Người trong xe không nói lời nào, lại mang theo cảm giác áp bức vô hình, hình thể cường tráng như điêu khắc khiến Triệu Dư ở khoảng cách xa cũng cảm thấy lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày.
An An đứng ở đó trong bụng oán thầm, giờ đâm lao thì phải theo lao, côthật muốn lúc này có thể phủi mông bỏ đi. Nhưng khi vừa ngẩng đầu, trông thấy Chu Tiến đứng trong cửa sổ làm cử chỉ van xin, An An bất đắc dĩđành chuyển ánh mắt về phía chiếc Audi A8 và chủ nhân của nó "Tiên sinhcó cần giúp gì không?"
"Gọi tên."
Trong lòng An An gầm thét, cô ghét nhất bị chèn ép, nhưng trên mặt vẫnlà biểu hiện hoàn hảo của một nhân viên tiêu thụ, ngọt ngào chân thànhcười nói : "Uông tiên sinh."
Người đàn ông gật đầu vẻ mặt coi như miễn cưỡng đón nhận, lạnh lùng nói: "Đến biệt thự."
An An quét mắt nhìn người trong xe, trong mắt đều là bất mãn nhưng vẫnngọt nhạt tươi cười nghe theo: "Chờ tôi một chút." Thượng Đế, đây chínhlà Thượng Đế ức hiếp cô.
An An xoay người ưu nhã đi tới trước mặt Triệu Dư: "Triệu tiên sinh, nếu như không có chuyện gì khác, tôi bây giờ cần đi theo vị Uông tiên sinhnày."
"Bị khó dễ?" Triệu Dư nhìn ra trạng thái của An An, trong giọng nói tiết lộ quan tâm.
An An mỉm cười gật đầu: "Cám ơn ngài đã hiểu, thật ra thì, làm nghề như chúng tôi, à…quả là. . . . . ."
Triệu Dư ngắt lời: "Cô có thể lựa chọn cái dễ dàng, cô hiểu ý tôi đúng không."
An An mở trừng hai mắt, tận lực biểu hiện vẻ mặt hồn nhiên, ánh mắt u mê không hiểu.
Triệu Dư bất đắc dĩ cười cười: "Ông xã cô sao lại có thể để cô ra ngoài, gạt người cũng không cần duyên cớ."
An An lại giả bộ ngây thơ, giả bộ lờ mờ hiểu, cố gắng duy trì vẻ ngốc nghếch.
"Đi đi, ngày mai trước khi tan sở tôi tới đón cô đi ăn cơm, lần nàykhông được từ chối nữa nhé." Triệu Dư hẹn cô không chỉ một lần, cũng bịcô lấy các loại lý do để Triệu Dư cũng nghe ra được ý từ chối.
Lần này An An không thể giả bộ nữa, vội vàng níu lại người đang muốn rời đi : "Không được ah..., chồng tôi bảo ngày mai làm món khoai tây xào ớt xanh tôi thích nhất!"
Triệu Dư thật không biết làm sao, bất đắc dĩ lắc đầu bỏ đi.
An An nhìn theo Triệu Dư rồi mới xoay người lại phía người đàn ông sắcmặt lúc này đã đen thui u ám. Cô định thần lại, hôm nay là ngày gì vậy,hôm nay nhất định là kỵ xuất hành rồi, phải nói là năm hạn bất lợi mớiđúng.
"Tôi đi lấy chìa khóa." An An xoay người trở vào phòng tiêu thụ. Mấyngười bên trong đang xem náo nhiệt rối rít quăng tới ánh mắt đầy ‘ ý tốt ’ .
An An lục ngăn kéo tìm chìa khóa, lúc ngẩng lên thì bắt gặp ánh mắt tìmtòi nghiên cứu của đám người. Trong bụng khó chịu liền phát hỏa: "Nhìncái gì, một đám Bạch Nhãn Lang."
An An tự mình mở cửa xe ngồi vào, vốn định duy trì khoảng cách với người đàn ông trong xe. Nhưng mà, nhưng mà … người đàn ông chết tiệt kia lạingồi chính giữa hàng ghế sau, An An tuy gầy nhỏ sẽ không chiếm diện tích nhưng cô là người, không phải cái đống gì đó. Người đàn ông căn bảnkhông có ý định dịch sang bên cạnh, An An đành phải chen vào bên cạnh.Chợt ngang hông nóng lên, một bàn tay ấm áp giữ lấy thân thể cô đangmuốn ‘ chạy trốn ’ .
"Ặc, này, làm phiền anh buông ra." An An ‘ cẩn thận ’ nói.
"Muốn ăn khoai tây xào ớt xanh?"
An An tiếp tục ‘ tránh ’bàn tay giữ chặt eo mình, sau đó vô cùng ‘ vô hại ’ gật đầu.
"Thiệu Dương." người đàn ông kêu nhân viên bảo vệ trước mặt một tiếng.
"Rõ rồi."
Bên hông An An vẫn bị người kia xem như vật sở hữu mà giữ chặt cho đếnlúc xe dừng mới được buông tha. An An giống như con cá gặp nước, vộivàng nhảy ra xa, rất sợ sơ ý một chút sẽ bị người kia… Hôm nay An An rốt cuộc cảm nhận được cái gì gọi là vào núi dễ dàng, rời núi khó khăn.Đáng thương cho bạn nhỏ An An, bị khổ ép một đêm không ra được.
An An đứng giữa phòng khách của căn biệt thự, nhìn về người đàn ông đãkhôi phục bộ dáng lạnh lùng đứng ở cạnh cửa sổ. Cô rất muốn mở miệng nói chuyện mà cơ khổ lời cứ nghẹn cứng không phát ra được. Thật là khóchịu, bỗng đau bụng …
An An nhìn loạn khắp nơi, nhắm về phía nhà vệ sinh ở phía sau, cô bướcvào rồi khóa cửa lại. Hệ thống nước của biệt thự vẫn hoạt động, bêntrong thiết bị cũng đầy đủ nên đi vệ sinh cũng không có vấn đề.
Lúc trở ra nhìn xung quanh thì không thấy người đâu, người kia đã khôngcòn đứng trước cửa sổ nữa. Đang nhìn quanh quất tìm người, đột nhiênngười từ phía sau tiến lại đột ngột chộp lấy tay cô.
"Ai u. . . . . ." Cánh tay bị người ta nắm chặt trong tay đau đớn, An An bật kêu thành tiếng.
"Phản ứng tạm được, gần đây có vẻ tích cực."
Éc. . . . . . An An im lặng, trên trán một hàng vạch đen, hoa lệ lệ xẹt qua.
Người đàn ông vẫn như cũ siết cánh tay cô đi về phòng khách, An An vùng vẫy nhưng không hất ra được, cuối cùng mặc kệ.
"Uông tiên sinh, có việc gì mà tôi có thể ra sức vì ngài không?" Cứngkhông được thì đành mềm thôi. Người đàn ông nhìn quanh căn phòng, sau đó không biết từ đâu tìm ra cái khăn lông thả vào trong tay cô nói: "Phòng bẩn quá, tối nay phải dọn cho sạch."
Mẹ nó, coi cô là người giúp việc à, còn dọn dẹp phòng, có cần phải nấu cơm, làm ấm giường hay không.
"Có một từ gọi là "Người giúp việc" , tôi có số điện thoại, có thể phục vụ ngài bất cứ lúc nào."
"Không quen."
"Này, tôi thì quen rồi." Không có thiên lý.
"Tôi thích sạch sẽ." trả lời vô cùng đơn giản
"Có liên quan gì với tôi?"
"Cô có hai lựa chọn, một là làm việc, một là . . . . . ." người đàn ônghơi híp mắt lại, nhưng tinh quang nơi đáy mắt khiến cho An An không thểkhông đầu hàng.
Lầu một gần trăm met vuông, An An chổng mông lên lau chùi hết hơn nửatiếng mới xong. Còn tên đàn ông chết tiệt kia khí định thần nhàn ngồitrên ghế sa lon mà cô lau sạch sẽ, thờ ơ lạnh nhạt.
Tuy nói mắt lạnh, nhưng dường như cũng không lạnh, cái lạnh hình nhưphát ra từ bạn nhỏ An An đang chăm chú làm việc kia, ánh mắt kia có thểbiến thành phi đao giết người.
Không tới một tiếng, anh lính cần vụ Thiệu Dương lục tục từ trong xemang một đống đồ đi vào. Cụ thể là cái gì, An An cũng không biết, dù sao cô cũng không quan tâm, tiếp tục làm việc của mình. Lại một tiếng nữatrôi qua, mùi thơm khoai tây xào ớt xanh vô cùng hấp dẫn từ lầu một xông lên, An An không có tiền đồ chổng mông nằm bò trên cầu thang ngó đầuxuống. Lại thêm vài phút, người nào đó đang ở tầng ba đã bò xuống tầnghai, rồi tầng một, cả người mồ hôi mồ kê vô cùng lếch thếch.
Người đàn ông ngồi ở trước bàn ăn vẫn giở tạp chí không hề để ý đến cô.An An ngửi mùi thơm thức ăn trên bàn thì nuốt nước miếng ừng ực, khôngcó tiền đồ ‘ bò ’ đến bên bàn ăn, sau đó vô cùng không có tiền đồ vươnmóng vuốt. Chiếc đũa chỉ còn một chút nữa đã chạm đích thành công thì bị người ta vô tình đẩy ra.
An An không có tiền đồ chịu thua vọt vào toilet rồi nhanh như gió chạytrở ra, vô cùng không có tiền đồ thua bởi thức ăn ngon hấp dẫn.
Vừa ăn ngấu ăn nghiến vừa mơ hồ nói: "Uông Thanh Mạch, tôi có chồng rồi."
"Tôi biết." người đàn ông vươn ngón tay thon dài cầm chiếc đũa gắp thức ăn thả vào chén An An.
"Tôi rất yêu anh ấy nên anh đừng đùa nữa." An An nhét vào trong miệng đầy cơm cùng món ăn nhồm nhoàm nói.
"Tôi thích xem trò vui." người đàn ông lần nữa bình tĩnh, bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh em gái ngươi, An An trong lòng thầm mắng, ngoài miệng thìkhông buồn phản bác bởi có phản bác cũng vô dụng, cô cùng vị ‘ gia ’ này đấu tranh nửa năm rồi nhưng không thoát nổi ma trảo của hắn.
Lúc An An làm một diễn viên hạng ba thì bắt đầu cùng hắn đấu. . . . .Cực khổ khiến An An rốt cuộc hiểu rõ, người trong làng giải trí khôngthể không luồn cúi. Sau hai tháng trong giới showbiz cô đã phải ra đi.Cơ bản ngay cả cơ hội bước vào làng giải trí cô cũng không có.
Nữ tiếp viên hàng không là một nghề nghiệp cao quý, từ nhỏ cô đã thíchnhưng vẫn chưa có cơ hội thử. Sau đó An An cực kỳ khó khăn, khổ sở cầukhẩn, uy bức dụ dỗ mãi mới được làm nữ tiếp viên hàng không ba tháng.
Mà, có người đúng là âm hồn bất tán luôn có thể chính xác ‘ bắt ’ đượccô. Mẹ nó bi thảm, bi thảm, tiểu nhân vật đấu cùng đại nhân vật, bọ ngựa đấu xe a.
Cô có một thanh mai trúc mã tương thân tương ái, phải hay không?
Người đàn ông gật đầu tỏ ý biết.
Họ thề non hẹn biển không xa không rời, phải hay không?
Người đàn ông gật đầu tỏ ý biết.
Cô dùng tánh mạng yêu Ông xã, phải hay không?
Người đàn ông gật đầu tỏ ý biết.
Em gái ngươi a, phải không. . . . . đáy lòng An An điên cuồng gào thét.
Người đàn ông lắc đầu. An An hoàn toàn thua trận.
Cuối cùng, người đàn ông vỗ vỗ gương mặt tức giận của An An, nói: "Tôi muốn gì, cô biết mà?"
"Tôi không biết, tôi cái gì cũng không biết." Phủ nhận, phải phủ nhận.
"Không cần cố gắng giãy giụa vô ích, cô biết."
Qua hồi lâu, bạn nhỏ An An mới phản ứng kịp được ý tại ngôn ngoại tronglời nói của người đàn ông, cuối cùng rít lên một tiếng: "Uông ThanhMạch, chính là tên lưu manh."