Bình Tử thuê nhà ở Thông Châu, diện tích không lớn lắm nhưng cũng tốn hết nửa tháng tiền lương của cô.
Tuy rằng ở chung với Bình Tử rất thoải mái, nhưng cô có bệnh thích sạch sẽ một cách nghiêm trọng. Cô không thích ở chung với người khác, cho nên bấm bụng bỏ tiền ra thuê nhà một mình.
Thiết bị bên trong phòng rất đơn giản, một cái giường ngủ, một cái bàn để laptop, một kệ sách, chỉ có bấy nhiêu thôi. Dưới đất còn có hai cái ghế nhựa, An An chọn một cái rồi ngồi xuống.
Giỏi thật, tuy rằng cô chỉ có chín mươi lăm cân (*khoảng 43kg đấy các nàng), nhưng cái ghế kêu cái rắc một cái, thật là hù cô phải nhảy dựng lên.
“Bình Tử, em gái cậu! Cái ghế này sắp bị gãy rồi, thiếu chút nữa là ngã chết tớ.” An An ổn định lại thân thể rồi rống lên.
Bình Tử tháo những thứ mang trên người xuống, xoa xoa bả vai sắp bị lệch vì quá nặng: “Cái ghế đó đã sắp gãy rồi, mấy ngày trước mém chút nữa là tớ cũng té luôn. Thường thường dùng để bỏ đồ lên , không nỡ bỏ đi.”
Bình Tử đi vào toilet rửa tay một lát. Lúc đi ra thì An An vẫn còn ngồi trên ghế nhựa sắp bị gãy. Chính cô còn không muốn ngồi trên chiếc ghế mất thăng bằng này, nhưng nhà mình lại không có ghế sa lon, cô đưa tay kéo An An đứng lên: “Đi lên giường ngồi. Ngồi lâu cấn khó chịu lắm.”
Bình Tử cầm hai lon cola, đưa một cái cho An An đang ngồi thất thần. Hai người cứ ngồi như thế, không ai nói chuyện với ai.
Thật ra Bình Tử rất muốn lên tiếng, nhưng lại không dám nhiều lời, lỡ chạm phải chỗ đau của An An. Rất vất vả mới khôi phục lại cảm xúc, cô không muốn làm người rắc muối trên vết thương của người ta!
An An không còn tức giận giống như lúc ban đầu nữa. Sau khi tỉnh táo lại thì vết thương vẫn còn đau râm rĩ. Cô tin một câu nói này, lúc đàn ông đối diện với một người phụ nữ xinh đẹp, anh ta chỉ là một động vật suy nghĩ bằng nữa người dưới, chỉ số thông minh chỉ còn lại số âm.
Cô vẫn luôn tin tưởng Uông Thanh Mạch không phải là loại người như thế, cho nên sau khi tức giận chỉ còn lại đau lòng ưu thương.
Hóa ra anh cũng sẽ bị người ta dụ dỗ, giống như anh đã nói, chỉ là cảm giác, cảm giác đã xác định, thì sẽ lựa chọn.
Có thể lúc ban đầu lựa chọn cô, cũng chỉ là cảm giác mà thôi!
An An tựa đầu vào giường, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh sáng trong khu chung cư này không được tốt, ngọn đèn bên ngoài lờ mờ u ám. Không gian của tầng nhà không lớn lắm nhưng tầm nhìn lại không được rõ ràng.
Trong lòng An An rối loạn, đột nhiên ngồi bật dậy: “Cậu nói, Uông Thanh Mạch có lên giường với người con gái kia chưa hả?”
“Tớ không biết. Người đó không phải là vợ của Uông Thanh Mạch sao?” Bình Tử vẫn cho rằng người đó là vợ của Uông Thanh Mạch.
An An lắc đầu: “Không phải.”
“Ê, không lẽ đó lại là ‘tiểu tứ’ trong truyền thuyết?” Bình Tử có nhớ tới An An nhắc qua chuyện này một lần.
“Không biết.” An An cúi đầu, vẻ mặt phiền muộn, thở ra một hơi dài, rồi tiếp tục im lặng. Con người, nổi dậy trong im lặng, hay chết đi trong im lặng, An An chính là người sau. Cô im lặng hít hơi vào nhưng không thông, chắc chết mất thôi.
Bình Tử nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ. Thu dọn xong cô nói: “Ở lại với tớ tối nay đi. Đừng về nhà.”
An An không gật đầu, cũng không lắc đầu. Bình Tử lấy khăn trải giường mới mua ra, thay đổi: “Cậu đi tắm đi. Tớ sẽ lấy khăn lông mới ra cho cậu dùng.”
An An vẫn còn như đang ở trong mộng. Thật ra trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi, Uông Thanh Mạch đã lên giường với cô gái kia chưa? Nếu quả thật đã lên giường thì cô sẽ như thế nào?
Chỉ mới nghĩ tới chuyện Uông Thanh Mạch gần gũi với những người đàn bà khác thôi mà lòng cô nhói đau.
An An cắn chặt đôi môi của mình. Đột nhiên, một hồi chuông điện thoại di động vang lên, phá vỡ không khí yên tĩnh. An An giật mình hết hồn, vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra nhìn, là Uông Thanh Mạch gọi điện thoại tới.
Theo phản xạ, cô tắt máy từ chối cuộc gọi, sau đó nhét điện thoại di động vào trong túi. Thật ra thì cô cũng không biết mình trốn tránh cái gì. Có lẽ, cô chỉ muốn được yên tĩnh một chút thôi. Hình như bây giờ cô đã thay đổi rồi, nếu như trước đây, cô khẳng định là mình sẽ gọi ngay một cú điện thoại chất vấn anh. Nhưng bây giờ, ngay cả điện thoại cô cũng không muốn nhận, không muốn nghe giọng nói của anh, không muốn gặp con người của anh.
Cô chỉ muốn ngồi yên lặng một mình, từ từ ổn định lại chính mình.
Mấy giây sau, điện thoại di động lại vang lên một lần nữa, An An kiên quyết không trả lời.
Bình Tử đi ra, liếc nhìn An An đang bối rối: “Điện thoại của Uông đại gia?”
“Ừ.” An An trả lời rồi lập tức tắt máy, đứng dậy đi vào toilet.
Rửa mặt xong ra ngoài, dưới ánh đèn, sắc mặt của cô tái nhợt, không một chút máu. Gương mặt chưa lau khô, lại bắt đầu mất hồn.
Bình Tử không biết làm sao, cô lại không biết an ủi người khác, đặc biệt là tình huống của An An như thế này. Phải khuyên giải ‘tiểu tam’ như thế nào? Người ta thường nói, ‘tiểu tam’ khóc là vì ‘tiểu tứ’ xuất hiện.
Hiện giờ An An đang đi con đường này, sớm muộn gì loại chuyện này cũng sẽ xảy ra.
Tay An An có chút lạnh, cô liền chà sát hai tay với nhau cho ấm. Bình Tử nhảy lên giường, hướng phía bên trong ngồi xuống, kéo chăn đắp ngang người, cô hỏi An An: “Có muốn uống cà phê không? Tớ đã mua lâu lắm rồi nhưng chưa uống được bao nhiêu.”
An An gật đầu. Bình Tử leo xuống giường đi vào phòng bếp, mở lò ga nấu nước. Vài phút sau cô bưng hai ly cà phê đi ra.
Mùi cà phê đậm đặc hòa tan trong không khí khiến tâm tình An An phục hồi rất nhiều. Uống cà phê cũng là một tâm trạng, một phong cách, không đạt được kết quả, nhưng có thể hướng dẫn và hỗ trợ tinh thần, xoa dịu những ảnh hưởng bên ngoài, khiến trái tim đạt được thõa mãn.
Tuy rằng bình thường An An không uống cà phê, nhưng rất ưa thích cái mùi này. Một chút cay đắng rất phù hợp với tâm tình của cô ngay lúc này.
Bình Tử ngồi xếp bằng ở trên giường, đối diện với An An. Mỗi người một ly cà phê ngồi tán dốc. Tâm tình của An An tốt hơn một chút, cũng không muốn nghĩ quá nhiều về chuyện của Uông Thanh Mạch. Nhưng mà, có vài người sẽ không cho người ta toại nguyện.
Điện thoại của Bình Tử vang lên, mà cô còn ‘à’ một tiếng. Ai lại gọi cho cô vào giờ này? Ở Bắc Kinh, cô không có bạn bè, nếu có cũng không đợi nửa đêm mới gọi tới, nhìn số điện thoại thì không quen…
“Xin chào, ai thế?”
“Cái gì? Uông… thủ trưởng Uông!” Thiếu chút nữa là Bình Tử hét lên chói tai. Uông đại gia này quả thật lợi hại, làm thế nào biết được số điện thoại của cô?
“An An, An An...” Bình Tử liếc nhìn An An ở bên cạnh, cũng giống như cô, không thể tin được.
An An ra hiệu, lắc đầu ý bảo nói mình không có ở đây. Nhưng Uông Thanh Mạch là ai chứ, chỉ vì Bình Tử do dự mà anh biết chắc An An đang ở chỗ của cô.
“Nhà tôi, nhà tôi ở Thông Châu.”
“Thủ trưởng Uông, An An không có ở đây, thật sự không có ở đây.”
Cuối cùng Bình Tử cũng không thể giấu được, đành lòng phải nói cho anh biết địa chỉ nhà mình. An An lại nổi khùng lên, Bình Tử thật là khờ mà, mình không muốn gặp Uông Thanh Mạch, cả điện thoại cũng tắt máy, chính là không muốn anh tìm ra mình.
“Tớ đi đây. Anh ta có tới thì cậu cứ nói không biết là được rồi.” An An nhảy xuống giường, mặc áo khoác vào rồi cầm đồ đi ra.
Bình Tử lo lắng cho cô, kéo cô lại, không cho cô đi:” Mình đợi tí đi. Có lẽ Uông đại gia sẽ có lời giải thích mà.”
An An gạt tay Bình Tử ra: “Tớ không cần anh ta giải thích. Tớ không mù, thấy rất rõ.”
“Cậu đừng đi một mình. Tớ lo lắng! Đã trễ thế này sẽ không an toàn.” Bình Tử nhất định không buông tay.
“Yên tâm đi! Chị đây đã từng sống trong quân đội vài năm. Chị đây không thèm quan tâm tới chuyện nhỏ nhặt.” An An gạt tay Bình Tử ra rồi chạy mau xuống lầu.
Lần này Bình Tử thật hối hận, mình làm gì mà để người kia thoát nhanh qua vậy. Vội vàng khoác thêm áo ngoài, mang giày vào, cầm chìa khóa rồi chạy như bay xuống lầu.
Chỉ mới một lúc thôi mà An An đã biến dạng.
Bình Tử cũng không gọi điện cho Uông Thanh Mạch. Tuy thường ngày cô rất sợ anh, nhưng lần này cô thật sự không sợ. Ai bảo anh chọc giận bạn tốt của mình. Giận dữ có thể khiến cô bạo gan hơn, gạt bỏ đi sự sợ hãi ở trong lòng.
Lúc Uông Thanh Mạch tới đã là hơn một tiếng đồng hồ sau. Bình Tử mang dép đi xuống lầu. Uông Thanh Mạchmở cửa xe xuống, Bình Tử mở cửa xe, leo vào.
Uông Thanh Mạch mở miệng nói: “An An đâu?”
Bình Tử nghiêng đầu trừng mắt nhìn Uông Thanh Mạch: “Tuy rằng anh là thủ trưởng, nhưng chúng tôi vẫn có nhân quyền. An An không mắc nợ anh. An An cũng đã có vợ, có người tính, An An cũng có sinh hoạt của riêng mình. Cô ấy có quyền lựa chọn phân rõ giới hạn bất cứ chuyện gì với anh. Tuy rằng trước đây tôi đã từng xem trọng anh, không biết chồng của cô ấy là loại người gì, An An ở đây lâ như vậy cũng chưa từng thấy anh ấy xuất hiện. Nhưng tôi nhìn ra An An rất thương anh. Hôm nay cô ấy rất đau lòng. Tôi biết mình không có quyền nói năng lung tung, nhưng đứng trên lập trường bạn bè, xin anh tự trong. Cả quá trình nói chuyện, Bình Tử không nhìn Uông Thanh Mạchdù chỉ một cái, chỉ nhìn thẳng cảnh đêm ngoài cửa xe.
Uông Thanh Mạch nửa hiểu nửa không. Bình Tử thật ra chỉ là một đứa trẻ, ngày thường thấy anh liền rụt cổ, núp sau lưng An An, hôm nay khó có dịp mở miệng dạy dỗ anh. Nhưng mà, anh đã làm cái gì khiến An An đau lòng?
“Kêu cô ấy xuống”.
“Anh không đến thì tốt hơn. Vừa nghe anh tới, cô ấy trốn đi mất tiêu rồi. Tôi cũng đã ngăn cản, đáng tiếc không giữ được cô ấy. Sức lực cố ấy mạnh hơn tôi nhiều, cô ấy đúng là lực sĩ.” Bình Tử lại bắt đầu nói trật đường ray.
“Ừ, vậy cô đi lên đi.” Uông Thanh Mạch quen miệng, giở giọng thủ trưởng, tỏ thái độ ra lệnh, đuổi Bình Tử lên lầu.
“Được rồi.” Không còn lời gì để nói, cô cũng nên trở về thôi. Những gì muốn biểu đạt, mình cũng đã biểu đạt rồi, không cần thiết tốn thời gian với người nay.
“Tại sao An An lại tránh tôi?” Đột nhiên Uông Thanh Mạchkhông hiểu, vì sao An An lại không muốn gặp mặt anh.
“An An nói cô gái kia không phải là vợ của anh. Người đó chính là ‘tiểu tứ’ trong truyền thuyết.” Không đầu không đuôi Bình Tử nói một câu.
Vừa nghe những lời giải thích này, Uông Thanh Mạchnhướng mày không nói thêm gì nữa.
An An đi ra đón xe về nội thành. Cô cũng không muốn về nhà, lại không có chỗ để đi. Cô đã nghĩ tìm một chỗ để ngồi xuống, một quán cà phê chẳng hạn, nhìn lại đồng hồ thì tiệm nào cũng sắp đóng xửa rồi. Hỏi tài xế có thể tìm một chổ có thể ngồi xuống không, kết quả ông ta bỏ cô xuống trước quán bar Công Thể.
An An bối rối, cô không thể uống rượu, lỡ bị say là cô chết.
Quanh quẩn bên đường một hồi, chỉ có một quán bar mà không có tiệm cà phê nào hết. Kết quả trong chốc lát, cô gặp đực người quen.
Vốn là Dương Tử phải ở nhà dưỡng bệnh, nhưng anh chàng ka lại không thể nằm yên ở trên giường. Sức khỏe cũng gần như phục hồi, thạch cao cũng đã được tháo ra, thế là hẹn hò bạn bè ra ngoài chơi.
Người này cũng vừa mới tới, từ xa nhìn thấy cô gái nào thật giống An An, tới gần thì đúng là cô ấy.
An An nở nụ cười với anh một cách miễn cưỡng: “Cậu bị thương mới khỏi chưa tới hai tháng, làm gì đã lòi mặt xuất hiện ở đây?”
“Hình chụp quang tuyến xác định không sao. Nằm ở nhà hoài không được, tớ cũng không phải là ông cụ mà.”
Nói chuyện vài câu thì An An theo Dương Tử vào quán bar. Vốn là cô muốn uống nước trái cây, nhưng bạn bè Dương Tử không biết cô không thể uống, cứ như thế đổ đầy cho cô. An An lại không biết, cứ tưởng rằng nước trái cây của mình, cầm ly lên uống một hơi hết nửa ly. Ngay lập tức sau đó, cô than thầm, không ổn rồi.
An An hét lên: “Người nào đổi rượu của tôi?”
Người bạn bên cạnh không hiểu chuyện gì đã xảy ra: “Tôi thấy ly của em đã hết rồi nên rót thêm thôi.”
Kết quả, Dương Tử cũng không biết nói làm sao, An An cũng không biết bắt bẻ như thế nào, những người khác càng câm miệng.
Dương Tử nhìn ra An An có vẻ khác thường, nhưng không muốn hỏi nhiều. Rốt cuộc An An vừa uống vừa buồn bực, hết ly này tới ly khác, muốn cản cũng cản không được.
Cuối cùng, An An đã uống không it, túm lấy Dương Tử nói: “Dương Tử, tớ nói cho cậu biết, tớ phát hiện ra một bí mật.”
“Bí mật gì?”
“Uông Thanh Mạchcó ‘tiểu tứ’ ở bên ngoài.”
“’Tiểu tứ’?”
‘Phải, người thứ tư, người tình, một cô gái xinh đẹp, đẹp hơn tớ nhiều lắm.” An An nói không được rõ ràng cho lắm, ai bảo mỗi khi cô uống rượu thì không còn là chính mình nữa.
Dương Tử cười khi khì một tiếng vui vẻ: “Vậy tớ hỏi cậu, Uông Thanh Mạchcó ‘tiểu tam’ từ lúc nào?”
“Phải, là tớ.” An An chỉ chỉ mình, sau đó cười hắc hắc:”Tớ chính là ‘tiểu tam’ của Uông Thanh Mạch.”
“......” Dương Tử hết ý kiến, cô nhóc này uống nhiều quá rồi.
An An vẫn còn muốn uống... Dương Tử đứng dậy, cầm Dương Tử đi rồi ngoài.
Khoảng nữa tiếng đồng hồ sau, Uông Thanh Mạchxuất hiện trước mặt An An.
Những người khác nhận ra ah, vội vàng đứng bật dậy, thiếu chút nữa là chào theo kiể nhà binh. Uông Thanh Mạchkhoát tay, coi như chào hỏi, sau đó nhìn chằm chằm An An đang say rượu.
An An ợ một hơi toàn mùi rượu, nghiêng ngả đứng lên, cơ thể mất thăng bằng, Dương Tử vội vàng đỡ lấy cô.
Ánh mặt lạnh băng của Uông Thanh Mạch chợt dịu đi một chút, tiến lên ôm lấy cơ thể đong đưa của cô.
Tuy rằng An An uống hơi quá chén, nhưng biết người trước mặt là ai. Gỡ cánh tay bị kiềm chế ra, nhưng không thoát được, sau cùng phải dùng sức tranh đấu với bàn tay to lớn của anh. Vẻ mặt có vẻ gì đó rất thất vọng, không nói nên lời, giọng điệu lạnh lùng: “Uông Thanh Mạch, chúng ta chơi xong rồi.”