân trước mặt nàng lại đẹp hơn mẫu phi nàng mấy phần. Viễn Ninh ngây ngốc nhìn nữ nhân một hồi lâu cho đến khi Ngọc Lam bắt đầu đưa ngón tay trắng mịn của mình lấp đất xuống những hố đã gieo hạt nàng mới hoàn hồn lại.

“Người cứ gieo hạt xuống, còn việc lấp đất cứ để ta làm đi” nói xong viễn Ninh đưa tay mình tới đẩy đất xuống

“Được” lại một lần nữa nàng nở nụ cười

Cứ như vậy một người gieo hạt một người lấp đất. Sau đi hoàn thành xong Viễn Ninh tiến tới nhặt chiếc thùng dưới đất lên chạy tới hồ phía trước chiếc đình múc lấy nước sau đó quay trở lại.

Viễn Ninh lấy chiếc gáo dừa bắt đầu múc nước sau đó tưới lên mặt đất.

“Cuối cùng cũng xong rồi” Viễn Ninh nhìn hạt giống đã gieo xong vui mừng nói “Sau này chúng lớn lên nở hoa nhất định rất đẹp”

“Đúng vậy” Ngọc Lam nói xong lấy từ trong tay áo ra chiếc khăn, tiến tới vươn tay lau đi vài giọt mồ hôi trên trán Viễn Ninh.

Ánh chiều tà chiếu thẳng lên hai thân ảnh, không khỏi khiến người ta cảm thấy ấm áp.

“Thật là tình cảm quá đi” tiểu Trung tử nắm hai tay lại không kìm được đặt hai tay dưới cằm mình

“Chủ nhân nhà ngươi có phải đều rảnh rỗi như vậy hay không” A Nhược một bên nghe tiểu Trung tử nói vậy liền phàn nàn

“Điện hạ nhà ta rất bận” tiểu Trung tử vẫn nhìn cảnh trước mắt vừa nói.

“Vậy ta nghĩ ngươi nên dắt chủ tử nhà mình về làm việc thì tốt hơn” A Nhược khoanh tay lại nói.

“Đúng vậy, nhưng là lúc khác chứ không phải lúc này”

“…”